Tốc độ của tu sĩ Nhị Dương kỳ rất nhanh, cho dù bọn họ cố gắng áp chế lại, nhưng trong hai mươi phút vẫn đi được một đoạn đường dài mà người thường không hề dám nghĩ đến, xuyên thấu qua hoang dã, bọn họ mới thấy được toàn cảnh, nơi đây không nguy hiểm giống như những gì họ nghĩ ở lúc trước thì phải.
Quân Đoàn viễn chinh từ từ rời khỏi khu rừng u ám, bầu không khí nặng nề và ngột ngạt bao phủ hộ mấy chục phút bị tan đi dưới ánh nắng chói chang của Mặt Trời, lúc này, đã gần đến buổi trưa, nhiều người bị ánh nắng nóng bỏng chiếu tới đều phải đổ mồ hôi hột.
Những ai bị thương trong lúc hành quân sẽ được bảo vệ ở vòng trong, ở đó cực kỳ an toàn, vì vậy bọn họ có thể an tam sử dụng đan dược được phân phát để trị thương.
“Đây là mục tiêu của chúng ta à?” Nathan nhìn xuống khu vực bên dưới, ra ngoài khu rừng, đó là một ngọn đồi cao, có thể quan sát một tầm nhìn rộng lớn, bằng nhãn lực của một tu sĩ Nhị Dương kỳ đỉnh phỏng, Nathan nhìn được toàn cảnh.
“Đúng vậy, đây là thị trấn nơi trinh sát đoàn phát hiện dấu vết của con người hoạt động, nhưng đã ba ngày rồi, trinh sát đoàn không phát hiện được một con người nào cả, tựa hồ tất cả đã biến mất như chưa từng tồn tại.” Bọ Cánh Cam phát ra âm thanh của một cô gái để trả lời Nathan.
“Có gì đó rất là kỳ lạ!” Rinka nói một cách khả nghi.
“Chẳng hề có một sinh vật nào tồn tại ở bên dưới, đây chỉ là một nơi trống không!” Natha nghe vậy, hắn gật đầu nói.
“Chúng ta nên làm thế nào đây, Quân Đoàn Trưởng?” Nathan nhìn Rinka và hỏi.
“Nếu đã đến đây thì chúng ta nên thăm dò và kiểm tra thị trấn này, tạm thời mọi người cứ chia mười người một tổ đi.” Rinka ra lệnh.
“Vâng!” Nathan cung kính nói và nhanh chóng di chuyển về phía sau, nói rõ cụ thể tình hình cho Quân Đoàn.
“Nhớ kỹ, nếu có nguy hiểm xuất hiện hãy báo động ngay, không được chọi cứng, tính mạng là trên hết, hơn nữa, trong lúc thăm dò hãy lấy đi những thứ hữu dụng như là lương thực.” Nathan lớn tiếng nói.
“Vâng!!” Năm trăm người đồng thanh trả lời.
Thị trấn này có khoảng năm chục ngàn dân cư, được xây dựa vào một cái núi nhỏ, với những căn nhà hiện đại nhiều tầng nói tiếp nhau, chúng được bao phủ bởi nhiều lớp bụi trần, bên cạnh đó, có các dây leo chọc trời đang bám víu vào các căn nhà để phát triển.
Bọn dây leo này có thân thể rất thô tô, cho dù bọn dây leo ở trong rừng còn không bằng chúng nữa, có lẽ đây là khu vực thoáng đãng, chúng hấp thụ được nhiều năng lượng mặt trời hơn.
Khung cảnh hoang vắng, không một bóng người đi lại, đường nhựa vỡ vụn, những chiếc xe ô tô sắp xếp một cách loạn xạ đang nằm im trên đó đã nửa năm, đôi khi còn nhìn thấy các cửa kính vỡ vụn và các mảnh xương người hay thú, chẳng thể nào phân biệt ra được nữa.
Rinka từ từ bước đi, cảm nhận được khu vực này bằng chính thân thể và đôi mắt, đây chính là một góc nhỏ không đáng kể của tận thế, thời đại tiến hóa, khung cảnh này còn ẩn chứa một vẻ đẹp riêng, một vẻ đẹp chết chóc trầm lặng.
Nếu có thể phát họa thành một tác phẩm nghệ thuật trên tranh vẽ, chắc hẳn nó sẽ được bán với giá rất cao và lưu danh đến thiên cổ.
Rinka cười khẽ bỏ đi tất cả suy nghĩ của cô, tay Rinka đã cầm lấy cây cung màu trắng bạc và bất cứ lúc nào, chỉ cần kẻ địch xuất hiện trong phạm vi cảm ứng của cô, cô sẽ bắn ngay ra một mũi tên hủy diệt.
“Vũ khí được gọi là pháp bảo này thật mạnh.” Rinka cảm khái, cây cung này là vũ khí mà Thanh Vũ đưa tặng, mỗi Quân Đoàn Trưởng đều nhận được một món pháp bảo Nhị Tinh, tương đương với cho cường giả Tam Dương sử dụng.
Tất nhiên đi đôi với công dụng, giá cả của có cũng cực kỳ cao. Tại sao Thanh Vũ lại hào phóng đến như vậy? Đó là vì Thanh Vũ phát hiện, tổng tất cả điểm tín ngưỡng mà mọi người ở Hành Tinh Gaia cộng lại bằng gần một phần ba điểm tín ngưỡng ở Tu Chân Giới.
Đó là vì người ở Hành Tinh Gaia đều có sức mạnh đạt đến Nhất Dương hậu kỳ trở lên, còn đa số người ở Tu Chân Giới chỉ mới nhập môn tu hành mà thôi, không có đủ điều kiện tu luyện như là tinh thể tiến hóa được.
Phải biết rằng, một viên tinh thể tiến hóa cấp hai có giá trị gấp mười lần một viên Trúc Cơ Đan, không dừng lại ở đó, tinh thể tiến hóa ẩn chứa năng lượng cực kỳ tinh thuần, không ảnh hưởng đến căn cơ và làm cho thân thể bọn họ hấp thu dễ dàng.
Hội tụ tất cả yếu tố trên, người dân ở Tu Chân Giới thua thiệt là chuyện bình thường. Một viên đan dược dùng để đột phá kết đan có giá trị cao, nhưng ở đây, Thanh Vũ chỉ cần săn giết một Venger tiến hóa cấp ba là được rồi, vì vậy cho nên Không Thiên Hà mới đột phá đến Tam Dương kỳ dễ dàng như thế.
Còn nữa, Thanh Vũ vừa nhận được nhiệm vụ quét sạch Venger, và móc tính hoàn thành là tiêu diệt toàn bộ Venger ở Thành Phố Nikasa, có nghĩa là Thanh Vũ và Giáo Đình giết càng nhiều Venger, thì lúc đó hoàn thành nhiệm vụ sẽ được phần thưởng càng lớn.
Cho nên, cuộc viễn chinh này có quá nhiều tác dụng, Thanh Vũ cực kỳ coi trọng cuộc viễn chinh, nhưng lại không an tâm và theo sau, hắn không muốn lộ diện bởi vì nếu Rinka nhìn thấy Thanh Vũ, cô ta chắc chắn sẽ nghĩ đến Thanh Vũ không tin tưởng vào Quân Đoàn Gaia, một vết rạng nứt sẽ xuất hiện giữa mối quan hệ hai người họ.
Đến đây, Thanh Vũ chỉ biết thở dài ngao ngán, quả nhiên chức vụ càng lớn, quyền lực càng lớn nhưng lại nhận lấy rang buộc càng lớn hơn nữa, không thể tự do hành động, mà cần phải có suy nghĩ thấu đáo mới được, phải chi hắn không mất đi phân thân Hắc Thiên Đồ thì hay biết mấy.
“Thế nào rồi?” Rinka kiểm tra khu vực ở thị trấn một phen, thu lấy được nhiều lương thực vào Trữ Vật Giới Chỉ, đó là vật phẩm mà Thanh Vũ đề nghị các Quân Đoàn Trưởng mua, quả thật đồ vật này rất thần kỳ, có thể đến một trăm mét vuông không gian ở trong đó, chứa được rất nhiều thứ và thuận tiện.
“Thưa Quân Đoàn Trưởng, chúng tôi đã kiểm tra gần như toàn bộ thị trấn, không phát hiện một người hay địa điểm khả nghi nào, ngược lại, chúng tôi thu lấy được nhiều tấn lương thực còn sử dụng được.” Nathan tổng kết rồi báo cáo lại cho Rinka.
“Vậy à? Xem ra, tất cả mọi người ở trong thị trấn này đều đã rời khỏi.” Rinka nói trong khi thu lấy các loại lương thực vào Giới Chỉ.
“Được rồi, khả năng là chúng ta sẽ không phát hiện được gì, mọi người hãy nghỉ ngơi, sau mười phút, chúng ta sẽ tiến đến địa điểm tiếp theo.” Rinka ra lệnh.
“Vâng!!”.
Năm trăm tu sĩ muốn che dấu khí tức, ở trong cảm nhận của sinh vật khác, bọn họ không khác gì các hòn đá cả, chỉ có nhìn thấy bằng mắt thường thì mới biết đó là năm trăm con người. Vì vậy, Rinka không lo về vấn đề quái vật đột kích, đương nhiên đề phòng là phải có, vì có nhiều loại quái vật biến dị không theo lẽ thường.
“Nathan đại ca.” Bỗng nhiên có một người thanh niên trẻ tuổi đi đến và nói chuyện với Nathan.
“Có chuyện gì sao? Mike?” Nathan nhìn Mike và nghi ngờ nói.
“Đây là nơi mà tôi sinh ra, dựa theo một số thông tin, chắc hẳn tôi biết được mọi người sẽ ẩn nấp ở đâu, hãy để tôi đi đến đó và điều tra.” Mike nói, trong ánh mắt hắn còn ẩn chứa một chút ưu thương và đau khổ, có lẽ khi đến đây, nhiều kỳ ức không đáng nhớ đã hiện lên trong đầu của Mike.
“Không được! Việc điều tra một mình là quá nguy hiểm, hãy ở yên đây, tôi sẽ báo cáo lại với Quân Đoàn Trưởng.” Nathan lắc đầu, ra hiệu cho Mike và đi đến gặp Rinka.
“Quân Đoàn Trưởng, đây là quê hương của một thành viên trong Quân Đoàn, cậu ấy biết một số thông tin và xin được đi điều tra, có lẽ nơi đó là nơi mà mọi người còn sống ẩn nấp.” Nathan nói.
“Hãy đưa cậu ấy đến đây.” Rinka trầm ngâm trong chốc lát rồi nói.
Nathan dẫn Mike đến gặp Mike, sau đó Mike nhìn Rinka bằng ánh mắt sùng kính xen lẫn ái mộ rồi nói:
“Thưa Quân Đoàn Trưởng, ở thị trấn này có một cái mỏ than đã bỏ hoang, mỏ than này rất rộng lớn, có lẽ trong lúc loạn lạc, mọi người đã xuống đó để trú ẩn.”
“Xin hãy cho tôi đi đến đó điều tra.” Mike nói bằng giọng kiên quyết, khát vọng được gặp lại người thân đang cháy bỏng ở trong thân thể của hắn, nói không chừng Mike còn gặp lại được cha và mẹ nữa.
“Thông tin của cậu rất hữu ít, nhưng ta sẽ không cho cậu đi đến đó điều tra, Nathan hãy ra lệnh cho mọi người chuẩn bị chiến đấu, trinh sát đoàn sẽ giúp chúng ta điều tra nơi đó.” Rinka lắc đầu và nói với Nathan.
Sau đó Rinka nhìn Bọ Cánh Cam và gật đầu. Nhận được mệnh lệnh, hàng chục con Bọ Cánh Cam bay lên bầu trời, thẳng về phía khu mỏ than bỏ hoang.
Nathan dẫn Mike rời khỏi và chuẩn bị, thấy được khuôn mặt thất vọng của Mike, hắn đập vai Mike vài cái rồi cười nói: “Cậu đã có một cống hiến tuyệt vời vào ngày hôm nay, nếu thông tin của cậu chính xác, thì phần công lao này sẽ thuộc về cậu, hãy cố lên chàng trai, một ngày nào đó Quân Đoàn Trưởng sẽ để ý để cậu đó.”
Mike nghe vậy liền gật đầu: “Cảm ơn Nathan đại ca.”
Hai tay của Mike run rẩy nhẹ, bởi vì hắn đang có một hi vọng lớn để tìm thấy mọi người, bạn bè, người thân, và cả cha mẹ của hắn nữa. Nathan chỉ hiểu lẩm Mike là đang cố gắng chứng minh mình trước Quân Đoàn Trưởng Rinka mà thôi.
Tất nhiên, Mike có ái mộ Rinka, nhưng không quan trọng bằng việc tìm thấy cha mẹ của Mike đâu. Mike biết được rằng, giữa hắn và Rinka là chuyện không thể nào, cho dù hắn cố gắng cách mấy, rồi Rinka sẽ bỏ xa hắn mà thôi, như vậy thà rằng hạn chế tình cảm ở mức thấp nhất, chỉ cần sùng kính và ái mộ là được.