Tất cả sáu Venger biến dị cấp năm sơ kỳ đều đã chết dưới tay các vị Đường Chủ và Ngọc Trang.
Những người đang quan sát ở xa hay những người vẫn tiếp tục chém giết với Venger đều phải giật mình rồi đưa mắt nhìn vào Đường Chủ và Ngọc Trang, vẻ mặt kính trọng.
“Trận chiến một chiều, các quái vật khủng bố đó không hề có cơ hội chiến thắng!” Công Chúa Fiona chăm chú nói.
“Đó là những thành viên cấp cao của Quang Minh Giáo Đình, không một người nào sợ nguy hiểm, họ sẵn sàng bước lên chiến trường với quái vật hung tợn nhất.” Thanh Vũ đứng ở cạnh bên, hắn ta cười khẽ một tiếng, đương nhiên là phải khen ngợi các Đường Chủ trước mặt người khác rồi.
“Quả thật là như vậy, những người đó rất tuyệt vời, nếu không có họ thì trận chiến ngày hôm nay sẽ còn tàn khốc hơn gấp hàng chục lần.” Công Chúa Fiona nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc trước, khi nghe đến Thập Linh Hỏa Thành và Quang Minh Giáo Đình, Công Chúa Fiona không hiểu nổi một tổ chức như thế làm sao có thể tồn tại, dám phát ra hàng tấn tờ rơi kêu gọi những người sống sót đến Thập Linh Hỏa thành, họ không sợ lũ cướp hay không đủ khả năng quản lý nhiều người sao?
Bây giờ thì Công Chúa Fiona đã quá đỗi tỏ tường, Quang Minh Giáo Đình không sợ lũ cướp, ngược lại họ còn đang truy nã bọn chúng một cách gắt gao để trừ hại cho người dân, họ không sợ có quá nhiều người sinh sống trong Thập Linh Hỏa thành bởi vì bọn họ thật sự đủ khả năng quản lý nhiều người hơn nữa và tự tin về thực lực, sức mạnh có thể bảo vệ tất cả mọi người khỏi quái vật khát máu.
Một tổ chức hoạt động với mục đích cứu giúp người, tạo ra một vùng đất yên bình không có quái vật để người dân sinh sống.
Chỉ là lúc trước, Công Chúa Fiona không hiểu rõ Quang Minh Giáo Đình nên sinh lòng nghi ngờ, còn tưởng Quang Minh Giáo Đình là một tà giáo mê hoặc con người phục vụ cho mục đích xấu nữa.
“Quang Minh Giáo Đình, Niyensa nợ các vị một lời cảm ơn.” Công Chúa Fiona nhẹ nhàng thực hiện một lễ nghi cao quý của Hoàng Tộc đối với Thanh Vũ, vẻ mặt chân thành.
Một Giáo Đình cứu giúp hàng trăm ngàn người, chôn vùi dã tâm của Martin Oliver, giảm bớt đi rất nhiều cuộc chiến tranh vô nghĩa ở trong tương lai, một tổ chức như thế xứng đáng nhận lời cảm ơn từ cả quốc gia Niyensa, Công Chúa Fiona đủ tư cách để thay mặt người dân làm việc đó.
Nhìn thấy Công Chúa Fiona bất ngờ hành lễ, Thanh Vũ vội vàng nâng Công Chúa Fiona lên bằng linh lực, hắn cười nhẹ một tiếng rồi nói:
“Cứu người, vốn dĩ là một việc đương nhiên, nhưng mà thời đại này quá tàn nhẫn, rất nhiều người đã quên lý lẽ đó.”
“Quang Minh Giáo Đình chỉ hi vọng mọi người có một cuộc sống an lành, hạnh phúc, không còn sợ hãi quái vật nữa là đủ rồi.”
“Lý tưởng của ngài và Quang Minh Giáo Đình thật cao cả!” Công Chúa Fiona nhẹ nhàng lên tiếng.
“Lý tưởng càng cao, thì con người phải càng cố gắng nỗ lực để đạt được.” Thanh Vũ nói khẽ.
“Quang Minh Giáo Đình có thể cứu giúp hết tất cả mọi người hay không còn chưa biết, tương lai quá mù mịt, ai biết rõ, liệu Quang Minh Giáo Đình có thể sẽ bị hủy diệt ở một tương lai nào chứ?”
“Chỉ hi vọng ánh sáng của Giáo Đình có thể chiếu tới hang cùng, ngõ ngách của Hành Tinh Gaia, để cho những người lạc lõng đang cố gắng sinh tồn ở ngoài kia nhìn thấy một tia hi vọng!”
“Lý tưởng đó, tuyệt đối rất khó khăn!” Công Chúa Fiona khẽ thở dài một hơi.
“Nhưng tôi hi vọng rằng nó sẽ thành hiện thực, con người không còn sinh tồn ở khe hở của quái vật nữa.”
“Con đường này… còn rất dài!” Thanh Vũ từ tốn lên tiếng.
“Và cũng cần phải bỏ ra nhiều máu tươi để đánh đổi!”
“Tôi… có thể giúp đỡ Quang Minh Giáo Đình một chút!” Công Chúa Fiona bỗng nhiên lên tiếng.
“Ồ? Cô có ý kiến gì sao?” Thanh Vũ khẽ hỏi.
“Tôi là Công Chúa của Niyensa, có tôi ở đây thì bất kỳ một thế lực nào đều không hợp pháp, tôi có thể hòa giải nhiều cuộc xung đột không nên xuất hiện và làm cho lòng của những người khác yên tâm về Giáo Đình, không còn coi Giáo Đình là một tổ chức tà giáo nữa.”
Nói tóm lại, Công Chúa Fiona muốn làm một người đính chính, cam đoan cho Quang Minh Giáo Đình cho toàn thể người dân trong quốc gia Niyensa, nếu có được sự hậu thuẫn của cô ấy thì nhiều thế lực tự phát không thể giương cờ tấn công Giáo Đình với mục đích xấu nữa.
Tấn công Quang Minh Giáo Đình đồng nghĩa với tuyên chiến toàn thể quốc gia Niyena, tuyên chiến với Hoàng Tộc và Công Chúa Fiona.
Mặc dù bây giờ Fiona không có nhiều sức mạnh như những thành viên cấp cao của Giáo Đình nhưng cô lại là một vị Công Chúa nổi tiếng, được người người yêu mến kính trọng, một người nắm giữ quyền lực thực chất, có thể kêu gọi sự đoàn kết của toàn thể người dân.
“Cô có chắc chứ? Nếu cô giúp đỡ Giáo Đình thì hậu quả sẽ rất lớn, một khi gặp phải chuyện gì thì không thể quay đầu được nữa.” Thanh Vũ nhìn Công Chúa Fiona rồi hỏi, nét mặt nghiêm nghị.
Giúp đỡ Giáo Đình tương đương ủng hộ Giáo Đình, nếu như Giáo Đình phạm phải một sai lầm hay thậm chí là bán đứng Công Chúa Fiona bằng những hành động xấu xa thì chắc chắn Công Chúa Fiona sẽ bị người dân quay mặt, không còn kính trọng nữa.
Một nước đi hết sức nguy hiểm của Fiona, nếu như thành công thì danh tiếng của cô càng vang cao hơn, lại còn được Giáo Đình giúp đỡ về nhiều thứ như tài lực thậm chí là xây dựng quân đội riêng của quốc gia…
Còn khi thất bại, tất cả những gì mà Fiona còn sót lại là một cái danh nghĩa Công Chúa, không hơn không kém.
“Tôi tin tưởng vào Quang Minh Giáo Đình!” Công Chúa Fiona đáp lại Thanh Vũ bằng giọng nói kiên định, âm vang hữu lực, sau đó cô còn nở một nụ cười tươi tắn, làn tóc màu đen óng mượt nhẹ nhàng tung bay theo làn gió, một nụ cười khuynh sắc khuynh thành đang xuất hiện ở trong hai con ngươi của Thanh Vũ.
“Đúng là một cô gái thú vị!” Thanh Vũ cười khẽ trong lòng, từ lúc nhìn thấy Công Chúa Fiona thì hắn đã dự định lôi kéo cô ấy về phe Quang Minh Giáo Đình.
Bởi vì Giáo Đình chỉ là một tổ chức mới, tự phát trong mắt của người dân, không một thứ gì đảm bảo Giáo Đình là tổ chức hoạt động vì mục tiêu, lý tưởng vĩ đại chứ không phải là mục đích xấu.
Đó cũng là lý do vì sao hơn ba mươi ngàn người rời bỏ Thập Linh Hỏa thành, không nguyện ý giúp đỡ Giáo Đình chiến đấu chống lại Martin Oliver, bởi vì nội tâm của họ chưa hiểu rõ, rốt cuộc Giáo Đình có ám hại Công Chúa Fiona hay không?
Ai cũng biết, việc một thành viên của Hoàng Tộc xuất hiện ở Thập Linh Hỏa thành sẽ gây ra nhiều rắc rối, sóng gió cho Giáo Đình bởi vì trên danh nghĩa, Thập Linh Hỏa thành xây dựng trên lãnh thổ là vật của Hoàng Tộc chứ không phải của Giáo Đình.
Cách tốt nhất là nên để toàn bộ Hoàng Tộc, người có địa vị của Niyensa biến mất khỏi thế giới này!
Đáng tiếc cho những người có suy nghĩ tiêu cực đó, Giáo Đình chưa bao giờ muốn làm hại đến những người vô tội dù cho Hoàng Tộc có đi tới Thập Linh Hỏa thành thì Giáo Đình vẫn sẽ tiếp đón nồng nhiệt rồi giao hết chuyện của người dân cho Hoàng Tộc giải quyết.
Để cho Giáo Đình có thể tập trung hết nhân lực vào công việc mở rộng vùng đất tín ngưỡng, tiêu diệt Venger ở xung quanh chứ không tập trung nhiều nguồn lực cho việc giải quyết mấy chuyện đời sống của người dân như hiện giờ.
“Quang Minh Giáo Đình rất trân trọng sự giúp đỡ của Công Chúa, hi vọng từ nay trở về sau, chúng ta sẽ là những người bạn thân thiết, đồng sinh cộng tử!” Thanh Vũ từ tốn nói ra.
“Tôi cảm thấy vinh hạnh vì được giúp đỡ một phần sức lực cho lý tưởng vĩ đại của Giáo Đình!” Công Chúa Fiona cười khẽ.
“Cô là Công Chúa Fiona, là người đại diện cho quốc gia Niyensa, không thể một thân một mình được, tôi sẽ nhường hết toàn bộ quyền lực về vấn đề của quốc gia, người dân cho Công Chúa và cam kết không nhúng tay vào một việc nào cả.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra.
“Ngoài ra, Công Chúa còn là một người sở hữu chức danh Thánh Sứ của Quang Minh Giáo Đình!”
“Hiển nhiên bao gồm cả việc có thể thành lập quân đội, không những vậy, Giáo Đình còn có thể giúp đỡ cho Công Chúa về vũ khí, áo giáp, tài lực…”
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn sự giúp đỡ của Giáo Hoàng!” Công Chúa Fiona nhã nhặn đáp, cô hơi ngạc nhiên vì nhận được nhiều thứ hơn cả sự mong đợi.
Không ngờ Giáo Hoàng lại đề nghị giao cho cô nhiều quyền lực ở Thập Linh Hỏa thành, phải biết rằng, bây giờ Hoàng Tộc chỉ còn lại trên danh nghĩa mà thôi, lãnh thổ của Niyensa là thật nhưng lại không thể quản lý được vì bị ngăn cách bởi nhiều thứ như quái vật, lòng người…
Có thể nắm giữ mọi quyền hành ở Thập Linh Hỏa thành là một điều gì đó rất tốt đối với Công Chúa Fiona, một bước tiến vang dội giúp cô xây dựng lại quốc gia Niyensa.
Trong lúc Thanh Vũ và Fiona đang nói chuyện về vấn đề hợp tác giữa đôi bên, trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra với sự căng thẳng, huyết tinh mà hỗn loạn.
Đội quân con người lần lượt nhấn chìm hết các Venger, đẩy lùi bọn chúng mặc cho nhiều Venger cấp ba, cấp bốn gầm gừ phản kích, mỗi một lần như vậy chúng đều giết chết khá nhiều người và bị những người tiến hóa mạnh mẽ để ý tới.
Cả hai bên đánh theo theo kiểu cách tàn nhẫn, chỉ một bên được sinh tồn, máu tươi chảy dài trên mặt băng tuyết đã bị đập vỡ tan nát rồi hội tụ thành một cái mồ máu, xác chết nằm la liệt khắp nơi, có của con người, có của Venger.
Các Đường Chủ, Ngọc Trang cũng đã tham chiến sau khi đánh bại Venger cấp năm sơ kỳ, bọn họ luôn chọn những cá thể mạnh mẽ để tiêu diệt trước vì bọn chúng gây ra rất nhiều thiệt hại.
Sáu Thiên Thánh Kỵ Sĩ dẫn đầu, một đường quét ngang, để lại hàng chục ngàn thi thể Venger.
Hơn năm mươi ngàn người dân giết tới, được hỗ trợ đan dược, được gia trì bởi các pháp thuật từ Thánh Kỵ Sĩ do Hàn Lạc Thảo chỉ huy, sức chiến đấu của bọn họ tăng mạnh.
Người bị thương thì được Ảnh Bộ đưa về hậu phương rồi các Luyện Đan Sư, Hội Đồng Thẩm Phán, Linh Dược Sư, các nhân viên của Bệnh Viện Trung Tâm hay nhà nghiên cứu của Khoa Học Viện, bọn họ tất bật sơ cứu cho người bị thương và còn không tiếc đan dược, sử dụng kỹ thuật y tế tân tiến…
Trận chiến này kéo dài từ giữa trưa cho tới khi ánh Mặt Trời bắt đầu rơi xuống cuối đường chân trời, ánh sáng màu vàng nhạt rực rỡ phủ xuống tạo nên một khung cảnh thê lương, mùi máu tươi lan tỏa nồng nặc trong không khí…
Hơn năm mươi lăm ngàn Venger bị giết gần hết, trong đó các Venger cấp ba, cấp bốn đều bị giết chết sạch sẽ, không một cá thể nào có thể chạy thoát bởi vì bọn chúng là mục tiêu hàng đầu của người tiến hóa cấp bốn và Quang Minh Giáo Đình.
Bán kính chiến trường trải dài hơn hai mươi km, một đường giết chóc để lại rất nhiều bộ thi thể vẫn còn ấm, mặt đất bị đánh sụp đổ, không khí xơ xác tiêu điều hòa lẫn vào một màn tuyết trắng tinh khôi, bông tuyết rơi xuống nhè nhẹ phủ lên nơi này một cái lớp áo choàng màu trắng xó.
Gần hai mươi Venger cấp năm sơ kỳ, hơn hai ngàn cấp bốn và hai mươi ngàn cấp ba, còn lại đều là cấp một và cấp hai, tất cả bọn chúng bị đánh cho tàn phế, không thể gây ra những cuộc tấn công có quy mô lớn nữa.
Dòng người bước đi trên những con đường của chiến trường để thu nhặt di thể của người chết, có người không còn nguyên vẹn nữa, chỉ còn lại một đống thi thể hỗn độn không thể phân biệt rõ, thế nhưng mà, họ rất cẩn thận thu nhặt tất cả những gì thuộc về các chiến binh dũng cảm đã hi sinh trong trận chiến.
Một bầu cảm xúc trầm lặng, đìu hiu bao phủ cả vùng không gian lớn, rất ít người nói chuyện phiếm, họ chỉ lặng lẽ bước đi thu lấy thân thể người chết rồi đặt vào một nơi khác chuẩn bị hỏa táng, cho dù có người thu hoạch lớn cũng trầm mặc, quá nhiều người chết làm trái tim họ xúc động, buồn bã…
Quân Đoàn Gaia cũng vậy, chiến đấu từ bắt đầu cho tới kết thúc, họ luôn dẫn đầu, luôn chiến đấu cùng lúc với một số lượng Venger khổng lồ, và trận pháp hợp kích tan rã, từng người trong số họ đành phải giơ cao vũ khí chiến đấu tiếp, không bao giờ lùi bước.
Chiến tích thì huy hoàng, nhưng số thương vong cũng lớn khiến cho mọi thành viên đều đau buồn.
“Yvis, yên nghỉ đi, chúng tôi sẽ cố gắng luôn cả phần của anh!” Trick nhẹ nhàng nói trong khi đang bế một bộ thân thể đang mặc trọng giáp trên tay, đó là Yvis một Tiểu Đội Trưởng của Quân Đoàn Gaia, người từng giao chiến với Thanok.
Lúc này, cậu ta đã không còn thở nữa, một cái lỗ máu lớn đang chiếm lấy phần trái tim Yvis, tim cậu đã không còn…
Silica, một cô gái trẻ với mái tóc vàng đẹp đẽ, cô ấy đang trầm mặc nhìn vào Yvis, cô vẫn còn nhớ rõ, lời hứa trước trận chiến này của Yvis.
“Sau khi tất cả kết thúc, anh sẽ cầu hôn em, Silica!”
“Yvis, anh là một người không giữ lời hứa!” Silica lẩm bẩm, ánh mắt gần như vô thần.
Nhiều thành viên của Quân Đoàn Gaia liền tiến tới động viên, an ủi Silica, họ chỉ còn biết nương tựa vào nhau vào thời điểm đau thương như thế này mà thôi.
“May quá, tôi vẫn có thể gặp lại cậu…” Một người thở dài nói trong đưa cầm chặt lấy bàn tay của một cô gái trẻ.
“Tôi có thể đứng ở đây nhờ vào anh Khayon hi sinh mạng sống…” Cô gái trẻ ảm đạm nói.
“Khayon, anh ta không còn nữa ư?”
“Đúng vậy, anh ấy đã đi rồi.”
Ivac lê lết thân thể đầy máu, nước mắt cậu chảy dài trên gò mắt, cậu nhìn thấy rất nhiều người quen đang nằm yên trên mặt đất, cậu ta đưa mắt kiếm tìm một bóng hình mà cậu luôn coi là thần tượng, coi là mục tiêu của cuộc đời.
“ISSAC!!!” Ivac gào thét, vẻ mặt không kiềm nén được sự lo lắng, nhiều Tiểu Đội Trưởng mãnh mẽ cũng đã chết, cậu còn nhìn thấy mười mấy thành viên trong Tiểu Đội Đặc Biệt đã vĩnh viễn không thể mở mắt ra được nữa.
Chiến trường quá hỗn loạn, cậu không nhìn thấy Issac.
“Ivac, em vẫn ổn chứ?” Đột nhiên, một người hô to lên với giọng điệu lo lắng.
“ISSAC!!” Ivac không trả lời, cậu ta lao đầu thẳng vào vòng ngực cứng cáp của người anh trai duy nhất trên cõi đời, một vòng tay ôm chặt lấy, như thể ngày còn bé, cậu luôn là người được bảo vệ…
“Tất cả đã kết thúc rồi!” Issac nhẹ nhàng nói trong khi vỗ về Ivac, rốt cuộc, dù có mạnh mẽ đến đâu, dù có hiểu chuyện đến cỡ nào, Ivac vẫn là một đứa trẻ.
“Anne, Eira!!” Briona hoảng hốt chạy giữa bãi chiến trường, tiếng gọi của cô chứa đựng một cảm xúc gần như tuyệt vọng.
“Chúng em ở đây, chị Briona!!” Bỗng nhiên, hai người bước đi bằng cách dựa vào nhau tiến tới gần Briona, vẻ mặt tươi cười dù cho bọn họ bị thương rất nặng.
“Anne, Eira, hai em bị thương nặng quá!” Briona giật mình nhìn vào hai người mà cô xem là người thân, cả hai đều bị thương cực kỳ nặng, một người mất một cánh tay, một người mất một cánh chân, máu tươi chảy theo từng bước đi của họ, nếu không phải có đan dược cầm máu thì họ đã không thể ở đây rồi.
“Nào, đừng di chuyển nữa, ở yên đó, chị sẽ đưa các em về để chữa trị ngay lập tức.” Briona vội vàng nói, tâm trạng rối bời vì lo lắng cho hai người Anne, Eira.
“Chị Briona, chị có thấy không? Chúng em đã tham dự một trận chiến với quái vật, chúng em không hề vô dụng…” Anne nhẹ giọng nói, sau đó hai mắt của cô khép lại, lời nói còn chưa dứt nữa.
“Anne!” Briona hoảng hồn hét lên, cô vội vàng tới gần rồi kiểm tra cho Anne.
“May quá, Anne chỉ bị ngất đi thôi.” Briona thở dài rồi nói.
Eira nở một nụ cười hạnh phúc trong khi quan sát Briona lo toan cho Anne, có được một người thực sự lo lắng là một sự hạnh phúc, dù giản đơn nhưng lại rất giá trị.
“Sau này, chúng em sẽ bảo vệ chị, Briona!” Eira nói khẽ và cô cũng ngất đi.
…
Tất cả mọi người đều cặm cụi tìm kiếm di thể của người chết bao gồm cả ba Quân Đoàn Trưởng Rinka, Richard, Dieter, ba người họ cũng bị thương nặng vì phải đối chiến với các Venger mạnh nhất, cả người họ đã bị nhuộm đỏ bởi máu của chính họ, hay là Venger, không thể phân biệt được nữa.
Lưu Úc lục tung từng đống xác tìm kiếm các thành viên của Thánh Kỵ Sĩ Đoàn, chính ông đưa họ tới đây để tham gia chiến đấu và ông cũng có nghĩa vụ đưa họ trở về quê hương để an táng.
Các Mạo Hiểm Giả thì lạc quan hơn rất nhiều, trước đi tới đây, họ tưởng chừng đó là một nhiệm vụ chắc chắn phải chết, bây giờ, họ có thể còn sống thì đã không còn gì vui sướng bằng, họ nhanh chóng thu thập di thể của các Mạo Hiểm Giả thậm chí họ còn không biết tên, không biết quê quán…
Quân Đoàn Diệt Tà do Nguyễn Vu lãnh đạo thì trầm lặng hơn nhiều, bằng một vẻ mặt kiên định, bọn họ cùng nhau cúi đầu rồi làm một nghi lễ tiễn biệt người chết, một nghi lễ đã có từ trước khi gia nhập Quang Minh Giáo Đình.
Sau cùng, màn đêm cuốn tới, hai vầng Mặt Trăng trở thành trung tâm của thế giới, chúng chiếu rọi thứ ánh sáng lung linh huyền bí, phủ xuống toàn bộ Hành Tinh Gaia, côn trùng lặng lẽ đi ra ngoài hang hóc, một ít đóa hoa vẫn không cam lòng khuất phục cái lạnh, chúng vẫn nở rộ giữa thời tiết khắc nghiệt cho thấy chúng không bao giờ biết bỏ cuộc…
Mọi thứ yên tĩnh, trầm lắng, và rồi một ngọn đuốc bốc cháy từ tay Thanh Vũ châm vào những cây gỗ khô..
Khô mộc hỏa,
Tiễn biệt hồn,
Người như nhớ,
Một chút say!
Khói lửa cháy rực giữa bóng đêm lạnh giá, vô số người đứng lặng ở đó nhìn vào ngọn lửa đang cao tới hơn mười mét, thiêu cháy mọi thứ, thiêu cháy luôn cả một trận chiến gian khổ, tựa hồ, nó còn có thể thiêu cháy luôn cả cảm xúc đau khổ trong lòng mọi người, một ngọn lửa đỏ, chứa nhiều đau thương.