Ước Pháp Tam Chiến, một trong số những quy ước cổ xưa được các đại năng giữa các yêu tộc lớn mạnh cùng nhau bàn bạc rồi lập ra để giải quyết mâu thuẫn giữa các bộ tộc nếu như mâu thuẫn đó không thể dùng cách nhẹ hơn để làm dịu đi.
Ước Pháp Tam Chiến rất đơn giản, không rườm rà phức tạp, đó là giải quyết mâu thuẫn giừa hai hay nhiều chủng tộc bằng ba trận chiến đấu, thắng hai trận nghĩa là giành thắng lợi chung cuộc, đạt được phần thắng như tài nguyên, lãnh địa của bên thua cuộc theo như ước định trước đó.
Trận đấu đầu tiên gọi là Thiên Tài Chiến!
Trận đấu thứ hai gọi là Tộc Lão Chiến!
Trận đấu thứ ba chính là Tộc Trưởng Chiến!
Ba trận đấu điều được quy định nhiều luật lệ để đảm bảo công bằng cho ba trận chiến, không xảy ra vấn đề bất lợi dành cho một phương nào đó.
Đại hiền xưa có câu “Nhân tài là nguyên khí của quốc gia”, trận đấu thứ nhất dùng để thể hiện nguyên khí của một chủng tộc, cả hai bên cùng đề cử ba thiên tài để so đấu, bên nào giành phần thắng nhiều hơn nghĩa là bên đó giành thắng lợi ở phần Thiên Tài Chiến cũng đồng nghĩa với việc chứng minh cho tộc khác thấy sự cường đại của bổn tộc, làm tộc khác tin phục.
Trận đấu thứ hai giống như tên gọi, Tộc Lão Chiến, giống như Thiên Tài Chiến, hai bên sẽ cử ra ba vị tộc lão hay tộc nhân có chức vụ ngang hàng để so đấu.
Còn Tộc Trưởng Chiến thì dễ dàng, cả hai Tộc Trưởng sẽ tranh đấu, dù cho tu vi cao hay thấp thì cũng phải so tài, không thể khiếp chiến.
Ở đây, nếu như diễn ra trận chiến thì Hắc Ni Tộc Trưởng phải đấu một trận hết sức với Thiết Ma Hạo Tộc Trưởng, có vẻ như lợi thế nghiêng về Thiết Ma Hạo vì tu vi của hắn ta đã đạt tới nửa bước Hóa Thần kỳ, chiến lực ngang Hóa Thần sơ kỳ, còn Hắc Ni thì khá yếu ớt, cảnh giới chỉ nửa bước Tứ Dương kỳ và sở hữu một phần mười dòng máu của Thánh Viên tộc, thêm thiên phú và khả năng chiến đấu vượt trội, chiến lực cỡ Tứ Dương trung kỳ.
“Thiết Ma Hạo, ngươi muốn như thế nào?” Hắc Ni Tộc Trưởng trầm giọng hỏi.
Theo tục lệ, quy tắc, cả hai bên cần phải bàn bạc về phần thưởng thắng lợi trước khi bắt đầu Ước Pháp Tam Chiến.
Lần này, Hắc Viên tộc muốn một phần năm lãnh thổ của Thiết Thạch Nghĩ tộc, chưa biết Thiết Ma Hạo muốn gì cho nên Hắc Ni phải hỏi lại Thiết Ma Hạo cần đạt được cái gì từ Hắc Viên tộc nếu như hắn ta chiến thắng chung cuộc.
Nhìn qua, Hắc Ni không có nhiều khả năng giành lấy thắng lợi trước Thiết Ma Hạo, thế nhưng Hắc Ni vẫn thoải mái chấp nhận tham gia Ước Pháp Tam Chiến với Thiết Thạch Nghĩ tộc, điều này cho thấy Hắc Ni có vẻ rất tự tin.
Nghe câu hỏi từ Hắc Ni, Thiết Ma Hạo liền hiểu Hắc Viên tộc đồng ý tham dự Ước Pháp Tam Chiến, hắn ta nở một nụ cười nhạt trên môi:
“Ta muốn ngươi thả tất cả tù binh của Thiết Thạch Nghĩ tộc và giao ra năm mươi ngàn tộc nhân của Hắc Viên làm nô lệ cho Thiết Thạch Nghĩ tộc ta!”
“Cái gì?” Nghe xong yêu cầu của Thiết Ma Hạo, tất cả mọi người đang ở đây đều ngạc nhiên đến sửng sốt, bọn họ không ngờ rằng Thiết Ma Hạo lại yêu cầu lớn như vậy.
Một phần năm lãnh thổ đổi lấy tù binh và năm mươi ngàn nô lệ của Hắc Viên tộc, đây là một trao đổi cực kỳ lời bởi vì ai cũng biết Hắc Viên tộc là một bộ tộc nhỏ, chỉ ra được một hai tộc nhân nổi trội như Hắc Tinh mà thôi.
Làm sao đủ khả năng ứng chiến với Thiết Thạch Nghĩ tộc chứ?
Với lại Hắc Ni Tộc Trưởng lại chỉ là Yêu Tướng cảnh giới nửa bước Nguyên Anh kỳ, không đủ trình độ khi so với Thiết Ma Hạo Tộc Trưởng, vậy thì đừng nghĩ tới chuyện tộc lão hay thiên tài có thể chiến thắng bên phe Thiết Thạch Nghĩ.
Nếu như thất bại thì Hắc Viên tộc sẽ bị đánh thẳng xuống đáy của vực sâu bởi vì một phần hai tộc nhân, cũng là năm mươi ngàn Hắc Viên phải làm nô lệ cho Thiết Thạch Nghĩ tộc, một cái giá rất đắt.
Có vẻ như Thiết Ma Hạo đã tính toán việc mở ra Ước Pháp Tam Chiến từ trước cho nên hắn ta mới đòi phần thưởng một cách ác độc đến mức này. Rõ ràng, Thiết Ma Hạo đã tính toán rất kỹ càng, lập ra một kế hoạch hoàn hảo đẩy Hắc Tinh ra khỏi vòng chiến vì Hắc Tinh chỉ là một tộc nhân bình thường của Hắc Viên tộc, không giữ chức vụ cụ thể mặc dù được toàn bộ tộc nhân Hắc Viên yêu thích, kính trọng.
Thiếu đi sự trợ giúp của Hắc Tinh, chắc chắn Hắc Viên tộc không còn một phần mười tỷ lệ chiến thắng.
Đến hiện tại, Hắc Viên tộc không thể lùi bước được nữa vì Hắc Ni đã đồng ý lời mời tham dự cách giải quyết mâu thuẫn do các bộ tộc thời cổ xưa chế định.
Chỉ còn một con đường đó là đi thẳng về phía trước và chiến thắng kẻ thù!
“Được!” Hắc Ni Tộc Trưởng trầm giọng đáp, âm thanh vang rõ ra ngoài, tất cả yêu tộc hay tu sĩ nhân loại đều nghe một cách rõ ràng.
Các Hắc Viên đang đứng sau lưng Hắc Ni hay các Phó Tộc Trưởng Hắc Diên Sương, Hắc Tần, Đại Trưởng Lão Hắc Tiều hay Hắc Tinh cùng những thiên tài của Hắc Viên tộc đều đưa mắt nhìn về phía trước, trực thẳng đám người Thiết Ma Hạo một cách kiên định, không hề tỏ ra sợ hãi hay xao động.
Bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào quyết định của Hắc Ni Tộc Trưởng hay sự mạnh mẽ của toàn thể bộ tộc.
Một niềm tin lớn lao khiến cho những kẻ khác cảm thấy giật mình và kiêng dè, cảnh tượng này giống như là cả bộ tộc đã hợp lại thành một thể thống nhất, không gì có thể chia cắt Hắc Viên tộc được nữa.
Một trong những điều kiện tiên quyết ảnh hưởng đến sự phát triển của một bộ tộc chính là sự đoàn kết!
Bây giờ, Hắc Viên tộc có thừa điều đó!
Thậm chí ngay cả Thiết Ma Hạo, Điệp Uyển hay Hùng Bá cũng phải thay đổi sắc mặt thành ngưng trọng, ánh mắt nhìn về phía Hắc Viên tộc đã thay đổi, trở nên chăm chú hơn.
Như trong tiềm thức của bọn họ, Hắc Viên tộc chỉ là bộ tộc nhỏ bé ở nơi nghèo nàn, lạc hậu, không có mạnh mẽ gì, chỉ dựa vào thế lực của tu sĩ nhân loại là Quang Minh Giáo Đình cho nên mới phát triển tới bước đường này, uy hiếp cả ba bộ tộc lớn.
Nhưng bây giờ thì đã khác hẳn, rõ ràng Hắc Viên tộc không lệ thuộc quá nhiều vào Quang Minh Giáo Đình, một bộ tộc đoàn kết, tự tin như thế sẽ khuất phục ở dưới tay của con người ư?
Chắc chắn là không!
Một sự khác lạ thoáng hiện lên trong đầu của ba Tộc Trưởng, bọn họ cảm thấy Hắc Viên tộc không phải làm người hầu kẻ hạ cho Quang Minh Giáo Đình, mà đó là một mối quan hệ khác, vượt qua cả quan hệ đồng minh.
Tại sao một tổ chức khổng lồ, thần bí như Quang Minh Giáo Đình lại chịu giúp đỡ cho Hắc Viên tộc chứ?
Không một người nào tìm thấy câu trả lời.
Ánh mắt của ba Tộc Trưởng hơi nhìn về phía một người thanh niên, một con người đứng ngang hàng với Hắc Ni Tộc Trưởng.
Bọn họ biết người đó là ai, một người hết sức nổi tiếng ở dạo gần đây, đó là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, Trần Thanh Vũ.
Khi nhìn thấy Thanh Vũ, Thiết Ma Hạo đã dành sự chú ý cao độ cho Thanh Vũ, tuy nhiên, hắn ta rất khôn ngoan, không chờ đợi đến lúc Thanh Vũ nhúng tay vào thì hắn ta đã đề nghị sử dụng Ước Pháp Tam Chiến làm Thanh Vũ không có không gian để tham gia vào chuyện giữa hai bộ tộc.
Trực tiếp ngăn cách Thanh Vũ ở bên ngoài, nếu như Thanh Vũ dám ảnh hưởng tới Ước Pháp Tam Chiến thì Thanh Vũ sẽ bị hàng tá yêu tộc khác căm thù, ghét bỏ.
Chắc chắn một vị Giáo Hoàng anh minh sẽ không bao giờ làm như thế.
Gây chiến với toàn thể yêu tộc bằng cách chà đạp lên quy ước cổ xưa của các tiền bối yêu tộc!
“Mọi chuyện đang trở nên gay go hơn hẳn!” Có một Hồ Ly Mắt Bạc cau mày nói, vẻ mặt suy tư.
“Hắc Viên tộc có thể chiến thắng ư?” Có tiểu yêu khẽ hỏi, ánh mắt bàng hoàng vì không biết tương lai của tiểu yêu hay toàn thể bộ tộc của hắn sẽ ra sao.
Chiến tranh không bao giờ là một thứ tốt lành đối với những bộ tộc nhỏ, nó chính là một đại họa sát kiếp đủ để nhấn chìm mọi bộ tộc nhỏ xuống biển máu, không thể nào tránh khỏi.
Chiến tranh chính là một cách thức làm giàu cho kẻ mạnh, giống như Thiết Thạch Nghĩ tộc sẽ đạt được danh dự đến đỉnh điểm, lấy thêm cả năm mươi ngàn nô lệ, thực lực tăng mạnh, hiển nhiên, đó là khi Thiết Ma Hạo có thể chiến thắng.
“Không ngờ các yêu tộc lại giải quyết mâu thuẫn theo phương pháp này!” Có tu sĩ nói thầm một tiếng, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến Ước Pháp Tam Chiến cho nên nội tâm cực kỳ mong chờ.
“Đánh đi, đánh đi, tốt nhất là làm giảm thực lực yêu tộc tại Minh Hàng Sâm Lâm, khi đó các tán tu như bọn ta mới có thể tìm kiếm chỗ tốt chứ!” Có tán tu cười gằn làm nổi bật lên vết sẹo dữ tợn trên gương mặt, mấy chục tán tu mặc quần áo khác nhau đều nở nụ cười nguy hiểm, ánh mắt nôn nóng.
Yêu tộc đánh nhau chết sống liên quan gì đến bọn họ?
Nói không chừng, nhờ vào trận chiến này, họ có thể thừa cơ tìm đến nhiều chỗ tốt như tiêu diệt một bộ tộc nhỏ để cưỡng đoạt lấy tài nguyên hay những thứ quý giá khác như bắt giữ yêu tộc thành nô lệ bán cho những người nào cần.
Đủ loại chuyện ác tha hiển hiện bên trong đầu của đám tán tu đang muốn đục nước béo cò!
Bầu không khí toàn trường rơi vào sự yên tĩnh đến kỳ lạ, không một người nào dám nói chuyện lớn hay thở mạnh, tất cả đều tập trung vào Hắc Viên tộc và Thiết Thạch Nghĩ tộc.
“Mối quan hệ giữa ba bộ tộc này rất tốt, xem ra muốn mở rộng vùng đất tín ngưỡng ở Minh Hàng Sâm Lâm là một việc khó khăn!” Thanh Vũ thầm nghĩ trong khi đánh giá ba Tộc Trưởng.
Chiến lực của ba người tuy mạnh nhưng lại không bằng khi so với Trần Huyền Tôn Giả, Tông Chủ của Yêu Nguyệt Tống, nhưng khi hợp lực, dù cho là Trần Huyền cũng chưa chắc giành phần thắng.
Điều này giải thích tại sao Đà La Môn lại kiêng kỵ Minh Hàng Sâm Lâm như thế, không muốn xảy ra xung đột với yêu tộc bên trong rừng rậm.
“Được, bắt đầu thôi!” Thiết Ma Hạo nhàn nhạt nói, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, đối thủ của hắn bây giờ chính là Hắc Ni Tộc Trưởng.
“Theo như quy ước thì cần có một người có danh vọng cao phán định kết quả của trận chiến, không biết Điệp Uyển Tộc Trưởng và Hùng Bá Tộc Trưởng có hứng thú làm chuyện đó không?” Thiết Ma Hạo nghiêng đầu nhìn về phía hai Tộc Trưởng khác trong khi hỏi.
Hắc Ni bình tĩnh ở một chỗ, ông không xen vào việc làm của Thiết Ma Hạo vì người đủ danh vọng tuyên bố kết quả Ước Pháp Tam Chiến chỉ có Điệp Uyển và Hùng Bá mà thôi, đương nhiên, nếu như Thanh Vũ là yêu tộc thì hắn cũng đủ danh vọng làm chuyện đó.
“Thật là đúng dịp, một vị tiền bối bế quan đã lâu năm của Mộng Hương Điệp Tộc đang ở đây, ông ấy có thể làm điều đó, ta tin rằng không ai có ý kiến gì đi?” Điệp Uyển khẽ mở môi anh đào, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo một chút hương vị ngọt ngào làm trái tim mọi người xao xuyến.
“Một vị tiền bối lánh đời của Đại Lực Xích Hùng tộc cũng ở đây, vậy thì hãy để hai vị tiền bối cùng nhau làm trọng tài đi!” Hùng Bá thản nhiên nói, âm thanh ồm ồm trông rất mạnh mẽ, giống như là thể hình vượt trội vạn người mê của hắn.
“Ta không có ý kiến!” Thiết Ma Hạo khẽ gật đầu.
“Ta cũng không có ý kiến!” Hắc Ni bình tĩnh nói.
“Vậy thì xin mời hai vị tiền bối hiện thân, chủ trì Ước Pháp Tam Chiến!” Điệp Uyển nhẹ nhàng nói một tiếng trong khi quay đầu nhìn về phía xa bên trong lãnh thổ của Thiết Thạch Nghĩ tộc.
Vù! Vù!
Ngay sau khi tiếng nói vừa dứt, một cơn gió mạnh nổi lên thổi bật các lớp đất đá, làm cho từng dãy cỏ cây đều phải nghiêng mình về một hướng, cơn gió mạnh đến nhanh, đi cũng nhanh, cùng với đó là hai bóng người hiện ra ở chính giữa Thiết Thạch Nghĩ tộc và Hắc Viên tộc.
Một người có hình dáng giống như Điệp Uyển, nhưng là người nam, toàn thân mảnh khảnh nhưng lại không gầy yếu, cho người khác một cảm giác cân đối, mỹ lệ, mùi hương tỏa ra cũng đặc trưng, rất nam tính, nhất là đôi mắt óng ánh đủ để câu hồn bất kỳ thiếu nữ mới lớn nào, gương mặt trắng noãn với một nụ cười khẽ làm người khác mê mẩn.
Một tiền bối lánh đời của Mộng Hương Điệp tộc, Điệp Lãng!
“Đã lâu rồi không làm trọng tài của Ước Pháp Tam Chiến, ta cảm thấy rất vui vẻ khi nhận được lời mời đó từ Thiết Ma Hạo Tộc Trưởng!” Điệp Lãnh chậm rãi cất tiếng nói, âm thanh nhỏ nhẹ như thể hòa lẫn vào không khí, len lỏi trong tâm hồn của mọi người.
Tựa như âm thanh kia có thể làm con người mê mệt, không thể thoát khỏi sự xinh đẹp tuyệt vời đó!
Và cũng là một âm thanh mang theo nguy hiểm cùng cực, một lời nói mê đảo hàng ngàn sinh linh đang có mặt ở đây, chỉ cần Điệp Lãng có sát ý thì tất cả sinh linh đó đã rơi vào tuyệt cảnh!
“Điệp Lãng, ngươi vẫn không bỏ cái thói dùng yêu thuật lung tung đó, chúng ta là người đã cao tuổi và có địa vị, đừng có đánh mất uy nghiêm như thế!” Một bóng người cao lớn giống như Hùng Bá cất tiếng nói, lời nói vừa vang lên liền xóa bỏ trạng thái mê mẩn của mọi sinh linh, đánh thức bọn họ tỉnh táo trở lại, mà người này chính là tiền bối của Hùng Bá, Hùng Thành Kiệt, gương mặt trầm lặng vì đã trải qua nhiều sương gió.
“Được rồi, đừng chậm trễ nữa, bắt đầu Thiên Tài Chiến thôi!” Hùng Thành Kiệt vừa khoát tay một cái mạnh vừa nói bằng giọng nói rõ ràng, vang vọng khắp vùng trời.
Mọi người vừa lấy lại tinh thần thì mồ hôi liền đổ xuống từ trán, bọn họ đã đi dạo qua ranh giới của sự sống và cái chết chỉ trong một giây phút ngắn ngủi khi Điệp Lãng nói chuyện, nếu không ngờ Hùng Thành Kiệt thì phần lớn sinh linh ở đây sẽ trầm mê trong thời gian dài.
Tới đây, họ mới cảm nhận được sự bá đạo, mạnh mẽ áp đảo của Điệp Lãng và Hùng Thành Kiệt, hai vị tiền bối lớn tuổi, tu vi thâm hậu, chắc chắn đã vượt qua Hóa Thần sơ kỳ rất nhiều!
Không ai dám chỉ trích Điệp Lãng hay tin vào lời nói của Hùng Thành Kiệt, bọn họ xuất hiện như thế là vì để thể hiện sự mạnh mẽ của Đại Yêu Vương cho những sinh linh khác nhìn thấy chứ không phải việc làm của hai người đó là vô nghĩa.
Đây cũng là nội tình giúp ba bộ tộc lớn đứng vững căn cơ, không thể bị lung lay dù cho nhiều bộ tộc khác đang dòm ngó phần lãnh thổ giàu tài nguyên. Sự tồn tại của các tiền bối lánh đời đó chính là một cây cột chống lên cả bộ tộc, trấn trụ bọn ngoại xâm đang dòm ngó bằng đôi mắt thèm khát!
“Thiết Thạch Nghĩ tộc làm sao lại thiếu thiên tài?” Thiết Ma Hạo lập tức quát lớn một tiếng.
“Thiết Đăng, Thạch Chí Nghĩa, Thạch Thanh Tâm, ba người các ngươi hãy lên ứng chiến!”
“Vâng thưa Tộc Trưởng đại nhân!” Lập tức, ba tộc nhân của Thiết Thạch Nghĩ tộc liền bước lên phía trước, đến vùng đất trung tâm, đưa mắt nhìn về phía Hắc Viên tộc như thể đang chờ đợi kẻ địch.
“Mời Hắc Viên tộc cử thiên tài ra ứng chiến!” Điệp Lãng nhàn nhạt nói, trong lúc đó hắn ta có ý dò xét Thanh Vũ nhưng lại không cảm nhận được gì, điều này khiến hắn càng đề phòng Thanh Vũ nhiều hơn nữa.
“Cảnh giới nửa bước Tứ Dương kỳ à?” Hắc Ni Tộc Trưởng khẽ nói sau khi đánh giá thực lực của ba thiên tài đến từ Thiết Thạch Nghĩ.
Có vẻ như Thiết Ma Hạo muốn dùng thiên tài cảnh giới cao để nghiền ép Hắc Viên tộc, ba người đang đứng chờ đợi kia đều rất trẻ tuổi, chưa đến năm mươi, đúng như quy tắc của Ước Pháp Tam Chiến.
“Được rồi, Trần Bá Lực, Nguyễn Bá Bá, Lâm Mạnh Cường, ta tin tưởng vào ba người, hãy dạy cho bọn chúng biết rằng thiên tài của Hắc Viên tộc mạnh mẽ như thế nào!” Hắc Ni nghiêm nghị nói trong khi đưa mắt nhìn vào mười mấy người từng theo Hắc Tinh đi huấn luyện ở Huyễn Linh Chiến Trường, tu vi của họ cũng ở khoảng nửa bước Tứ Dương kỳ, nhưng chiến lực lại vượt qua hơn thế.
Những người không được gọi tên liền cảm thấy buồn bã, ủ rũ, đây là một cơ hội tốt để chứng minh bản thân cho mọi người thấy, vì vậy họ cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
Còn Trần Bá Lực, cô gái Nguyễn Bá Bá và Lâm Mạnh Cường thì nở nụ cười tươi tắn, một gương mặt không hề sợ hãi, đôi mắt nhìn thẳng về phía ba thiên tài của Thiết Thạch Nghĩ tộc, âm thanh tự tin vang lên:
“Vâng thưa Tộc Trưởng, ngài yên tâm đi, chúng tôi sẽ đánh bọn chúng một trận tơi bời!”