Đoàn Minh Hồ quá yếu trước các Tà Đồ ở phân bộ cấp trên, bọn họ chỉ cần đưa một ngón tay ra là nghiền nát hắn thành bụi phấn, vì vậy, nhiệm vụ của Đoàn Minh Hồ phải thành công, không được thất bại, hắn cần nhiều người trợ giúp nữa.
Trận chiến kinh thiên ở đằng xa đánh cho rất ác liệt, nếu để lâu, quân số Tà Đồ giảm đi, điều đó có nghĩa là tỷ lệ thành công của nhiệm vụ cũng giảm xuống.
Hắn sử dụng thủ đoạn ẩn dấu tiêu diệt Nguyễn Vu, rồi hợp lực với đám Tà Đồ khác giải quyết sạch sẽ cường giả Giáo Đình. Tất nhiên, làm sao Tà Đồ không tổn thất một vài người, nhưng vì đạt được Thánh Điện hùng vĩ kia, hắn tin rằng các Tà Đồ cấp cao sẽ đồng ý và ban thưởng cho hắn, đột phá đến Nguyên Anh kỳ nằm trong tầm tay.
“Lấy máu làm vật dẫn, triệu hồi Nhân Tà Quỷ.” Đoàn Minh Hồ bức lui Nguyễn Vu, hắn kéo dãn một khoảng cách khá dài, miệng lập tức ngâm chú ngữ quỷ dị, tay kết ấn nhanh đến nỗi mắt thường không theo kịp.
Vừa kết ấn xong, Đoàn Minh Hồ tự vỗ một chưởng vào ngực mình, máu tươi phun ra khỏi vòm miệng, chúng là tinh huyết của Đoàn Minh Hồ, vì vậy khí thế của hắn yếu đi nhanh chóng.
Máu tươi tưới lên đầu lâu màu xám rồi bị đầu lâu hấp thụ, ngay sau đó, một hơi thở hủy diệt tràn ngập ra ngoài không gian, hai ngọn lửa màu đỏ hồng bên trong đầu lâu sáng rực lên và chập chờn, toàn bộ linh lực xung quanh nhanh chóng bị hút vào miệng của đầu lâu.
“Không ổn!” Nguyễn Vu giật mình, ông lập tức ra tay tấn công cái đầu lâu, bởi vì ông nhìn thấy một thân ảnh mờ nhạt từ từ xuất hiện, thân ảnh kia cực kỳ cao to và có ba mặt, một mặt là đầu lâu xám máu, sáu cái sừng khủng khiếp như có thể xuyên thủng cả trời đất.
“Huyết Tướng Diệt Quân Thù!” Nguyễn Vu quát lớn, một tay cầm đao ngưng tụ toàn bộ lực lượng trong cơ thể, một lớp sương màu đỏ hiện ra bao quanh cơ thể ông, sức mạnh ông tăng lên rất nhanh, một luồng sóng khí thổi ra từ Nguyễn Vu làm cuốn lên một tầng đất đá.
Cuối cùng, Nguyễn Vu chém xuống, một tia đao ảnh khổng lồ màu đỏ lòm xuất hiện, phảng phất có một người chiến tướng đầu đội trời, chân đạp đất, tư thái oai hùng đang cầm một cây đao đồng bộ với Nguyễn Vu cùng chém ra vậy.
Đao ảnh to lớn cả trăm mét lao vào Nhân Tà Quỷ, bỗng nhiên, một tay Nhân Tà Quỷ động đậy, từ hình ảnh mơ hồ rồi ngưng thực hơn nhiều, nó như một dạng sống nằm giữa linh hồn và thật thể vậy, bàn tay khổng lồ dễ dàng đập nát cả một vùng đất lớn bao trùm xuống rồi bóp lấy đao ảnh của Nguyễn Vu.
Keng!
Tiếng kim loại vang lên chói tai, đao ảnh chém trúng bàn tay Nhân Tà Quỷ, nhưng lại chẳng thể làm gì được ngoài để lại một đường đao màu trắng, miệng Nhân Tà Quỷ hơi nhếch lên nở một nụ cười hung tàn, nó gầm lên trong khi bóp nát đao ảnh kia.
“GỪ!!!!”
Răng rắc!
Đao ảnh vỡ tan thành rất nhiều mảnh vỡ, nó tan biến dần thành linh lực rồi bị tà khí của Nhân Tà Quỷ ăn mòn.
“Haha, ngươi chết chắc rồi!!!” Đoàn Minh Hồ cười lớn, ánh mắt chứa đầy niềm tin chiến thắng Nguyễn Vu.
“Đó là Nhân Tà Quỷ, số thi cốt của tu sĩ Kết Đan kỳ trở lên còn sót lại sau khi hiến tế sẽ được các Tà Linh đại nhân luyện chế thành Nhân Tà Quỷ!”
“Bây giờ thì ngươi lấy gì để chống lại ta chứ? Nguyễn Vu?” Đoàn Minh Hồ cười khằng khặc nói. Nhân Tà Quỷ, một loại tồn tại kỳ dị đặc trưng của Tà Đồ, mỗi một con Nhân Tà Quỷ đều có sức mạnh khủng khiếp, một tràng tai nạn dành cho tu sĩ ở Tu Chân Giới. Vì để nhiệm vụ cam đoan được hoàn thành, một vị Tà Linh đại nhân đã ban cho hắn, mà vị Tà Linh kia có cảnh giới Nguyên Anh Đỉnh Phong!
Loại tồn tại kia luyện chế Nhân Tà Quỷ là mạnh mẽ cỡ nào? Nguyễn Vu làm sao chống lại nó được?
Đến đây, kết quả của trận chiến đã xuất hiện! Đoàn Minh Hồ thả lỏng cơ thể và để Nhân Tà Quỷ xử lý tất cả.
“Nửa bước Tứ Dương Kỳ!” Nguyễn Vu nhìn thấy uy áp bao trùm cả một vùng trời phát ra từ Nhân Tà Quỷ, áp lực kia làm cơ thể Nguyễn Vu nặng nề hơn, linh lực có cảm giác như đang đông cứng lại vậy.
“Haha! Nguyễn Vu quả nhiên không đơn giản, có thể ép cả Đoàn Minh Hồ sử dụng Nhân Tà Quỷ!” Tô Hoan liếm môi nói.
Sau khi cỗ áp lực khiến con người hít thở không thông xuất hiện, toàn bộ cường giả của Giáo Đình đều cảm thấy nguy hiểm cùng cực, tuy nhiên, họ vẫn tập trung vào ứng phó với đám Tà Đồ đang chiến đấu với họ, chẳng hề phân tâm một chút nào vì Nhân Tà Quỷ.
“Tà Đồ có nhiều thủ đoạn thật quỷ quái.” Nguyệt Linh chu mỏ nói. Cô hơi liếc nhìn về phía Thánh Điện và thấy ba người đang đứng ở đó nhìn cô chiến đấu, Nguyệt Thần, Nguyệt Yến, Nguyệt Bảo, ba người thân của cô.
“Cố lên tiểu Linh Linh, đánh chết tên đáng sợ kia đi.” Nguyệt Yến biến thành một cô gái trẻ đẹp, cô vừa đưa tay lên cao, nét mặt chờ phấn khích, và miệng thì không quên cổ vũ, cô vừa thấy Nhân Tà Quỷ thì im lặng ngay.
“Nguyệt Linh à, sau khi đánh chết hắn thì nhớ lấy linh thạch trong người hắn nha.” Nguyệt Bao nhỏ giọng truyền âm, Nguyệt Bảo cũng biến thành một con người ốm nhôm, đôi mắt sắc sảo nhìn ngó túi trữ vật của đám Tà Đồ, miệng thì chẹp chép, nước miếng chảy ròng, Tầm Linh Thử, một giống loài có cảm xúc sâu nặng với linh thạch. Còn Nhân Tà Quỷ? Kệ nó đi thôi, linh thạch là trên hết!
“Nhân Tà Quỷ!” Nguyệt Thần nhẹ giọng nói, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt thâm ảo như đang nhìn thấu tất cả bản chất của thiên địa.
“Khốn kiếp!” Không Tinh tức giận nói, thủ đoạn của lũ Tà Đồ quá mạnh mẽ, cỡ như ông, cho dù hợp sức với Băng Tu, Hư Minh đối đầu với Nhân Tà Quỷ thì cũng như lấy trứng chọi đá, nửa bước Tứ Dương Kỳ, đã có một chữ Tứ Dương, sức mạnh không cùng một cấp bậc.
“Nguyễn Vu đại tướng quân!” Nguyễn An, Nguyễn Kỳ nhìn vào người đàn ông đứng trên không trung, ánh mắt lo lắng, tuy nhiên rất nhanh thì họ quay đầu nhìn vào kẻ thù trước mặt, tâm tính của một người quân lính kiên cường rất nhiều, họ tin vào người lãnh đạo của họ, đại tướng quân uy mãnh không bao giờ làm họ thất vọng.
“Trời ơi! Thứ quái quỷ kia là gì thế?” Một vài người đứng trong Quang Minh Thánh Điện hốt hoảng nói, Nhân Tà Quỷ cao bốn mươi mét, ba đầu có sừng như sừng trâu rất dài, tay chân khổng lồ, mỗi một động tác đều ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp dễ dàng nghiền nát họ.
“Mình có nên sử dụng nó không?” Nguyễn Thanh nhẹ giọng nói, tay cô cầm chặt một vật phẩm, đó chính là chìa khóa giải quyết tất cả, vật phẩm điều khiển đại trận của Quang Minh Thánh Điện, đủ để đánh giết tu sĩ Tam Dương đỉnh phong, nhưng Nguyễn Thanh không chắc chắn nó sẽ giải quyết được Nhân Tà Quỷ.
Trong hàng trăm cảm xúc lo toan, đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai Nguyễn Thanh làm cô bình tĩnh trở lại.
“Không cần phải sử dụng đại trận đâu, Nguyễn Thanh tỷ tỷ.” Vũ Hy cười nói, bàn tay cậu tuy nhỏ bé, nhưng lại có một sức mạnh kỳ lạ khiến tinh thần con người dịu lại.
“Xin lỗi vì tôi đã tới trễ, Nguyễn Vu đại tướng quân.” Vũ Hy nhẹ nhàng cười một tiếng với Nguyễn Thanh, sau đó cậu ta bước về phía trước và nói lớn.
Nguyễn Vu đang áp lực vì ánh mắt của Nhân Tà Quỷ khóa chặt ông, cả người ông căng cứng sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, tiếng nói của Vũ Hy vọng vào tai ông, ánh mắt Nguyễn Vu liền vui mừng.
“Tới đúng lúc lắm, Vũ Hy đường chủ!” Nguyễn Vu gật đầu cười với Vũ Hy, còn Vũ Hy thì lay hoay trong nhẫn chứa đồ, hình như Vũ Hy đang muốn lấy một vật gì đó rất nặng ra bên ngoài.
“Nhân Tà Quỷ?” Nguyễn Vu nhìn thẳng vào Nhân Tà Quỷ, sau đó ông chuyển sang Đoàn Minh Hồ.
“Nửa bước Tứ Dương kỳ?”
“Haha! Để xem ta chém nó thành hai khúc như thế nào!” Nguyễn Vu cười lớn trước ánh mắt ngạc nhiên của toàn trường, nhất là Đoàn Minh Hồ trở nên âm trầm.
“Hừ! Chết đi cho ta, Nhân Tà Quỷ mau mau giết hắn, máu thịt của hắn đều thuộc về ngươi.” Đoàn Minh Hồ kết ấn liên kết với Nhân Tà Quỷ, ánh mắt con quỷ lóe lên ánh sáng lạnh giá, bàn chân khổng lồ giẫm lên mặt đất tạo ra từng cơn chấn động mạnh, một tay nó đấm về phía trước, vô số tà khí màu đen ác độc bám vào cánh tay, nó nhắm thẳng vào Nguyễn Vu, sức mạnh hủy diệt bạo phát.
“Vũ khí tới!” Nguyễn Vu bình tĩnh đứng yên, một tay ông đưa về phía sau, và giọng nói thì ẩn chứa cảm xúc vui mừng cùng hưng phấn, rốt cuộc thì nó đã hoàn thành.
“May mắn, không làm nhục mệnh.” Vũ Hy nở nụ cười nói, tay cậu quăng một vật to lớn lên trên không trung.
Ầm!
Tay Nguyễn Vu cầm lấy một vật nặng mấy trăm kg, nó là một cây chiến phủ với thân màu bạc còn lưỡi thì có đỏ hồng, sát khí nhàn nhạt phát ra từ chiến phủ chứng minh nó không phải là một vật phàm, nhất là chiến phủ kia kết hợp hoàn hảo với sát khí ý cảnh của Nguyễn Vu, tuy hai mà một.
Nguyễn Vu vừa cầm chiến phủ vào tay, ánh mắt trực thẳng vào Nhân Tà Quỷ, hơi thở cường đại khủng bố bao trùm cả đất trời, áo choàng màu đỏ bay phất phới theo làn gió, một thân áo giáp nặng nề màu đỏ hồng, trông ông không khác gì một Sát Thần bước ra từ chiến trường trong địa ngục tàn khốc.
“Trảm Thần Phủ!” Nguyễn Vu nhẹ giọng nhìn Chiến Phủ trên tay rồi nói, từ đây về sau, vũ khí này sẽ tên Trảm Thần Phủ, rồi nó luôn luôn theo Nguyễn Vu chiến đấu trên mọi trận chiến, sự xuất hiện của nó đại chiến cho một huyền thoại trong truyền thuyết của Giáo Đình.
“Nhân Tà Quỷ, một đối tượng không tệ để thử thần thông!” Nguyễn Vu cười lạnh nói, tay cầm chặt Trảm Thần Phủ, linh khí trong cơ thể cuồn cuộn bốc lên không trung, hai mắt mở ra, một tay cầm Trảm Thần Phủ dùng hết sức lực rồi bổ xuống.
“Trảm Thần Tứ Thức, Trảm Thân!”
Nháy mắt, thiên địa rơi vào tĩnh lặng, dường như tất cả ánh sáng, tất cả mọi tồn tại đều ngước nhìn lên bầu trời, mọi hình ảnh đều mờ nhạt vì nhường cho một sức mạnh khủng khiếp mới thức tỉnh, một cây chiến phủ màu đỏ ngầu xuất hiện rồi chém thẳng vào Nhân Tà Quỷ, sát khí xung thiên, từng giọng nói gào thét mơ hồ vọng ra từ chiến phủ khiến phong vân cuốn ngược, ngay cả các đám mây đều bị đánh tan.
Ầm!
Không khí nổ tung, mặt đất vỡ tan tành, từng cơn sóng khí mạnh mẽ thổi tan tất cả!
“Không thể nào!” Đoàn Minh Hồ trừng hai mắt nhìn, khuôn mặt vặn vẹo.