Buổi họp bàn chiến thuật Diệt Kiến Hội kết thúc với màn độc diễn của Lương Phi Nguyên, ai về nơi đó, Hàn Linh Tông tiếp đãi rất tận tình, dành riêng một khu vực lớn có linh khí sung túc cho các khách đến từ xa.
Thanh Vũ, Ngọc Trang và mọi người không còn gì để làm nên bọn họ quyết đi tham quan Hàn Linh Sơn một chuyến, đi khắp từ sườn núi đến khu vực bán linh vật của tu sĩ trong Tu Chân Giới, phải nói rằng khi nhiều người tụ họp thì sự phồn hoa, náo nhiệt hiện rõ.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi đông nghẹt, tu sĩ Kết Đan Chân Nhân cũng không hiếm thấy, bọn họ cứ tụm năm tụm ba lại rồi bắt đầu trao đổi “đại đạo”, một ít thì tổ chức các cuộc bán đấu giá nhỏ với nhiều tu sĩ Kết Đan kỳ tham gia.
Nhìn chung, đây là một khu vực an toàn vì đệ tử của Hàn Linh Tông luôn giám sát ở mọi nơi, để phòng tu sĩ tranh đấu gây hại đến người dân trong Hàn Linh Thành.
Cứ thế, một ngày vội vã trôi qua, Thanh Vũ thì luôn kiểm tra vật phẩm mới xuất hiện trong Hệ Thống, Ngọc Trang, Dương Khả, Tiêu Mị thì vây quanh Hoa Linh rồi luôn cười khúc khích và bọn họ không ngủ luôn.
Hắc Tinh, Lâm Phong, Không Yên thì đi xuyên qua đêm dài để đến nhiều sân đấu của tu sĩ, bọn họ cũng tham gia một vài trận chiến và giành lấy thắng lợi, kiếm thêm nhiều linh thạch từ người tổ chức là Hàn Linh Tông, còn Hắc Tinh thì khổ rồi, chẳng một ai dám lên sàn đấu với cậu ta cả vì danh tiếng của cậu ta quá lớn.
Người người e ngại, không phải là thiên tài hai sao thì đừng lên sân đấu chi cho mất mặt, tuy vậy, vẫn có vài thiên tài một sao ngoại lệ, bọn họ dám khiêu khích Hắc Tinh và nhận lấy thất bại chóng vánh, nhưng Hắc Tinh không liên thắng đến mười trận nên không nhận được nhiều linh thạch như Lâm Phong, Không Yên.
“Hơn một ngàn loại pháp thuật, và hơn mười ngàn loại pháp bảo và các vật khác.” Thanh Vũ cười khổ sau một đêm kiểm tra hoàn tất.
“Hầu như chúng đều không đạt cấp bậc quá cao nên không ảnh hưởng nhiều nếu công khai bán cho thành viên của Giáo Đình, nhưng làm vậy sẽ tạo ra một sự nghi ngờ về Giáo Đình, mọi người sẽ bắt đầu hỏi rằng tại sao Giáo Đình lại có nhiều bản pháp thuật bất truyền của thế lực khác.” Thanh Vũ đau đầu.
“Thôi kệ vậy.” Thanh Vũ lại lắc đầu bỏ đi mối lo ngại này vì thế lực một sao không phải là một mối đe dọa với Giáo Đình trừ khi bọn họ liên hợp hơn hai, ba trăm thế lực lại với nhau rồi tấn công Giáo Đình.
Hiển nhiên, kết quả vẫn có một, bọn họ sẽ thất bại nặng nề và giao ra một cái giá lớn để Giáo Đình không truy cứu tiếp.
Suy nghĩ một lúc lâu, Thanh Vũ mở giới hạn buôn bán vật phẩm trong Cửa Hàng cho các thành viên của Giáo Đình, tuy nhiên, nói là tất cả người đạt chức danh Tín Sứ trở lên mới đủ quyền dùng điểm cống hiến đổi vật phẩm trong Cửa Hàng.
Tuy vậy, đó chỉ là những vật phẩm bình thường phục vụ cho những mục đích sinh hoạt hằng ngày chứ không quý hiếm như pháp bảo, đan dược tuyệt phẩm hay cả Trúc Cơ Đan, Kết Kim Đan vì Thanh Vũ muốn giữ những thứ đó nằm trong tay Giáo Đình để nắm vị trí chủ đạo.
Giáo Đình cần có một quyền lực tối cao để làm lãnh tụ dẫn đường cho các thành viên khác, bao gồm cả người không gia nhập Giáo Đình, nếu để họ tự do đổi vật thì chẳng lâu nữa thế giới này sẽ đại loạn, người chịu tội lỗi nặng nề nhất tất nhiên là Thanh Vũ.
“Giáo Hoàng!” Không Yên, Lâm Phong trở về dãy nhà nghỉ ngơi với thần thái tươi tắn, miệng luôn giữ một nụ cười thoải mái.
“Mọi người trở về rồi à?” Thanh Vũ gật đầu một cái.
“Hắc Tinh, tại sao lại buồn bã vậy?” Thanh Vũ hiếu kỳ hỏi Hắc Tinh.
Hắc Tinh bước theo sau hai người kia, vừa nghe câu hỏi của Thanh Vũ, Hắc Tinh liền đấm ngực, dậm chân nói:
“Mấy người kia thật vô lý, tôi không bị người khác khiêu chiến trên sân đấu thì cũng thôi đi, bọn họ lại còn ngăn cản tôi khiêu chiến người khác, cực kỳ vô lý!!”
“Là do cậu quá mạnh, những người khác không phải là đối thủ.” Không Yên cười khổ khuyên bảo.
“Đúng vậy, nếu yếu như ông ta thì cậu đã kiếm bộn tiền rồi.” Lâm Phong gật đầu nói trong khi nhìn sang Không Yên.
Tối qua, Không Yên lên sân đấu tiếp nhận khiêu chiến, đánh liên tục năm mươi trận nhưng không bại và người khác thì cứ hô hào nhảy lên khiêu chiến, tất cả nằm trong kế hoạch của Không Yên, ông ta dùng sức mạnh từ yếu cho đến cao để dụ dỗ mọi người và cho bọn họ ảo tưởng rằng có thể chiến thắng Không Yên, nhưng đáng tiếc, Không Yên đánh liền năm mươi trận rồi nhảy xuống không tiếp nhận khiêu chiến nữa.
Khi đó, những kẻ khác mới ngộ ra rằng bọn họ bị Không Yên lừa gạt!
Còn Lâm Phong thì không có thủ đoạn thâm sâu như Không Yên, cậu ta chỉ đánh mười trận luyện tay rồi đi xuống.
Không Yên là thiên tài một sao vì cấp độ linh lực tăng lên nhờ gia nhập Giáo Đình, tu luyện Quang Minh Thánh Điển, kiêm luôn Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ, cho dù không sử dụng thần thông thì cũng đánh ngang với cả tu sĩ Kết Đan trung kỳ.
“Nếu muốn chiến đấu cho sảng khoái thì cứ nhiệt tình trong Diệt Kiến Hội.” Thanh Vũ khẽ nói.
“Mọi người còn thể lực để đi thăm dò Xích Nghĩ Sâm Lâm chứ?”
“Thưa Giáo Hoàng, chúng tôi thừa rất nhiều sức lực.” Không Yên cười nói trong khi đưa hai loại đan dược lên miệng, một viên là Hồi Linh Đan cấp hai tuyệt phẩm giúp bổ sung số linh lực đã mất, viên còn lại là Bổ Hồn Đan, giúp cho linh hồn hồi phục đến trạng thái cao nhất.
Hai loại đan dược đều là cấp hai tuyệt phẩm nên rất hiệu quả, chưa đầy ba mươi giây sau, Không Yên đã hồi phục như lúc ban đầu, còn Lâm Phong thì không cần vì cậu ta chẳng dùng bao nhiêu sức vào mười trận chiến kia.
Đúng lúc này, Ngọc Trang, Dương Khả, Tiêu Mị và cả Hòa Linh đi vào trong sân nhỏ, nghe nói bọn họ vừa tổ chức từ thiện, phát vật dụng cũng như thức ăn miễn phí cho người dân trong Hàn Linh Thành, gần đến trưa mới về tới đây.
“Mọi người đang bàn chuyện gì vậy?” Ngọc Trang nhẹ giọng hỏi.
“Một chuyện về việc hiếu chiến của kẻ thích gây sự này.” Thanh Vũ cười chỉ tay vào Hắc Tinh.
“Tôi không phải là kẻ thích gây sự, còn nữa, tôi là kẻ cuồng chiến chứ không phải hiếu chiến.” Hắc Tinh lập tức phản đối.
“Còn có hai người cũng tham gia sân đấu vào tối hôm qua phải không?” Dương Khả đột nhiên lên tiếng hỏi, đôi mắt nhìn Lâm Phong, Không Yên.
“Tại sao cô lại biết được?” Không Yên ngạc nhiên nói.
“Trời ạ, biết thế thì tôi đã đi cùng ba người rồi!” Dương Khả ủ rũ nói, vẻ mặt luyến tiếc.
“Từ sáng đến giờ tôi cứ nghe các tu sĩ khác kể về chiến tích của hai người.”
“Một liên thắng mười trận mà chẳng dùng đến đòn thứ hai, một thì liên thắng năm mươi trận bằng cách dùng mưu kế, hai người cũng đang nổi tiếng lắm đấy.”
“Nếu tôi ở đó thì tôi đã đặt cược hết vào hai người và kiếm lời lớn rồi, từ sau không cần lo về chuyện thiếu thốn tài nguyên tu luyện nữa.”
Nói đi nói lại, sau những lời tâng bốc của Dương Khả thì cô ấy vẫn tiếc nuối vì không kiếm món lời trong chuyện này chứ chẳng quan tâm đến thực lực của Lâm Phong, Không Yên cho lắm.
“Lần sau nhớ gọi tôi đi cùng nhé.” Dương Khả chớp chớp mắt nói.
Mọi người im lặng hết cả, không biết nói lời gì dành cho người con gái đặc biệt này.
Nhờ Dương Khả kể chuyện xảy ra nên Thanh Vũ hiểu rõ vì sao Hắc Tinh lại hậm hực đến thế, hai người đi chung thì thỏa thích, còn bản thân Hắc Tinh thì lại ngậm đắng nuốt cay.
Thanh Vũ có thể hiểu một chút về Hắc Tinh, đầu tiên cậu ta bị ảnh hưởng bởi huyết mạch bá tuyệt cao quý là Thánh Viên tộc, một phần nữa là do Hắc Tinh không phải con người nên có lòng ganh đua với tu sĩ nhân loại để xem ai hơn ai, một cảm xúc nông nổi không có gì đáng chê trách cả.
“Bạn Dương Khả là người xấu.” Hoa Linh chu mỏ nói.
Dương Khả nghe vậy, trái tim như bị xé nát, vẻ mặt thẫn thờ nhìn Hoa Linh.
“Hoa Linh không chơi với bạn Dương Khả nữa, tại sao lại đi cá cược vì một ít viên đá năng lượng gọi là linh thạch đó chứ, nếu bạn cần thì cứ nói với Hoa Linh, khi nào trở về quê nhà thì Hoa Linh sẽ tặng bạn cả núi linh thạch luôn đó.” Hoa Linh hồn nhiên nói tiếp.
“Một núi linh thạch.” Dương Khả mở to mắt.
“Không chơi với bạn Dương Khả đâu, một núi linh thạch không đáng là bao đâu á, vậy mà bạn cũng mê được nữa! Hoa Linh có cả một dãy núi linh thạch cơ.” Hoa Linh khinh thường nhìn Dương Khả.
Bị đả kích mấy lần, Dương Khả lặng thinh nhìn người vừa quyền lực vừa giàu có đến chảy mỡ là Hoa Linh.
“Thôi nào, đừng có đối xử với bạn Dương Khả như vậy, bạn Dương Khả không có ý xấu đâu.” Ngọc Trang mỉm cười vuốt ve Hoa Linh.
“Được rồi, Hoa Linh sẽ tiếp tục chơi cùng bạn Dương Khả.” Hoa Linh gật đầu, khoanh tay nói.
Dương Khả liền nhìn Ngọc Trang bằng đôi mắt cảm động, rung rung sắp khóc đến nơi.
Mọi người nói chuyện vui vẻ trong khoảng thời gian hơn mười phút thì nghe tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài sân nhà.
“Chúc mọi người có một buổi sáng tốt lành.” Lý Duy Mạnh cười nói, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy cũng đi cùng ông ta.
“Ba người cũng vậy.” Thanh Vũ cất tiếng trả lời một câu.
“Nếu tất cả đông đủ rồi thì chúng ta lên đường thôi.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Được.” Lý Duy Mạnh liền đồng ý, ông đến đây vì gọi mấy người Thanh Vũ đi thăm dò, nói thật, nếu chỉ có một mình ông cùng hai thiên tài kia thì ông không dám đặt chân vào khu rừng đáng sợ kia.
“Cuồng Man Vương Triều có đi chung chúng ta không?” Không Yên khẽ hỏi.
Lý Duy Mạnh vừa lắc đầu vừa trả lời: “Bọn họ đã rời khỏi Hàn Linh Thành từ sáng sớm, tiến thẳng vào khu rừng của chủng tộc Xích Nghĩ kia rồi, hình như bọn họ định làm việc độc lập, không muốn hợp tác với chúng ta.”
“Vậy thì càng tốt, càng ít người thì mọi chuyện càng đơn giản.” Không Yên cười nhạt.
Những người khác đều tỏ ý đồng tình với Không Yên vì mọi người đều biết rằng Cuồng Man Vương Triều đang làm việc cho Hợp Ma Tông.
Thế là, mọi người bắt đầu lên đường đi về phía đông Hàn Linh Thành, khoảng cách từ Hàn Linh Tông đến Xích Nghĩ Ma Tộc không quá dài cũng không quá ngắn, khoảng chừng hơn ba trăm km thảo nguyên, đồng bằng rồi đến hơn năm mươi km là vùng đồi núi, rừng sâu.
Dọc đường đi, mọi người ít thấy tu sĩ hoạt động mà chỉ nhìn thấy vài ngôi làng nhỏ dọc theo các bờ sông, một ít bộ tộc đang chăn nuôi thú trên thảo nguyên bằng cách thả rông chúng, vài tàu nhỏ đang trôi dạc trên một con sông lớn để đánh bắt cá, khu này không phải khu chiến sự nên vẫn có ít người sinh sống theo làng mạc ngư dân hay bộ tộc du mục.
Tu sĩ thì chẳng có việc gì phải ở lại vùng đất này vì nó quá nghèo nàn, không có dư thừa linh khí cho tu sĩ hấp thụ, cũng phải thôi, Hàn Linh Tông dù sao cũng là một thế lực yếu, không nổi bật lắm nên chiếm một vùng đất ít tư nguyên.
Mọi người đi trên lưng của Lam Sương Thiên Điểu nên tốc độ khá nhanh, ba mươi phút sau, bọn họ đã bay vào không phận của Xích Nghĩ Sâm Lâm, từ hàng chục loài cây khác nhau có lá màu xanh, càng về sau, lá cây ngã màu từ vàng cho đến màu đỏ, nghe nói đây là khu rừng có nhiều linh lực hệ hỏa nên thực vật hệ hỏa phát triển cực mạnh.
Một trong những loài thực vật sinh sống trong Xích Nghĩ Sâm Lâm là Cây Thu Đỏ, thức ăn ưa thích của Bạch Linh Điệp thời kỳ ấu trùng, cũng là một loài vậy kháng nhiệt cực mạnh nên không sợ Xích Nghĩ Ma Tộc phun lửa đốt trụi, tất cả loài cây ở đây đều kháng được lửa nên không có cơn cháy rừng nào xảy ra đâu.
“Nhiều Cây Thu Đỏ quá!” Lê Nhật Thy nói với vẻ mặt thích thú, mắt thì ngắm nhìn một màu đỏ trải dài cho đến tận cuối chân trời, một cảnh quan rất mỹ lệ, cuốn hút, nếu không có loài hung thú bá chủ kia thì chắc chắn đây là một trong những nơi du lịch của tu sĩ.
“Nghe nói càng sâu trong khu rừng, đến tận bầy đàn mạnh nhất, lâu đời nhất của Xích Nghĩ Ma Tộc, có một gốc Cây Thú Đỏ sống hơn một ngàn tuổi, là đạt đến cấp bốn, trái cây ẩn chứa năng lượng hệ hỏa tinh thuần giúp cho tu sĩ có linh lực hệ hỏa đột phá Kết Đan kỳ dễ như trở bàn tay.” Lý Duy Mạnh nhẹ giọng kể chuyện.
“Chúng ta không có duyên gặp gốc cây kia rồi.” Thanh Vũ mỉm cười nói.
“Đây là lối vào Trúc Cơ Cốc, cũng là vị trí chúng ta nên thăm dò.” Thanh Vũ chỉ tay vào một chỗ trên tấm bản đồ do Hàn Linh Tông cung cấp.
“Chừng năm phút nữa thì tới nơi.” Ngọc Trang nói khẽ.
“Giáo Hoàng, nhân dịp chưa có người tới đây, chúng ta dọn sạch bầy Xích Nghĩ Ma Tộc được không?’ Hắc Tinh hớn hở nói vì vừa nghĩ ra một ý định.