“Buộc tội người khác phải có chứng cứ, các vị không nghĩ mình rất quá đáng sao?” Lý Thái nghiêm mặt nói ra.
“Đúng vậy, đừng tưởng làm bấy nhiêu chuyện thì có thể vu oan cho Thiếu Tông Chủ!” Đám tu sĩ Hợp Ma Tông lên tiếng, nói giúp cho Lương Phi Nguyên.
Lương Phi Nguyên cảm thấy tức giận vì bị người khác chỉ tay thẳng vào mặt nhưng không thể phát tiết, hắn không muốn đối đầu với hàng chục ngàn tu sĩ đang giận giữ.
Bọn họ vào sinh ra tử chiến đấu hăng say trên chiến trường, ấy thế mà viện quân lại không giúp đỡ họ, tất cả những thứ trên khiến họ cảm thấy phẫn nộ với cách làm của Lương Phi Nguyên.
Cho nên họ đứng về phía Thanh Vũ.
Đừng tưởng Hợp Ma Tông hiệu lệnh quần hùng trông rất oai phong, thế nhưng đây là tu sĩ của mấy trăm thế lực một sao, phân bố trong khắp năm thế lực hai sao.
Bọn họ mà đồng lòng thì Hợp Ma Tông cũng không dám làm càn.
“Ta thực lòng cảm thấy vui cho các vị vì đã chiến thắng chủng tộc hung thú, nhưng các vị lại làm ta quá thất vọng, ta làm gì có lý do bắt giữ bạn của các vị chứ?” Lương Phi Nguyên dõng dạc nói.
“Nếu có bằng chứng thì các vị cứ lấy ra!”
“Còn nếu không thì hãy cúi đầu xin lỗi, danh tiếng của Hợp Ma Tông không thể bị hủy hoại bởi một lời vu oan của các vị được!”
Miệng lưỡi của Lương Phi Nguyên quá sắc bén, hắn tự để bản thân vào thế hạ phong để rồi có cơ hội bật lại, hãm hại Thanh Vũ đang hủy hoại danh tiếng của Hợp Ma Tông, một tội danh rất lớn đủ để Lương Phi Nguyên dùng nhiều biện pháp trừng phạt Thanh Vũ.
Mặc dù vốn dĩ danh tiếng của Hợp Ma Tông đã xấu một cách dã man, không thể xấu hơn nữa.
“Thanh Vũ Chân Nhân đừng lùi bước, nếu Thanh Vũ Chân Nhân có chứng cứ thì hãy lấy ra, chúng tôi sẽ ủng hộ Chân Nhân.” Đoàn Thế Thành cao giọng nói trong khi nhìn Thanh Vũ.
Ông nhận được ơn huệ từ Thanh Vũ nên sẽ ủng hộ Thanh Vũ chống lại Lương Phi Nguyên, ông chẳng sợ hãi Hợp Ma Tông cho lắm vì thế lực của ông nằm trong lãnh địa của Hoàng Cương Đao Tông.
“Đúng đấy, Thanh Vũ Chân Nhân hãy lấy bằng chứng ra, chúng tôi sẽ đứng về phía ngài!” Nhiều tu sĩ mở miệng nói ra.
Thấy cảnh tượng đó, sắc mặt của Lương Phi Nguyên càng xấu đi, hắn không ngờ lại có nhiều thế lực nhỏ yếu chống đối bản thân đến thế.
“Một ngày nào đó, ta sẽ cho các ngươi hối hận!” Lương Phi Nguyên cười gằn trong lòng.
Thân là thiên tài hai sao của Hợp Ma Tông, đột phá Nguyên Anh Chân Quân là điều chắc chắn, khi đó, kẻ nào dám trái lệnh hắn thì sẽ nhận đủ mọi hậu quả khổ sở.
Đám người dám nói giúp cho Thanh Vũ nằm trong tầm ngắm của Lương Phi Nguyên rồi.
“Nếu ta lấy ra được bằng chứng thì sao?’ Thanh Vũ lạnh lùng nói ra.
“Nếu ngươi lấy ra bằng chứng cụ thế khiến ta chịu phục thì ta sẽ công khai xin lỗi, thả người bạn của ngươi đồng thời bồi thường cho ngươi hai trăm ngàn linh thạch hạ phẩm!” Lương Phi Nguyên chậm rãi nói ra.
Hai trăm ngàn linh thạch hạ phẩm là số tài phú giá trị của tu sĩ Kết Đan kỳ, Lương Phi Nguyên đã cho cái giá bồi thường rất lớn.
Vì hắn tự tin rằng Thanh Vũ không thể phát hiện ra Tiêu Mị đang bị giam giữ ở đâu.
Mười tu sĩ Kết Đan sơ kỳ canh giữ, linh lực bao phủ ngăn cản mọi thần thức quan sát, thêm năm tu sĩ Kết Đan trung kỳ đứng cạnh Lương Phi Nguyên, một tu sĩ nhỏ yếu như Thanh Vũ làm sao tìm thấy Tiêu Mị.
“Lời do ngươi nói đấy nhé, đến khi đó đừng có tìm lý do thoái thác!” Thanh Vũ từ tốn nói ra.
“Tất nhiên, ta là Thiếu Tông Chủ của Hợp Ma Tông vĩ đại, làm sao nuốt lời?” Lương Phi Nguyên cười nhạt, nói với giọng lớn tiếng.
Mọi người đều tập trung tinh thần cao độ nhìn hai người đứng trên tháp cao, họ hi vọng Thanh Vũ sẽ chiến thắng trong chuyện này, gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Lương Phi Nguyên để trả thù vụ tiến viện đến trễ.
“Một Thiếu Tông Chủ nhỏ bé cũng dám tranh đấu với Giáo Hoàng, đúng là không biết trời cao đất rộng.” Trần Đình Hải cười lạnh nhìn Lương Phi Nguyên.
“Chuẩn bị có thêm linh thạch.” Hắc Tinh hớn hở, cảm thấy Lương Phi Nguyên này quá xui xẻo, gây sự với ai không gây, đi gây sự với cả Giáo Hoàng.
Dương Khả, Lý Duy Mạnh, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy nhanh chóng tụ họp với mọi người, họ nhìn Lương Phi Nguyên bằng ánh mắt tức giận, mãnh liệt nhất là Dương Khả, kẻ khốn kiếp kia đã bắt lấy bạn thân của cô.
Giờ Dương Khả đang cực kỳ lo lắng cho an nguy của Tiêu Mị.
Các cô gái rơi vào ma thủ của Hợp Ma Tông sẽ không có một kết cục tốt.
Kỷ Lãnh Hoàng, Mạc Ảnh Quân nghiêm nghị nhìn Thanh Vũ, đi theo sau lưng người thanh niên thần bí này càng lâu thì họ càng hiểu rõ thực lực của người này không đơn giản như bề ngoài, và Thanh Vũ không làm một việc vô ích.
Xem ra Lương Phi Nguyên thật sự bắt giữ một người bạn quan trọng của Thanh Vũ.
“Nếu ngươi đã tự tin bản thân vô tội thì ta đành phải để ngươi thất vọng.” Thanh Vũ chậm rãi lên tiếng.
“Nói xàm nói bậy, có giỏi thì đưa ra bằng chứng đi!” Lý Thái quát to một tiếng, cảm thấy tức giận vì một người dám cả gan chống lại Thiếu Tông Chủ.
“Như các ngươi mong muốn.” Thanh Vũ mỉm cười nói, sau đó hắn đưa một bàn tay về phía dưới tường thành, linh lực ầm ầm dũng động, sôi trào tạo thành một thanh kiếm hư ảo.
Nó vừa hiện lên liền phóng thẳng tới phía dưới, chém đứt cả tường thành làm hai, cắt sâu xuống lòng đất, để lộ ra một khoảng không bên dưới tường thành.
Mọi người ngưng thần nhìn vào khoảng không bí ẩn kia, đó là một căn phòng chỉ có một cánh cửa, mười tu sĩ Kết Đan sơ kỳ mặc quần áo đặc trưng của Hợp Ma Tông đang ngẩng đầu nhìn lên cao, vẻ mặt kinh hãi, có một cô gái đang bị giam lỏng trong một cái lồng sắt làm từ vật liệu cấp ba.
“Bọn họ đang giam giữ một người!” Đoàn Thế Thành trầm giọng nói.
“Có lẽ người đó chính là bạn của Thanh Vũ Chân Nhân!” Một người suy đoán.
“Hừ, bằng chứng rành rành ra rồi, để xem Lương Phi Nguyên phản ứng thế nào.” Một người cười lạnh nhìn Lương Phi Nguyên.
“Thiếu Tông Chủ!” Mười tu sĩ đồng thanh chào Lương Phi Nguyên, bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra nên chờ đợi Lương Phi Nguyên nói.
Nhưng mà Lương Phi Nguyên không có tâm trạng giải thích cho mười tu sĩ kia, hắn âm trầm nhìn Thanh Vũ, không ngờ Thanh Vũ lại tìm thấy nơi Tiêu Mị bị nhốt.
“Anh Thanh Vũ, chị Ngọc Trang, Dương Khả…” Tiêu Mị vui sướng gọi tên mọi người.
Giọng nói yếu ớt từ Tiêu Mị chứng minh cô quen biết với Thanh Vũ, cho thấy rõ Lương Phi Nguyên đang bắt giữ bạn của Thanh Vũ.
Một bằng chứng thật đến không thể thật hơn.
“Ngươi còn gì để nói nữa không?” Thanh Vũ bình tĩnh nói.
Còn Hắc Tinh nhanh chóng làm việc, cậu ta nhảy thẳng xuống căn phòng, bẻ cong lồng sát để giải cứu Tiêu Mị trước sự khó xử của mười tu sĩ Kết Đan sơ kỳ
Bọn họ không nhận được bất cứ mệnh lệnh nào từ Lương Phi Nguyên nên không dám vọng động.
“Đây là bạn của ta, chính Lương Phi Nguyên đã sai sử thuộc hạ bắt cô ấy.” Thanh Vũ cao giọng nói trong khi nhìn xung quanh.
“Đúng vậy, thuộc hạ của Lương Phi Nguyên còn làm người của Khai Sơn Tông bị thương.” Dương Khả lớn tiếng nói, cô chỉ tay vào Lý Duy Mạnh để mọi người nhìn cho rõ.
Lý Duy Mạnh vốn không muốn nhúng tay vào chuyện này, bởi vì ông sợ Khai Sơn Tông bị vạ lây, bị Hợp Ma Tông làm khó dễ, nhưng Dương Khả đã nói vậy, ông đành phải đứng ra làm chứng.
“Chính bọn họ đã bắt giữ Tiêu Mị, còn đánh thương tôi.” Lý Duy Mạnh gật đầu nói ra.
Nhiều bằng chứ cứ xuất hiện khiến Lương Phi Nguyên bị dồn vào thế bí, hắn không biết phải làm gì, cãi lại cũng vô ích mà thôi.
“Không ngờ Thiếu Tông Chủ của Hợp Ma Tông lại vô sỉ đến vậy.” Một tu sĩ cười khẩy.
“Đúng là không ngờ thật, chúng ta chiến đấu ở tiền tuyến, may mắn được Thanh Vũ Chân Nhân giải cứu, thế mà Lương Phi Nguyên lại gây hại cho bạn thân của Thanh Vũ Chân Nhân, Lương Phi Nguyên rất quá đáng!” Đoàn Thế Thành nghiêm giọng nói ra.
Nhiều người gật đầu đồng tình với Đoàn Thế Thành, thế là họ nhìn Lương Phi Nguyên bằng ánh mắt gây sức ép.
“Sao vậy, ngươi không phản bác nữa sao?” Hắc Tinh cười lạnh nhìn Lương Phi Nguyên.
“Được, xem như các ngươi thắng!” Lương Phi Nguyên âm trầm nhìn Hắc Tinh, sau đó lại nhìn sang Thanh Vũ, hắn hít sâu một hơi để bình tĩnh rồi lên tiếng nói ra.
“Ta Lương Phi Nguyên chân thành xin lỗi các vị vì hành động thiếu suy nghĩ, xin chư vi bỏ qua cho.” Lương Phi Nguyên tiếp tục nói trong khi nhìn quanh.
Hắn không muốn công khai xin lỗi Thanh Vũ vì sẽ khiến lòng tự trọng hắn bị đả kích, cho nên hắn dùng thủ đoạn nhỏ, xin lỗi toàn thể người ở đây, vậy là không bị mất mặt chút nào.
“Đây là hai trăm ngàn linh thạch hạ phẩm, coi như đền bù.” Lương Phi Nguyên cong ngón tay búng một cái túi trữ vật cho Thanh Vũ, hắn lạnh nhạt nói.
Thanh Vũ thản nhiên nhận lấy túi trữ vật, hắn kiểm tra trong chốc lát rồi gật đầu nói ra:
“Số lượng chính xác.”
“Được rồi, Lương Phi Nguyên giữ lời hứa, hoàn thành mọi hứa hẹn với ta.” Thanh Vũ mỉm cười tuyên bố với mọi người.
“Hai trăm ngàn linh thạch hạ phẩm tuy không nhiều, thế nhưng đó cũng là một tài phú giá trị, vì thế ta quyết định sử dụng nó với mục đích mua đan dược hồi phục cho mọi người ở đây.” Thanh Vũ tiếp tục nói, vẻ mặt bình thản.
“Cái gì?” Đoàn Thế Thành giật mình.
“Mua đan dược cho chúng tôi?” Một tu sĩ kinh ngạc.
“Không sai.” Thanh Vũ gật đầu xác nhận.
Mọi người bên dưới xôn xao, nói chuyện với nhau, rồi bọn họ nhìn Thanh Vũ với ánh mắt kính phục. Tu sĩ nào lại dám bỏ ra hai trăm ngàn linh thạch hạ phẩm để mua đan dược cho nhiều người thậm chí họ còn không biết tên?
Chỉ có một mình Thanh Vũ dám làm vậy!
Lương Phi Nguyên thấy cách làm của Thanh Vũ nhận được hiệu quả cao, hắn không khỏi nhìn Thanh Vũ, ánh mắt ẩn chứa sát cơ nồng đậm.
“Tiền bối là một người tốt.” Hứa Du Kỳ, Chu Tĩnh Nhi đều nói thầm một tiếng, đưa ngón tay cái lên khen ngợi.
“Đó là Giáo Hoàng mà.” Hắc Tinh nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Nếu muốn mua đan dược thì cứ để Mạc Ảnh Quân này lo.” Mạc Ảnh Quân cười nhạt nói ra.
Có một cái phân bộ của Công Hội Luyện Đan Sư tại Hàn Linh Thành, Mạc Ảnh Quân với địa vị cao là một người đáng tin cậy để mua đan dược.
Vì Diệt Kiến Hội đang diễn ra nên Luyện Đan Sư dồn nhiều đan dược chữa thương, hồi phục linh lực trong kho dự trữ đến Hàn Linh Thành để bán cho nên không thiếu đan dược.
“Vậy ta để Mạc Ảnh Quân Thiếu Tông Chủ phụ trách việc mua đan dược.” Thanh Vũ khẽ nói trong khi dùng linh lực nâng túi trữ vật bay đến lòng bàn tay của Mạc Ảnh Quân.
“Cứ giao cho tôi.” Mạc Ảnh Quân cười nói.
“Nếu chư vị đã hết việc, vậy thì ta đề nghị mọi người hãy tập trung, Xích Nghị Ma Tộc vẫn chưa bị tiêu diệt hết, lực lượng cường đại nhất của chúng vẫn còn đóng tại vị trí lối vào Trúc Cơ Cốc.” Lương Phi Nguyên trầm giọng nói ra.
“Khoan đã!” Thanh Vũ nhàn nhạt đưa tay ra ngăn cản Lương Phi Nguyên nói tiếp.
“Ngươi có chuyện gì nữa?” Lương Phi Nguyên lạnh giọng hỏi, nét mặt không vui.
Trước đó, hắn đinh ninh Thanh Vũ không đáng để hắn coi trọng, tu vi thì yếu kém, một mình hắn là đủ đánh bại Thanh Vũ, chẳng ngờ đến việc Thanh Vũ sở hữu phù chú cấp bốn, lại còn ở đỉnh cao của danh vọng, làm sao hắn lại ngu đến mức công khai đối phó Thanh Vũ chứ.
Tạm thời đành nhẫn nhịn!
Một khi có cơ hội thì Lương Phi Nguyên sẽ trả thù bằng cách thức tàn nhẫn nhất có thể!
“Ta muốn dùng điểm chiến công để đổi tài nguyên.” Thanh Vũ chậm rãi nói ra.
“Hừ! Việc cỏn con này cũng làm phiền ta?” Lương Phi Nguyên khó chịu nói.
“Đây không phải là chuyện nhỏ, Thanh Vũ Chân Nhân tiêu diệt hơn ba mươi ngàn cá thể Xích Nghĩ Ma Tộc, điểm chiến công rất cao.” Mạc Ảnh Quân nghiêm nghị nhắc nhở.
“À, thì ra là vậy.” Lương Phi Nguyên nói, vẻ mặt như mới nhớ ra.
“Điểm chiến công của ngươi rất cao, nhưng tài nguyên ở đây không đủ để cho ngươi đổi.” Lương Phi Nguyên nở nụ cười nham hiểm.
“Nếu như ngươi muốn đổi thì ta rất sẵn lòng đưa cho ngươi, nhưng ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ càng, một khi tài nguyên hết sạch thì những người khác không đổi được, lúc đó, họ có tìm ngươi tính sổ thì đừng trách ta không báo trước.”
Lương Phi Nguyên ứng biến tình huống rất nhanh, chưa đến năm giây đồng hồ, hắn đã tìm cách khiến mọi người trở thành kẻ địch của Thanh Vũ.
Nghe giọng nói có lý của Lương Phi Nguyên, các tu sĩ khác đều nhíu mày, họ cảm thấy Thanh Vũ không nên đổi hết chiến công, làm vậy thì nhiều người khác bị ảnh hưởng.
Thế nhưng vẫn có phần lớn tu sĩ đồng ý Thanh Vũ làm việc đó.
“Tất nhiên là không thể nào làm hại đến lợi ích của người khác.” Thanh Vũ chầm chậm nói, vẻ mặt ung dung.
“Vậy sao?” Lương Phi Nguyên nở nụ cười càng nồng đậm, cảm thấy Thanh Vũ đã bế tắc.
“Tuy nhiên, ngươi thân là Thiếu Tông Chủ, người chủ trì Diệt Kiến Hội, chẳng lẽ luật lệ do người đặt ra chỉ là đồ bỏ đi? Ta là người sở hữu chiến công cao, nhưng lại không có tài nguyên để đổi, thật là một trò cười lớn.” Thanh Vũ bình thản nói.
“Đúng nha, người có chiến công thì hiển nhiên phải sử dụng được chứ, lần này, lỗi cho Lương Phi Nguyên.” Một tu sĩ gật đầu nói.
“Đây là sai sót của Thiếu Tông Chủ.” Đoàn Thế Thành nghiêm túc nói ra.
“Hi vọng ngươi có thể giải quyết chuyện này, không để người có chiến công cao cảm thấy nguội lạnh trong lòng.” Mạc Ảnh Quân nhìn thẳng vào Lương Phi Nguyên, giọng nói cứng rắn.
“Được thôi.” Lương Phi Nguyên thẳng thừng nói.
“Nếu ngươi muốn đổi chiến công lấy tài nguyên thì hãy đi đến Hợp Ma Tông, ta cam đoan rằng nơi đấy có thể làm ngươi hài lòng.”
Mạc Ảnh Quân, Đoàn Thế Thành, Trần Đình Hải, Lý Duy Mạnh nghe lời nói ẩn chứa sự tính toán nham hiểm kia, bọn họ đều cảm thấy việc đi đến Hợp Ma Tông quá nguy hiểm.
Rõ ràng, đây là một cái bẫy! Không đi thì mấy hết chiến công, tài nguyên, đi thì chẳng khác gì tự đâm đầu vào cái chết.
Đang lúc họ còn cảm thấy Lương Phi Nguyên quá ranh mãnh thì giọng nói bình tĩnh của Thanh Vũ vang lên:
“Thật sao?”
“Một gợi ý rất tốt, ngày nào đó, ta sẽ tự mình đến Hợp Ma Tông để đổi điểm chiến công.”
“Hợp Ma Tông sẽ chuẩn bị tiếp đón ngươi rất chu đáo.” Lương Phi Nguyên cười lạnh, cho rằng lời nói của Thanh Vũ là mạnh miệng.
Nói xong, Lương Phi Nguyên quay sang nhìn mọi người, thong dong nói ra:
“Chúng ta tiếp tục bàn về trận chiến với Xích Nghĩ Ma Tộc nào.”
Vừa dứt lời, một âm thanh vang lên từ phía khác truyền đến đây:
“Không cần chiến đấu nữa, Xích Nghĩ Ma Tộc đã bị ta giải quyết sạch sẽ.”
Một nhóm người bước đến, dẫn đầu là khuôn mặt tự tin của Lý Thừa Ngân.