Hừng hực!
Thanh Vũ vừa nói xong, hắn đưa bàn tay chộp về phía vương thành, nghiệp hỏa bị một luồng sức mạnh vô hình kéo đến gần Thanh Vũ.
Nghiệp hỏa dùng nghiệp chướng làm nhiên liệu, dù cho Thanh Vũ làm Giáo Hoàng, tuân thủ theo lý niệm để xây dựng một Giáo Đình vững mạnh, nhưng mà trên người hắn cũng có nghiệp chướng, không nhiều thì ít, nghiệp hỏa nhen nhóm cháy bừng lên nhờ vào số nghiệp chướng đó, nó định thiêu rụi Thanh Vũ, đốt Thanh Vũ thành tro tàn.
Ngay vào giây phút đó, Hỏa Tinh Thần Thạch hấp thụ toàn bộ nghiệp hỏa, dập tắt ngọn lửa trên người Thanh Vũ, hắn thành công mượn dùng sức mạnh nghiệp hỏa cùng với cảm xúc phẫn nộ của chúng sinh, ngưng tụ thành một bóng người khổng lồ cao trăm mét.
Nộ Niệm Hỏa Thần!
Gương mặt phẫn nộ cùng cực, toàn thân bốc cháy dữ dội, nhiệt độ không khí xung quanh liền tăng lên một cách nhanh chóng.
Bi Niệm Thủy Thần đứng bên cạnh Nộ Niệm Hỏa Thần, một nước bi thương, một lửa phẫn nộ tạo thành hai trạng thái trái ngược với nhau, Thanh Vũ đứng trước nhất, khuôn mặt không biểu tình nhìn Dị Hồn.
“Hai Pháp Tướng?” Dị Hồn kinh ngạc nói ra.
“Thể chất của ngươi không bình thường.”
Dị Hồn suy nghĩ trong giây lát và đưa ra kết luận, có lẽ thể chất đặc biệt giúp Giáo Hoàng ngưng tụ hai Pháp Tướng khác biệt, lực chiến tăng lên gấp đôi là ít. Nhưng khi so sánh với thể chất Dị Hồn Thánh Thể thì chẳng khác gì một đống phế phẩm, chẳng thể nào đặt ngang hàng.
Dị Hồn Thánh Thể, bán Thần Thể!
Đó là thể chất mà Dị Hồn cảm thấy kiêu ngạo, là vốn liếng để hắn tung hoành thế giới tu sĩ, hắn có vô số phân thân, nếu như cứ ẩn nấp, không một người nào có khả năng tìm đến bản thể thực sự của hắn, tuy nhiên, vào ngày hắn thấy Hồng Liên Nghiệp Hỏa trên người Kinh Nhân Đức, hắn liền biết, thiên địch của hắn xuất hiện, hắn tuyệt đối phải tiêu diệt thiên địch này!
Hai Dị Hồn, hai mươi quỷ hồn tạo thành một đội cực kỳ mạnh mẽ, quỷ khí lạnh lẽo âm u, thần thái thì khiếp người, các Mạo Hiểm Giả, hay Kinh Thần Hạo đều đã lẩn tránh ra xa, không dám ở gần, nếu không dư ba của trận chiến đủ giết chết họ.
“Dị Hồn quá mạnh, hi vọng Giáo Hoàng có thể chiến thắng!”
“Giáo Hoàng vô địch, không có chuyện ngài ấy thua trận!”
Các Mạo Hiểm Giả nhao nhao bàn tán với vẻ mặt vừa lo lắng, vừa hi vọng, lại vừa kinh ngạc.
Một giọng nói hòa ái dễ gần bỗng dưng vang lên bên tai của bọn họ:
“Mọi người hãy rời khỏi đây ngay lập tức!”
“Ta sẽ trấn phong vương thành, không để dư ba của trận chiến ảnh hưởng đến nơi khác.”
Kinh Thần Hạo liền nhận ra người vừa nói, ông ta vui mừng lẩm bẩm: “Ngay cả Điện Chủ của Trận Pháp Thánh Điện cũng đến đây trợ giúp.”
Vương Hậu, Phù Đồ Hiền thì thấp giọng nói: “Nhân Đức, hi vọng con sẽ vượt qua tai kiếp lần này.”
Người vừa đến là Mặc Hàn, Hồng Y Giáo Chủ kiêm Điện Chủ của Trận Pháp Thánh Điện, nắm giữ Trận Pháp Thánh Nhãn, từng điên cuồng xây dựng hàng ngàn, hàng chục ngàn trận pháp bên trong Huyễn Linh Chiến Trường, sự cố gắng nỗ lực của ông được mọi người ca tụng, xem như tấm gương sáng học tập.
Mặc Hàn đứng giữa trời cao, nét mặt nghiêm nghị, một con mắt thứ ba ở giữa trán mở ra rồi tròng mắt chuyển động liên tục, Trận Pháp Thánh Nhãn đang đo đạc, tính toán cảnh vật bên ngoài để giúp Mặc Hàn bố trí trận pháp tốt hơn.
Quyền năng của Trận Pháp Thánh Nhãn, Nhìn Thấu Chân Lý!
Mặc Hàn tập trung cao độ, đôi mắt trí tuệ sáng tỏ, Pháp Thần Thánh Môn nhẹ nhàng xoay chuyển.
Chiến Thánh Pháp Tướng của ông cao đến ngàn mét, là một người khổng lồ với thân thể trong suốt như ngọc, lại giống như những giọt nước lấp lánh, nhìn từ xa thì như biển sao trời, quá đỗi kỳ diệu.
Chiến Thánh Pháp Tướng, Thần Hóa Tinh Không!
Tiếp theo, Mặc Hàn từ tốn nói ra:
“Thiên Địa Pháp Tắc, Thập Phương Tuyệt Vực!”
Lời nói vừa rơi xuống, ngay tức thì, một không gian tinh không mộng ảo liền bao phủ vương thành cùng với vùng đất gần đó, biên giới của khoảng không gian kia là bức tường khổng lồ cao ngàn mét, Thần Hóa Tinh Không với năm vầng Mặt Trời treo cao trên đầu là một phần của bức tường giống như đang nói cho người bên trong biết rằng, muốn thoát khỏi nơi này phải đánh bại Thần Hóa Tinh Không.
Hơn thế nữa, Mặc Hàn còn kích hoạt quyền năng của Trận Pháp Thánh Nhãn, Trận Pháp Hoàn Hảo!
Trận pháp do chính Mặc Hàn điều khiển, xây dựng thì sức mạnh tăng lên gấp mười lần.
Dùng pháp tắc có trong trời đất, kết hợp với Thần Hóa Tinh Không, Pháp Thần Thánh Môn cùng với Nhìn Thấu Chân Lý, Trận Pháp Hoàn Hảo, Mặc Hàn tạo ra một trận pháp tên là Thập Phương Tuyệt Vực, nó cũng là trận pháp Thần Thông do chính tay ông sáng tạo, dung hợp tâm cảnh của ông.
Đương nhiên, Mặc Hàn chỉ sử dụng được pháp tắc mà ông tìm hiểu được thông qua các Thần Thạch, còn xa lắm với dùng ra toàn bộ sức mạnh của trời đất.
Thanh Vũ, Lý Quỳnh Chi, Dị Hồn ở bên trong Thập Phương Tuyệt Vực, bọn họ cảm nhận được một khoảng không gian đang khóa chặt, không thể thoát ra trừ khi đánh bại Thần Hóa Tinh Không của Mặc Hàn.
Dị Hồn quét mắt nhìn Mặc Hàn, hắn chưa biết trận pháp nhốt hắn mạnh mẽ bao nhiêu nhưng lại cảm thấy khó để phá vỡ nó.
Dị Hồn trầm giọng nói: “Quang Minh Giáo Đình, các ngươi ẩn dấu thật sâu!”
Thanh Vũ thẳng thắn nói ra: “Dị Hồn, ngươi không còn đường lui nữa.”
Dị Hồn lạnh lùng nói: “Hôm nay, cho dù hai phân thân này bị hủy diệt, ta cũng phải lấy mạng của kẻ đó!”
Thần Nữ Đế Vương hé miệng, nhàn nhạt nói: “Ngươi sẽ thất bại.”
Dị Hồn không đáp lời, hắn chia binh thành hai đường, một Dị Hồn cùng mười quỷ hồn đánh tới Thanh Vũ, số còn lại giết tới Lý Quỳnh Chi.
Ở trình độ như Dị Hồn, thân thể, linh hồn, linh lực của hắn đều đạt đến Pháp Tướng trung kỳ, lại còn có khả năng chiến đấu vượt cấp độ, đạt đến Pháp Tướng hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong, các quỷ hồn khác yếu hơn một chút, cảnh giới thân thể của chúng đều bằng với cảnh giới linh lực, Pháp Tướng sơ kỳ.
Hai mươi quỷ hồn với hai mươi loại chiến đấu khác biệt, bọn chúng là linh hồn bị Dị Hồn thôn phệ rồi luyện thành quỷ dữ, nhưng lại khác với quỷ dữ hoang dại, bọn chúng được Dị Hồn ban cho trí tuệ như một người bình thường, điều đó giúp chúng phát huy ra thực lực một cách tốt nhất.
Dị Hồn với thân thể bốc cháy ngọn lửa màu xanh lục, hắn ta lấy một thanh kiếm to bản ra rồi chém mạnh về phía Thanh Vũ.
Thanh kiếm khổng lồ chém xuyên qua không khí, vung từ trên cao xuống tạo ra một lực tấn công kinh người.
Nộ Niệm Hỏa Thần bước lên một bước rồi đưa bàn tay ra bắt lấy thanh kiếm của Dị Hồn, trực tiếp chặn đứng một đòn tấn công, chưa ngừng lại, Nộ Niệm Hỏa Thần trừng mắt phẫn nộ, ngọn lửa trên người Nộ Niệm Hỏa Thần liền cháy bừng lên, nó muốn men theo cánh tay đi qua tới thanh kiếm rồi thiêu đốt Dị Hồn.
Dị Hồn bỏ qua thanh kiếm rồi lùi ra xa, hắn nâng tay lên cao, linh lực tạo thành hàng chục thanh kiếm lớn đang cháy bỏng, theo động tác vung tay xuống của Dị Hồn, đám kiếm đó liền rơi xuống như một cơn mưa kiếm chết chóc.
Nộ Niệm Hỏa Thần gồng mình, ngọn lửa trên người ngưng tụ thành một cái thuẫn lửa bảo vệ Nộ Niệm Hỏa Thần, mưa kiếm không thể làm gì được, sau đó Nộ Niệm Hỏa Thần phản công, dùng hết sức đấm mạnh xuống mặt đất, cùng lúc đó, một cột lửa với đường kính cả chục mét bắn lên từ dưới chân Dị Hồn khiến hắn chật vật tránh đi.
Ở bên kia, Bi Niệm Thủy Thần chiến đấu với mười quỷ hồn, hời hợt phòng thủ rồi phản công, so với Nộ Niệm Hỏa Thần thì Bi Niệm Thủy Thần có vẻ điềm tĩnh nhã nhặn hơn, vì nó được tạo nên bởi Thủy Tinh Thần Thạch nên mỗi đòn tấn công đều tự động biến thành pháp thuật hệ thủy, cực kỳ nhuần nhuyễn.
Thanh Vũ đứng trước vương thành, hắn học tập Chí Thượng Phân Tâm Thần Thức nên điều khiển được Nộ Niệm Hỏa Thần và Bi Niệm Thủy Thần một cách dễ dàng, như là hai phân thân vậy, cùng với lượng linh lực dự trữ từ Thánh Hoàn, hắn không có khả năng thua trận vì trận chiến kéo dài quá lâu.
Thánh Dực tỏa ra hào quang rực rỡ, Pháp Thần Thánh Môn nhẹ nhàng chuyển động xoay tròn, Thanh Vũ tự biến mình thành phòng tuyến mạnh nhất bảo vệ Kinh Nhân Đức, suy cho cùng, Dị Hồn muốn giết Kinh Nhân Đức chứ không phải muốn đánh bại Thanh Vũ và Lý Quỳnh Chi.
Lý Quỳnh Chi dung hợp vào Thần Nữ Đế Vương, ngai vàng khổng lồ lóa mắt, Đế Nhãn Thần Thú lẳng lặng canh giữ sau lưng Quỳnh Chi, thân thể nó trong hư không, chẳng thể nhìn thấy, để lộ năm con mắt nhìn chằm chằm vào kẻ địch.
Kết Giới Triệu Hồi được điều khiển bởi suy nghĩ của Lý Quỳnh Chi, từng con hung thú cuồng bạo đi ra từ cánh cổng triệu hồi.
Lam Sương Thiên Điểu, Hỏa Sơn Thiên Ngưu, Bạch Dực Sư Vương, Kỳ Nhông Khổng Lồ, Bọ Ngựa với đôi cánh lôi điện, một con nhện lớn với chân màu đen, Ngân Nguyệt Bạch Lang, Người Đá Khổng Lồ ba màu chứng minh nó có khả năng chiến đấu vượt ba cấp độ nhỏ, một con ong chúa gọi là Kim Châm Phong Vương, cuối cùng là Long Lân Ma Viên.
Chín hung thú là sinh vật trong Huyễn Linh Chiến Trường, một nơi có vô số loài hung thú mạnh mẽ, Lý Quỳnh Chi chọn tùy ý một chút liền chọn trúng chín loài hung thú này.
Còn Long Lân Ma Viên yếu nhất trong đám vì nó không phải là hung thú triệu hồi, nhưng nó vẫn đủ sức tham dự nhờ vào quyền năng của Tuần Thú Thánh Vật, Đồng Bộ Sức Mạnh.
Tất nhiên linh lực của Lý Quỳnh Chi, tính luôn linh lực dự trữ từ Hồng Y Thánh Trang cũng không đủ cung cấp cho hung thú triệu hồi, cô nhận được trợ giúp từ Mặc Hàn.
Thập Phương Tuyệt Vực là lao tù đối với kẻ địch, nhưng nó lại là sân nhà của đồng đội!
Mặc Hàn đang chuyển linh lực của ông giúp đỡ Lý Quỳnh Chi, hai Điện Chủ cộng lại thì làm sao không đủ cấp linh lực cho đám hung thú triệu hồi chiến đấu được chứ?
Mười hung thú đối chiến với mười quỷ hồn, vừa chạm nhẹ liền nổi giận, chém giết lẫn nhau một cách hung tàn.
Dị Hồn thản nhiên bước qua chiến trường của hung thú và quỷ hồn, hắn tập trung vào Lý Quỳnh Chi, thân thể hắn hoàn toàn biến đổi, trở thành một người khổng lồ cao trăm mét, làn da như vỏ cây màu đen, một loại quỷ thể ngưng tụ từ bảo vật Âm Linh Mộc, Địa Vật thượng phẩm.
Đế Vương Thần Nữ lạnh nhạt nghiêng đầu, không có vẻ gì là muốn đứng lên ứng chiến Dị Hồn.
Đế Nhãn Thần Thú chăm chú nhìn Dị Hồn.
Trong Kinh Hồng Vương Thành, Nhân Đức đang trải qua kiểm tra cuối cùng, vô số cuộc đời tuyệt vọng làm cậu ta đánh mất bản thân, đột nhiên, cậu ta nghe thấy âm thanh của Thanh Vũ.
“Nhân Đức, cho ta mượn nghiệp hỏa dùng một chút!”
Một lời nói của Thanh Vũ giúp Nhân Đức lấy lại được sự tỉnh táo trong phút chốc, cậu ta nghĩ ngay đến Tạo Hóa Đan do Thanh Vũ ban tặng, thế là Nhân Đức vội vàng nuốt viên Tạo Hóa Đan vào trong miệng, một cảm giác kỳ diệu bao phủ Nhân Đức ngay sau đó.
Cậu ta nhận thấy, Chúng Sinh Chủng Niệm, một kiểm tra nguy hiểm với tỷ lệ tử vong gần như một trăm phần trăm kia lại bị ngăn cản bên ngoài Nhân Đức, nó không thể ảnh hưởng Nhân Đức nữa.
Nhân Đức cười khổ, cậu ta gật đầu nhẹ rồi lẩm bẩm: “Mình đã hiểu rõ!”
Đôi mắt Nhân Đức mở ra, cậu bình tĩnh xem Chúng Sinh Chủng Niệm, cậu ta nhìn thẳng vào mắt của từng chủng niệm một, sau một hồi lâu, Kinh Nhân Đức cao giọng nói:
“Cuộc đời của các ngươi liên quan gì đến ta?”
“Các ngươi thất bại triệt để, bị tuyệt vọng bao phủ, nhưng ta sẽ thành công!”
“Còn bây giờ, tan biến đi thôi, chủng niệm của các ngươi không cần tồn tại nữa.”
“Nghiệp hỏa vấy chủng niệm, nhân quả hóa thành không!”
Hừng hực!
Hồng Liên Nghiệp Hỏa bỗng nhiên bắn lên trời cao, nó thiêu cháy toàn bộ Chúng Sinh Chủng Niệm, giải thoát cho những người khốn khổ đó khỏi nỗi ám ảnh vô vọng, tiếp theo, nghiệp hỏa dần dần cháy nhỏ lại rồi chui vào trong cơ thể Nhân Đức, cậu ta nâng tay lên, một đóa hoa sen đỏ mỹ lệ đang lơ lửng trong lòng bàn tay cậu, nó là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, cậu đã điều khiển được nó.
Nhân Đức chưa kịp vui mừng, cậu ta nghe thấy một tiếng hét chứa đầy sát khí:
“Chết!”
Không biết từ lúc nào, Dị Hồn với ngọn lửa màu xanh lục đã tiếp cận Nhân Đức, cái miệng lớn đang mở rộng như thể chuẩn bị nuốt Nhân Đức vào bên trong bụng vậy.
Ngay tại giây phút nguy hiểm sinh tử, Nhân Đức lại nghe thấy một giọng nói khác, đó là tiếng nói của Giáo Hoàng:
“Thánh Long Tỏa Thần!”
Rầm!!
Một con Rồng nước khổng lồ to hơn trăm mét giáng xuống từ trên cao đâm mạnh vào Dị Hồn làm Dị Hồn đập mạnh lên mặt đất, Thánh Long Tỏa Thần nhanh chóng khóa chặt thân thể Dị Hồn, lửa và nước tiếp xúc phát ra âm thanh xì xì, còn phun ra sương mù nữa.
Thanh Vũ đột ngột thoắt hiện trước mặt Nhân Đức, hắn cười nói: “Nhân Đức, không sao chứ?”
Kinh Nhân Đức chưa lấy lại tinh thần, trong tầm mắt của cậu, khung cảnh bên ngoài vương thành quá khác so với trí nhớ, ngoại trừ vương thành vẫn còn nguyên vẹn thì cảnh vật quanh đó hoàn toàn biến dạng, dường như chúng vừa hứng chịu đợt oanh tạc bởi hàng trăm quả thiên thạch, hỗn loạn, hoang tàn, linh lực đục ngầu đến mức tu sĩ không thể hấp thụ.
Thanh Vũ thấy Nhân Đức thất thần, hắn thản nhiên nói ra: “Thả lỏng chút đi, toàn bộ kẻ địch đã bị giải quyết.”