Tự mình cảm nhận hạnh phúc của người khác là một trải nghiệm mới lạ, Thanh Vũ dường như đã say trong cảm xúc này, hắn là một người không cha không mẹ, từ nhỏ phải sống trong cô nhi viện, loanh quanh cũng chỉ là những người giúp đỡ nuôi nấng hắn, thật sự là Thanh Vũ chưa từng cảm nhận hạnh phúc của một gia đình.
“Cảm giác này thật tốt.” Thanh Vũ cảm khái. Nhất là khi hắn chính là người đã cứu lấy họ khỏi cái chết, làm cho họ có thể sống bên nhau một lần nữa.
“Trước kia, mình chẳng qua chỉ là một người đơn độc không hề có một nơi gọi là tổ ấm, một nơi có thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc, còn bây giờ thì đã khác, mình đã trở thành một Giáo Hoàng, mình có sức mạnh để cứu giúp mọi người, mình có khả năng đem lại cho họ một cuộc sống tốt.” Thanh Vũ lẩm bẩm trong khi nhìn vào nơi xa, ánh mắt không có một tiêu điểm, mọi thứ dần dần mơ hồ đi, Thanh Vũ đang chìm đắm trong chính tâm tình của hắn.
“Quan trọng nhất, không phải là mình có thể cảm nhận hạnh phúc của người khác, mà là mình đã có một nơi gọi là nhà, một nơi để mình có thể san sẻ tất cả, đó chính là Quang Minh Giáo Đình.”
“Và, nhất định, mình sẽ bảo vệ nó và làm một người Giáo Hoàng tốt.”
Con thuyền cô độc trên đại dương vĩ đại luôn trôi nổi theo dòng nước chảy xiết mà không hề có mục đích nay đã tìm thấy một bến bờ cho riêng mình, mỏ neo rơi xuống rồi cắm sâu vào lòng biển báo hiệu một thứ gì đó mới lạ đã bắt đầu, một hành trình mới và một cuộc đời mới.
Thanh Vũ chìm đắm trong cảm xúc của mình và không hề nhận ra mọi thứ xung quanh, có một luồng khí tức kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện rồi bao quanh lấy Thanh Vũ, nó hòa tan vào cơ thể của Thanh Vũ và khiến tu vi của hắn tăng lên một cách nhanh chóng.
“Giáo Hoàng?” Thanok bước đến gần chỗ Thanh Vũ, ông vừa đi tới khu y tế của Quân Đoàn Gaia để làm một số kiểm tra toàn thân, ông vừa mới thức tỉnh năng lực tiến hóa và trở thành một người của Giáo Đình, vì vậy Thanh Vũ đã ra lệnh cho Thanok làm điều đó.
Khi Thanok thấy Thanh Vũ đứng yên một chỗ, hai mắt nhắm chặt lại và ông cảm thấy xung quanh Thanh Vũ có gì đó kỳ lạ, Thanok hoảng hốt khẽ kêu lên.
Ngay lúc đó, một bàn tay đặt lên vai hắn rồi âm thanh của Mặc Hàn nhàn nhạt vang ra: “Cậu không nên làm phiền Giáo Hoàng.”
“Tại sao vậy? Tôi cảm thấy ngài ấy đang gặp rắc rối.” Thanok không hiểu.
“Giáo Hoàng đang ở một trạng thái gọi là Ngộ Đạo, rất ít người có thể tiến vào trạng thái kia, mỗi một lần Ngộ Đạo đều sẽ nhận được nhiều lợi ích mà cậu không thể nào hiểu hết.” Mặc Hàn chậm rãi nói, ông khá ngạc nhiên khi ông vừa đi khỏi chưa bao lâu thì Giáo Hoàng lại Ngộ Đạo?
“Giáo Hoàng đã gặp chuyện tốt gì sao?” Mặc Hàn tự lẩm bẩm.
“Ngộ Đạo?” Thanok nhẹ giọng nói, đầu ông hoàn toàn không có một chút kiến thức gì về hai chữ Ngộ Đạo.
“Thôi được rồi, tôi có nói thì cậu cũng không hiểu đâu, chỉ khi nào cậu tu luyện công pháp của Giáo Đình đến một mức độ cao nào đó thì cậu sẽ tự động hiểu rõ.” Mặc Hàn lắc đầu nói.
“Tóm lại là, ngộ là tỉnh ngộ, đạo là con đường, Giáo Hoàng đã ngộ ra con đường của chính mình.” Mặc Hàn thấy Thanok quẫn bách, ông cười nói.
“Tôi hiểu rồi, ý của ngài là Giáo Hoàng vừa tìm được một con đường để ngài ấy đi trở về Thập Linh Hỏa thành.” Thanok gật đầu, nghiêm túc nói, Giáo Hoàng sao có thể đi chung với những người như ông được chứ, tiềm thức ông hoàn toàn xem Thanh Vũ là một con người vĩ đại mang trên mình một trách nhiệm lớn lao có thể thay đổi thế giới.
Mặc Hàn lấy tay che mặt lại, ông ta lắc đầu triệt để bỏ đi hi vọng giải thích cho Thanok.
“Chúng ta hãy bảo vệ Giáo Hoàng.” Mặc Hàn ngồi xuống ở một chỗ rồi ra hiệu cho Thanok đến gần. Kế tiếp, ông lấy một vài viên tinh thể tiến hóa cấp hai đưa cho Thanok để Thanok tu luyện, nhịp thở từ từ ổn định lại cho đến khi hai người chìm đắm vào tu luyện.
Thanh Vũ quá bận rộn và cảm thấy áp lực khi làm Giáo Hoàng, vì vậy hắn chưa thể cảm nhận rõ là khi cứu người thì sẽ có cảm giác tuyệt vời đến mức nào, giờ đây Thanh Vũ đang tận hưởng điều đó nhờ vào một lễ vật cảm ơn của người đàn ông chống nạng cùng gia đình ông ta.
…
Vùng đất xa lạ, đó là một con đường bằng nhựa có chất lượng cao bằng cả một con đường cao tốc thông từ thành phố đến nông thôn, giờ đây, con đường tốt ấy đã không còn nguyên vẹn, nhựa đường đứt gãy ra thành từng khúc một, các chiếc xe ô tô nằm im một chỗ như các tảng đá, rêu xanh, bụi bặm phủ đầy lên chúng, và chúng sẽ không bao giờ được sử dụng nữa.
Có thể nhìn thấy các bộ xương trắng xung quanh, số lượng lên đến hàng trăm bộ, đa số là xương của con người và động vật, một vài tiếng bước chân phá vỡ sự yên tĩnh của đêm trăng sáng, các bước chân yếu ớt vô định thuộc về những Venger không hề có lý trí, chúng du đãng xung quanh khu vực này và tìm kiếm con mồi tiếp theo.
Bỗng nhiên, một chiếc xe ô tô bị một sức mạnh đánh trúng, nó bay lên không trung một khoảng cách rất xa rồi rơi xuống đất và đè bẹp vài con Venger.
Oành! Oành! Oanh! Vài con Venger đứng gần liền hoảng loạn, nhưng chúng chưa kịp phản ứng thì vài chiếc xe ô tô nặng mấy trăm kg đã nghiền nát chúng, nếu nhìn từ xa có thể thấy được trên các chiếc xe kia có một dấu ấn của nắm đấm hoặc của bàn chân, chứng tỏ chúng bị một người nào đó đánh bay.
Vù! Vù! Một vài bóng đen di chuyển cực nhanh trong màn đêm, họ như những u linh với tốc độ, sự phản ứng mạnh đến đáng kinh ngạc, và chắc chắn rằng một con người bình thường lại làm được việc đó.
“Thiếu tá, chúng ta đã thoát khỏi nó chưa?” Một bóng đen nói, trong khi chạy vội, khuôn mặt của bóng đen bị chiếu sáng bởi Mặt Trăng lộ ra khuôn mặt nghiêm nghị và thành thục của quân nhân.
Người chạy giữa sáu bóng đen không ai khác chính là thiếu tá Lion, một quân nhân dưới quyền của thiếu tướng Martin Oliver, không, bây giờ nên gọi là công tước Oliver thì đúng hơn.
Lion đang bế một người con gái bằng hai tay, lúc này cô gái kia có một nét mặt sợ hãi tột độ, Lion thì bình tĩnh hơn nhiều, hắn nhìn sang người lính bên cạnh và trả lời: “Chúng ta có thể thoát khỏi nó nhờ vào màn đêm, hãy tập trung vào và chạy tiếp đi.”
“Vâng!” Người kia gật đầu nói, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt của hắn là một vẻ kinh hoảng, hắn chưa từng ngờ tới hắn lại đối mặt với một con Venger khủng khiếp đến như vậy, ngay cả thiếu tá Lion còn không dám chiến đấu trực tiếp với Venger kia.
“Ngài có để ý hay không? Hình như con Venger kia nhìn chúng ta bằng ánh mắt căm thù.” Một người quân nhân có giới tính nữ nói.
“Đừng có tự hù dọa bản thân mình, nó chỉ là một con súc vật không hơn không kém.” Lion lạnh lùng nói.
“Nhưng một Venger bình thường thì làm sao có cách chiến đấu kia?” Cô gái nói tiếp.
“Hãy ngậm mồm vào và di chuyển đi.” Lion quăng cho cô ta một cái nhìn lạnh lẽo khiến cô ấy không dám nói tiếp.
Lion nhìn cô em gái trên tay với ánh mắt lo lắng, mục đích của chuyến đi này chỉ là vì cô em gái này, hắn phải bảo vệ cô cho đến nơi đóng quân của công tước Martin Oliver, khi đó Lion và em gái hắn sẽ an toàn tuyệt đối.
“Đừng sợ nữa, nó chắc chắn không đuổi kịp chúng ta đâu.” Lion nói với giọng nhu hòa. Từng con Venger đang ngáng đường đội ngũ của Lion đều bị Lion dùng sức mạnh nghiền nát thành cặn bã, năng lực tiến hóa của hắn là Không Khí, hắn đã dùng nó để giết chết Mhyn và Mhyn chẳng hề có một chút lực để đánh trả.
Chênh lệch giữa người có năng lực và người thường là xa đến vậy!
“Gào!!” Khi đội ngũ vượt qua con đường nhựa và đi vào đường núi, một âm thanh gào thét vọng tới từ đằng sau làm cho lông tơ của họ dựng đứng hết cả lên, họ cảm thấy cơ thể mình rất lạnh lẽo như đứng giữa hầm băng.
“Nó đuổi tới rồi, thiếu tá.” Một người quân nhân quay đầu ra đằng sau nhìn một cái và hốt hoảng nói.
“Tiếp tục chạy---“ Lion lạnh lùng nói, nhưng lời của hắn chưa ra hết khỏi miệng thì một cục đá khổng lồ đã đè bẹp tên quân nhân vừa nói chuyện, máu tươi phun trào hòa lẫn với nội tạng.
“Chúng ta phải làm sao đây, thiếu tá.” Cô gái quân nhân hoảng hốt nói.
“Dùng toàn bộ sức lực để chạy đi!” Lion gầm lên, ông bỗng nhiên tăng tốc và bỏ lại mấy tên quân nhân.
“Ngài không thể bỏ lại chúng tôi được.” Một người quân nhân lập tức tăng tốc, trong khi đó cô gái vừa nói chuyện lại bị một bóng đen xuất hiện từ trên trời đập trúng, cả cơ thể cô ta nằm bẹp xuống mặt đất, ngay khi cô gai vừa ngẩng đầu lên để nhìn bóng đen đó, trái tim cô liền bị móc ra bởi một bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn.
Hình ảnh cuối cùng mà cô gái nhìn thấy chính là một Venger cao lớn khoảng ba mét có đầu tóc màu bạc trắng đang bay nhẹ theo làn gió, một mắt màu đen đầy lý trí và một con mắt màu bạc đầy lạnh lùng không có một chút cảm xúc, cái đuôi xương dài với đầu nhọn từ từ lớn dần rồi xuyên thủng đầu của cô gái.
“Gào!” Lại một thanh âm vang vọng đầy hận thù, cả đội ngũ của Lion lâm vào sự sợ hãi tận cùng, bọn họ có một cảm giác rằng bọn họ đang bị săn đuổi bởi một Venger mạnh mẽ, hung tàn, nhưng con Venger kia không hề có ý định ăn thịt họ, đơn thuần là giết chóc.
Nếu như Rory ở đây, ông liền nhận ra con Venger cao ba mét này chính là hình dạng sau khi biến đổi của Paul, một bán Venger có lý trí pha lẫn sức mạnh của Venger Thức Tỉnh, luồng uy áp tỏa ra từ Paul lên đến Tam Dương Hậu Kỳ.
Paul dùng một chân đạp mạnh vào mặt đất, cậu vụt lên bầu trời đuổi theo đám người trước mặt, chính họ, những con người tàn nhẫn đã giết hại tất cả đồng đội của Paul, họ đã phá hủy gia đình duy nhất và cuối cùng của Paul. Họ khiến tất cả những việc làm của Paul từ trước đến giờ biến thành vô nghĩa.
“Giết!” Paul gầm gừ, ngay khi cậu rơi xuống đất, cậu liền dùng một cánh tay xuyên thủng cái đầu của một tên quân nhân.