“Giáo Hoàng, ngài tỉnh rồi!!” Hắc Tinh hét lớn một tiếng, hai mắt rung rung, không hề giống như một Hắc Viên đứng đầu bộ tộc, chỉ khi đứng trước mặt Thanh Vũ thì Hắc Tinh mới thể hiện ra cảm xúc yếu đuối chân thật này.
Từ đầu đến cuối, Hắc Tinh luôn nhớ kỹ ân tình mà Thanh Vũ dành cho cậu ta, giúp cậu ta đi lên từ một Tộc Trưởng nhỏ cho đến một Hắc Viên cường đại, ngay cả ba bộ tộc mạnh nhất Minh Hàng Sâm Lâm cũng phải kiêng dè.
Những người khác thở phào một cách nhẹ nhõm, một ngày qua giống như là ngàn năm, mỗi một phút, một giây, họ đều cảm thấy lo lắng cho Thanh Vũ, nếu như Thanh Vũ không thể vượt qua thì chắc chắn có một số người sẽ điên cuồng dùng những phương pháp cực đoan để cứu sống Thanh Vũ, đổi lại, một số người sẽ chết.
Nếu như không bị dồn vào đường cùng, họ sẽ không dùng cách đó, bởi vì bọn họ hiểu rằng, với tính cách quan tâm mọi người của Thanh Vũ, hắn chắc chắn sẽ không vui vẻ gì khi sống lại nhờ vào sự hi sinh của người thân.
Ngay cả người luôn luôn tỏ ra bình tĩnh, thờ ơ trong mọi việc như Viện Trưởng Mira cũng nở một nụ cười tươi tắn, trong thoáng chốc, bằng một nụ cười kia, cả căn phòng bệnh liền sáng sủa, tươi mới và tràn đầy vẻ đẹp động lòng người.
“Chúc mừng Giáo Hoàng.” Linh Dược Đường, Đường Chủ Vương Tinh cười hớn hở, hắn cảm nhận được linh áp tỏa ra từ Thanh Vũ đột nhiên tăng mạnh, cho thấy Thanh Vũ không những vượt qua tai kiếp mà còn đột phá trở nên mạnh hơn nữa.
“Cậu không sao chứ?” Nguyễn Thanh ân cần dìu Thanh Vũ ngồi dậy, giọng nói hiền hòa giống như người thân ruột thịt.
Thanh Vũ đưa mắt nhìn quanh căn phòng không quá rộng, hắn cảm nhận được tình thương của mọi người nên hắn nở nụ cười rồi nói:
“Đã làm mọi người lo lắng rồi.”
Hiện giờ, trong căn phòng chỉ có một phần thành viên cấp cao của Giáo Đình như Mira, Nguyễn Thanh, Vương Tinh, Mặc Hàn, Vũ Hy, Lạc Hàn Thảo, Lưu Úc, Diêu Hạo, Diêu Nguyệt, cô hầu gái Behira cùng với một ít Phó Đường Chủ của Quang Minh Giáo Đình như Luyện Đan Sư Dương Bảo, Trần Văn Long, Luyện Khí Sư Trọng Huy, Phù Sư Linh Long, cùng với người được Mặc Hàn coi trọng trong Trận Pháp Đường là Ivac, đứa trẻ này cũng đã trưởng thành, gương mặt kiên nghị hơn xưa rất nhiều.
Thanh Vũ không vội vàng, hắn nán lại nói chuyện với mọi người để họ an tâm không cần lo lắng nữa, vài phút sau, Lâm Phong cũng trở về từ Huyễn Linh Chiến Trường, vừa nghe tin Thanh Vũ gặp nguy hiểm liền chạy đến, nét mặt hơi hoảng hốt một chút.
“Giáo Hoàng, ngài có sao không?” Lâm Phong khẽ hỏi.
Thanh Vũ lắc đầu cười nói: “Không sao, còn cậu đã nhận được gì từ nơi đó?”
Giờ khắc này, Lâm Phong không còn giống như trước nữa, từ sâu trong thâm tâm của cậu ta, có một điều gì đó đã thay đổi, Lâm Phong giống như một cơn bão lôi điện kinh hoàng, mang cho chúng sinh sự sợ hãi tận cùng, nhất là đôi mắt đen tuyền như thâm uyên kia càng khiến khí chất của Lâm Phong nổi bật.
“Một chút tạo hóa mà thôi.” Lâm Phong khẽ đáp, không muốn nói về vấn đề đó quá nhiều.
“Giáo Hoàng, sau một khoảng thời gian nữa, tôi muốn đi ra ngoài Thiên Quy Đảo…”
“Có chuyện gì sao?” Thanh Vũ ngạc nhiên hỏi lại, bỗng nhiên Lâm Phong lại nhắc đến việc rời khỏi Thiên Quy Đảo làm Thanh Vũ khá bất ngờ.
“Không có gì, tôi chỉ muốn đi nhìn thế giới muôn màu này một chút.” Lâm Phong cười lắc đầu, giọng nói chân thành làm người khác tin tưởng.
“Vậy à? Cậu không phải là một người bị trói buộc, không cần phải xin phép ta.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói.
“Cảm ơn Giáo Hoàng.” Lâm Phong gật đầu.
“Này ngày, chừng nào đi hãy mang theo tôi nữa, nghe nói bên ngoài Thiên Quy Đảo có rất nhiều linh thạch…” Nguyệt Bảo chen vào một câu, hai mắt sáng rực.
“Nghe từ đâu?” Nguyệt Yến liếc xéo một cái.
Nguyệt Bảo cười khan: “Tôi nghe thấy linh thạch đang kêu gọi tôi, đây là sứ mệnh!”
“Bên ngoài rất nguy hiểm, tôi không thể bảo đảm sự an toàn của cậu.” Lâm Phong trầm ngâm một chút rồi lắc đầu.
Cứ thế, một cuộc trò chuyện vui vẻ đã diễn ra trong căn phòng bệnh, không khí lo lắng trầm trọng hoàn toàn biến mất, nhưng ai cũng biết rằng, nguy cơ đang tiến đến!
Họ biết tình cảnh trong Vạn Thú Uyên nhờ vào lời kể của Hắc Tinh, Trần Huyền Tôn Giả, bọn họ biết kẻ địch của Thanh Vũ mạnh mẽ đến nhường nào, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh Thanh Vũ chật vật đến vậy.
Vì thế, một cảm xúc bất an vô hình cứ lan tỏa trong các thành viên cấp cao của Quang Minh Giáo Đình, từ từ, sự bất an kia chuyển biến thành động lực để bọn họ cố gắng tiến tới phía trước, đánh tan mọi kẻ địch, giết ra một con đường sáng sủa, đánh ra một mảnh bầu trời bình yên cho chúng sinh.
Có lẽ, trong mắt rất nhiều người, lý tưởng của Thanh Vũ, của Quang Minh Giáo Đình không khác gì một đống rác, trò đùa tệ hại, nhưng Quang Minh Giáo Đình đang bước tới một cách vững vàng, từng bước một, thực hiện lý tưởng gần như là không tồn tại kia.
Một ngày nào đó, có lẽ Quang Minh Giáo Đình sẽ hoàn thành công cuộc vĩ đại, làm cho toàn thế giới trở nên hòa bình!
Cũng có thể, đằng sau sự thành công kia là rất nhiều sự hi sinh bởi vì lý tưởng của Quang Minh Giáo Đình ảnh hưởng tiêu cực đến lợi ích của rất nhiều thế lực, đối với bọn họ, Quang Minh Giáo Đình phải bị diệt trừ bằng bất cứ giá nào!
Mọi người trong căn phòng lần lượt rời đi, bọn họ mang trong mình nhiều nhiệm vụ, không thể rời khỏi vị trí quá lâu, giống như những thành viên đang ở bên ngoài bôn ba là Nguyệt Linh, Nguyễn Vu, Ngọc Trang, ba Quân Đoàn Trưởng của Quân Đoàn Gaia, Thanok, các thành viên của Tiểu Đội Đặc Biệt… họ không thể quay về, nếu không cái giá phải trả rất nặng nề, chỉ cần chậm một bước, lùi một nhịp, rất nhiều sinh mệnh sẽ mất đi một cách vô nghĩa…
“Đây là Linh Hồn Của Tự Nhiên, hãy đặt nó vào Vạn Vật Thổ, nó sẽ đề cao tốc độ sinh trưởng của thực vật lên gấp mười lần.” Thanh Vũ bình tĩnh nói trong khi đưa cho Vương Tinh.
Bên trong lòng bàn tay Thanh Vũ là một cây nhỏ dài chừng năm cm, nó mọc ra hai mảnh lá cây và còn đang tỏa ra ánh sáng nhẹ nhẹ rất lung linh, tuy vậy, mọi người trong căn phòng nghiêm nghị nhìn nó, bọn họ có thể nhận ra năng lượng ẩn bên trong cái cây nhỏ này lớn và huyền ảo đến mức nào.
Thanh Vũ cười nói tiếp: “Mọi người cũng có thể chạm vào nó để tìm hiểu sinh mệnh pháp tắc, luyện thành Pháp Thần Thánh Môn và Chiến Thánh Pháp Tướng.”
Thanh Vũ khá hiểu về Linh Hồn Của Tự Nhiên trong quá trình tìm hiểu sinh mệnh pháp tắc, một Linh Hồn Của Tự Nhiên không chỉ có một sinh mệnh pháp tắc, nó tùy thuộc vào tài năng, tư chất của người tìm hiểu và thời gian nữa, nếu như cho Thanh Vũ thêm thời gian, hắn sẽ tìm ra thêm một vài sinh mệnh pháp tắc, gia tăng sức mạnh của Pháp Thần Thánh Môn và Chiến Thánh Pháp Tướng.
Linh Hồn Của Tự Nhiên có nhiều hiệu quả khác nhau nhưng không quá thực dụng đối với các tu sĩ, nó gia tăng tốc độ sinh trưởng của thực vật, gia tăng linh khí, gia tăng sức sống và gia tăng sự tiến hóa của thực vật, khi đặt nó vào Vạn Vật Thổ thì hiệu quả của Vạn Vật Thổ sẽ tăng thêm mười lần, tổng cộng là sáu mươi lần, một ngày bằng sáu mươi ngày, cực kỳ thần kỳ.
Khi kết hợp với hiệu của chênh lệch thời gian của Huyễn Linh Chiến Trường thì linh dược sống trong Vạn Vật Thổ một ngày bằng với ba ngàn ngày ở bên ngoài, tất nhiên, linh dược cũng có nhiều điều kiện hà khắc để phát triển như số lượng linh khí, nguồn nước, … tổng thể thì hiệu quả rất kinh người.
“Tôi thề với Vị Thần Quang Minh rằng sẽ bảo vệ nó bằng cả mạng sống.” Vương Tinh cao giọng nói một câu rồi thận trọng đưa bàn tay ra chạm vào Linh Hồn Của Tự Nhiên giống như chỉ cần dùng lực hơi mạnh chút thôi thì sẽ làm nó vỡ nát vậy.
“Không cần phải quan trọng hóa vấn đề, nó chỉ là một vật ngoài thân, mạng sống của ngươi mới là quan trọng.” Thanh Vũ cười khẽ một tiếng.
Vương Tinh nghe vậy, hắn liền cảm động đến rơi nước mắt, sau đó, nét mặt biến thành quyết tâm nói:
“Giáo Hoàng, tôi muốn đưa các tội phạm trong ngục giam của Giáo Đình đến Huyễn Linh Chiến Trường, để bọn họ bồi dưỡng linh dược, một mặt làm họ nhanh chóng đền tội mãn hạn tù giam, mặt khác giúp Giáo Đình có thêm nhiều linh dược.”
“Những Linh Dược Sư của Linh Dược Đường sẽ quản lý và huấn luyện bọn họ.”
Vương Tinh đã suy nghĩ vấn đề này từ trước, Giáo Đình không thể ép buộc con người dùng tuổi thọ bồi dưỡng linh dược, đó là còn chưa kể đến vấn đề tiền lương cho Linh Dược Sư đó, còn dùng tội phạm thì khác, không cần trả lương, giúp tội phạm ra tù nhanh, lại còn giúp họ có thêm tay nghề là trồng linh dược.
Trong ngục của Giáo Đình không thiếu tù nhân bị phán án tù đến cả trăm năm, đó là một nguồn lực đáng giá để khai thác, còn những tù nhân khác thì đã bị vứt vào Thất Dạ Ngục, sống chết chưa rõ, toàn bộ đều là hạng người tàn độc, giết người không nháy mắt.
“Đó là một đề nghị hợp lý, ta cho phép ngươi thực hiện phương án đó, hãy bàn bạc kỹ với Thẩm Phán Trưởng Diêu Nguyệt.” Thanh Vũ thản nhiên gật đầu trong khi nói.
“Tôi sẽ không làm ngài thất vọng!” Vương Tinh vui mừng không thôi.
Nhờ vào sự giúp đỡ nhiệt tình của Quân Đoàn Gaia, Phó Đường Chủ Tina và nhiều người khác, Vương Tinh thành công bồi dưỡng ra được Linh Mộc trồng ở Thập Linh Hỏa Thành, sau đó còn chuyển chúng cho nhiều nơi khác nhau, còn bán cho Công Chúa Fiona hay các Trưởng Thành Sứ Thần ở các Thánh Đường trong các thành trì khác, thu được một số lượng tài nguyên lớn.
Lúc này, Công Chúa Fiona đã bắt tay vào việc phục hồi quốc gia, bắt đầu chiêu mộ những người tài giỏi quản lý các vấn đề xã hội hay giữ gìn trị an trong các thành trì mà Giáo Đình xây dựng, các Trưởng Thánh Sứ Thần giúp đỡ cô ấy một cách hết lòng.
Ai cũng nhìn ra được, trong thời buổi loạn lạc, Công Chúa Fiona sẽ là người giành được tiên cơ, nói không chừng cô ấy là một trong các Giáo Chủ tương lai của Giáo Đình nữa.
Quân Đoàn Gaia phụ trách tiêu diệt quái vật, Venger, Công Chúa Fiona thì quản lý số lãnh thổ vừa giành lại được, nhưng vùng đất bị chiếm bởi quái vật sao mà nhiều, Công Chúa Fiona sẽ thỏa mãn chỉ với một quốc gia Niyensa này sao?
“Một tháng sau Giáo Đình sẽ tử hình tội phạm công khai, mọi người hãy chuẩn bị cho thật tốt.” Thanh Vũ cao giọng nói ra.
“Vâng!” Mọi người gật đầu đáp, vẻ mặt nghiêm túc.
“Diêu Nguyệt, em sẽ là người chủ trì buổi tử hình đó.” Thanh Vũ đưa mắt nhìn Diêu Nguyệt rồi nói.
Diêu Nguyệt nhìn thẳng vào mắt của Thanh Vũ, đôi bàn tay siết chặt, giọng nói không hề sợ hãi: “Nhiệm vụ của Hội Đồng Thẩm Phán là phán xét tội phạm! Em sẽ không lùi bước!”
“Rất tốt!” Thanh Vũ cười nói.
Bỗng nhiên, tiếng nói của Hệ Thống vang lên trong đầu Thanh Vũ:
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ Hội Đồng Thẩm Phán.”
“Phần thưởng: Thẩm Phán Giới Luật, hai Thiên Phú Chi Tinh.”
“Thẩm Phán Giới Luật?” Thanh Vũ giật mình.
“Đó không phải là thứ tạo nên Thẩm Phán Giả sao?”
Thẩm Phán Giới Luật: cho phép sinh linh nắm giữ sức mạnh thẩm phán mọi tội ác của thế gian, cần thông qua khảo nghiệm ở Thất Dạ Ngục để nắm giữ.
Thẩm Phán Giả chia thành bảy loại tùy thuộc vào khả năng của từng người, thành tích của họ trong Thất Dạ Ngục, số lượng Thẩm Phán Giả sẽ tăng lên tùy thuộc vào qui mô của Hội Đồng Thẩm Phán.
Thẩm Phán Giả, Chấp Thánh Luật,
Thấu Nhân Quả, Phán Thiện Ác!
Đến đây, số nhiệm vụ của Hội Đồng Thẩm Phán đã hoàn thành.
“Giáo Hoàng, có vẻ như Đại Thần Soái đã nhận ra hành động của chúng ta nên bọn chúng đã bắt đầu rút lui giữ vững phòng tuyến, Quân Đoàn Trưởng Rinka không thể thực hiện kế hoạch xâm chiếm từng bước như trước nữa.” Mặc Hàn bỗng nhiên nói.
Quân Đoàn Trưởng Rinka và một số thành viên Tiểu Đội Đặc Biệt đang làm nhiệm vụ ở quốc gia Penohal nằm ở phía tây Niyensa, nơi được trị vì bởi Đại Thần Soái và các Tướng Lĩnh, Quân Chủ dưới quyền, đó là một thế lực không nhỏ!
“Ta sẽ tự mình đến đó giải quyết Đại Thần Soái!” Thanh Vũ bình tĩnh nói.
“Vâng!” Mặc Hàn gật đầu đáp rồi không nói gì nữa.
Đại Thần Soái ở quá gần so với Giáo Đình, đó là thế lực thù địch, không thể để bọn chúng tự tung tự tác, gây hại cho người vô tội được!
Qua nhiều thời gian tiếp xúc, Giáo Đình đã nhìn thấy rõ bản chất bóc lột tàn bạo của Đại Thần Soái, rất nhiều người đã chết vì chính sách tàn bạo đó.
“Giáo Hoàng, Ngọc Trang đã tiến nhanh về phía vùng đất phương nam, trên đường để lại rất nhiều thành trì và tín đồ, chúng ta cần phải giữ gìn trật tự ở đó.” Nguyễn Thanh khẽ nói.
“Có bao nhiêu thành trì?” Thanh Vũ hỏi lại.
“Tổng cộng là năm mươi chín thành trì ở nhiều quốc gia khác nhau, theo như thống kế, số lượng người dân lên đến mười triệu người.” Nguyễn Thanh điềm tĩnh nói, cô phụ trách Giáo Đình nên biết nhiều tin tức, số lượng thống kê.
“Ngọc Trang Giáo Chủ đang mở đường cho Giáo Đình, sau này chúng ta có thể mở rộng vùng đất tín ngưỡng mà không gặp phải nhiều sự cản trở, vì vậy không thể bảo Ngọc Trang ngừng lại.” Vũ Hy nói với vẻ mặt suy nghĩ.
“Đúng vậy!” Những người khác gật đầu nói.
“Hàn Thảo Thánh Sứ, hãy cử các Thánh Đồ, Thánh Sứ tiến đến vùng đất phía nam để giữ gìn trật tự, xây dựng Thánh Đường.”
“Lưu Úc, ông hãy cử Thánh Kỵ Sĩ hiệp trợ Lạc Hàn Thảo, Trinh Sát Đoàn phụ trách tìm kiếm vị trí của các quái vật và Venger nguy hiểm, Diêu Hạo chỉ huy Ảnh Bộ giúp đỡ điều tra các thế lực có nguy hại đến Giáo Đình.”
“Còn nữa, Diêu Nguyệt và Lilith, hãy thanh trừng tất cả kẻ địch dám cản đường!”
“Tiếp tục mở rộng Quân Đoàn Gaia, trợ giúp Công Chúa Fiona phát triển Vệ Quốc Quân theo kịp Quang Minh Giáo Đình.”
“Sau một năm, ta không muốn nhìn thấy vùng đất phía nam vẫn còn hỗn loạn nữa!”
Hàng loạt mệnh lệnh phát ra từ Thanh Vũ làm mọi người bắt đầu bận rộn và suy tính để hoàn thành.
Nhất là mệnh lệnh giao quyền sinh sát cho Diêu Nguyệt và Lilith càng biểu lộ quyết tâm của Thanh Vũ.
Lilith đang nắm giữ khá nhiều sát thủ của tổ chức Zero, đó là một cây dao sắc nhọn của Giáo Đình!
Diêu Nguyệt phụ trách phán định tội lỗi, Lilith sẽ hành động thanh trừng tội ác!
Quang Minh Giáo Đình đã chứng minh cho thế giới thấy rõ rằng họ sẽ không tổn thương người vô tội ở trong trận chiến với Martin Oliver, sau này, những kẻ cản đường của Giáo Đình chính là kẻ địch, cần phải bị thanh trừng, không hề khoan nhượng!
Có một số máu, không thể không đổ!
“Giáo Hoàng, Lý Quỳnh Chi truyền tin nói rằng cô ấy đã chạm trán Dị Hồn Chân Quân, hắn ta muốn nhắm vào Kinh Nhân Đức.” Nguyễn Thanh khẽ nói.
“Dị Hồn?” Thanh Vũ nhíu mày.
“Xem ra kế hoạch phá vỡ trận pháp của Giáo Đình đã bị hắn phát hiện.”
“Hãy truyền tin cho các Quỷ Vương tập hợp ở Không Vũ Vương Thành, ta muốn giúp đỡ bọn họ mạnh lên, sau đó quét sạch thế lực của Dị Hồn.”
Dị Hồn đi đến Kinh Hồng quốc tất nhiên phải đi ngang Không Vũ quốc nhưng Minh Khư Quỷ Vương lại không gặp được Dị Hồn, điều đó chứng minh Dị Hồn đã phát hiện kế hoạch phá vỡ Thiên Linh Phá Diệt Trận của Thanh Vũ, vì thế Thanh Vũ không cần phải hành động lén lút nữa, hắn sẽ để các Quỷ Vương, Đại Quỷ Vương gia tăng tốc độ.
Bây giờ số Quỷ Vương sử dụng Quang Minh Tín Ngưỡng Quả đã tăng lên đến mười lăm!
Nếu như Dị Hồn đánh tới, Thanh Vũ có đủ niềm tin chiến thắng Dị Hồn!
Đó là sự tự tin của Thanh Vũ sau khi đối chiến với La Tiêu Tiên Tướng và Lam Hải Quỳnh.
“Tôi sẽ báo tin cho họ.” Nguyễn Thanh gật đầu đáp.
“Vũ Hy, trước khi lên đường đến Công Hội Luyện Khí Sư, cậu hãy chế tạo ra vài bộ này.” Thanh Vũ đưa cho Vũ Hy bản vẽ chế tạo Huyết Sắc Sáo Trang, Hồng Y Sáo Trang.
“Không thành vấn đề.” Vũ Hy cười nói.
“Được rồi, ta có một phần quà dành cho mọi người đây.” Thanh Vũ nói tiếp.
“Đây là Dưỡng Sinh Trì và Câu Hồn Trì!”
“Nó sẽ giúp mọi người rèn luyện thân thể và linh hồn.”
Dưỡng Sinh Trì, Câu Hồn Tri chỉ là một cái ao nước nhỏ, không chiếm nhiều diện tích, sau này mọi người có thể lấy nước trong ao để phụ vụ nhiều mục đích khác nhau.