Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 589: Chương 589: Vụ án Huyết Tinh Quả, tử sĩ Đà La Môn




Cách Xích Nhạc Quan chừng hai trăm km, một bóng người lao vùn vụt qua bầu trời, đôi mắt nhìn về phương xa, các áng mây trắng đang lơ lửng trôi nổi, bầu trời trong xanh cao vời vợi, không khí mát mẻ an lành.

Lâu lâu lại có một ít tu sĩ đạp phi kiếm bay ngang qua, nét mặt cảnh giác nhìn xung quanh, coi có hung thú nào ẩn nấp chờ đợi tấn công bất ngờ hay tu sĩ nào đánh lén hay không.

Một ít người thì cười nói vui vẻ, tuổi tác chừng mười lăm mười sáu, họ là đệ tử ngoại môn của một tông môn nào đó, thời gian lịch luyện chưa lâu nên không có kinh nghiệm giống như các tán tu đang cẩn trọng khác.

“Vì một cọng linh dược lại đánh nhau bán sống bán chết.” Thanh Vũ lắc đầu, giọng nói than thở.

Ầm!

Ở đằng trước không xa, một nhóm tu sĩ đang chém giết lẫn nhau vì một gốc linh dược bên trong một sơn cốc ẩm ướt trong rừng.

Ba động của linh lực tàn phá cảnh vật gần đó, khiến cho hung thú nhỏ yếu chạy trốn hết sạch, một ít hung thú mạnh mẽ thì đứng trong góc tối quan sát.

Còn có một cái thi thể của hung thú đang nằm rạp cạnh linh dược chừng mấy chục mét, nó là hung thú chiếm giữ linh dược nhưng bị tu sĩ chém giết.

“La Hầu, các ngươi không sợ Trọng Kiếm Môn chúng ta ư?” Một người tuổi trẻ đang cầm một cây đại kiếm rất to, mỗi một lần chém tới đều tạo ra sức công phá rất mạnh.

Người tên La Hầu là người trẻ tuổi, thân thể gầy còm, ánh mắt hãm sâu vào, La Hầu cười khẩy:

“Trọng Kiếm Môn mà thôi, Bạch Lân, ngươi đừng cho rằng các ngươi có Môn Chủ đột phá Kết Đan đỉnh phong thì bọn ta sẽ lùi bước.”

“Vậy thì lấy lực thực để đoạt lấy Huyết Tinh Quả đi!” Bạch Lân quát to một tiếng, phối hợp với ba tu sĩ cùng môn chém giết với đám người La Hầu.

Huyết Tinh Quả là trái cây trên cây linh dược ở trong sơn cốc, có bốn trái, đủ phân chia cho nhóm người Bạch Lân, không đủ phân cho tất cả tu sĩ ở đây nên bọn họ dùng sức mạnh để tranh đoạt.

Huyết Tinh Quả cấp hai thượng phẩm, dược hiệu của nó giúp tu sĩ tăng cao cảnh giới, giảm đi mấy năm tu luyện cực khổ.

Tu sĩ Trúc Cơ nào nhìn thấy linh dược này đều phải động tâm.

“Di?” Thanh Vũ nhìn lướt qua trận chiến rồi không quan tâm nữa, nhưng bỗng nhiên hắn nhìn thấy không gian gần Huyết Tinh Quả rung động nhẹ, sau đó một vết rách màu đen xuất hiện như thể có người vừa xé rách không gian vậy.

Một cái móng vuốt màu trắng ngà đưa ra từ trong vết rách, ngắt đi bốn miếng Huyết Tinh Quả rồi chui vào trong, biến mất như chưa từng tồn tại.

“Xé rách không gian?” Thanh Vũ kinh ngạc.

“Theo tu sĩ tu luyện, từ Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Pháp Tướng, nghe nói tu sĩ đạt cảnh giới Pháp Tướng trở lên, được người đời xưng là Thiên Tôn mới có lực lượng di chuyển trong bán không gian.”

“Đừng nói, người vừa lấy đi Huyết Tinh Quả là Pháp Tướng Thiên Tôn?” Thanh Vũ thầm nghĩ trong lòng, nhưng rất nhanh thì hắn lắc đầu, bác bỏ suy nghĩ trên.

Nói giỡn, một Pháp Tướng Thiên Tôn lại để mắt đến Huyết Tinh Quả cấp hai thượng phẩm? Sợ rằng đặt một linh dược cấp bốn, cấp năm trước mặt Pháp Tướng Thiên Tôn thì người đó cũng lười để ý đến.

Pháp Tướng Thiên Tồn là người đứng đầu của thế lực bốn sao, chỉ cần dùng một lời nói là có ngày một núi linh dược cấp bốn, cấp năm rồi.

“A, Huyết Tinh Quả của ta?” La Hầu đang đánh nhau hăng say, nào ngờ thần thức quét ngang Huyết Tinh Quả để kiểm tra nhưng không thấy, còn lại một cây linh dược trơ trọi giữa sơn cốc.

Bốn miếng Huyết Tinh Quả mất tiêu!

“Cái gì!” Bạch Lân cũng giật mình vì tiếng kêu của La Hầu, hắn vội vàng kiểm tra, sau đó nét mặt âm trầm nhìn La Hầu.

Đôi bên ngừng tay vì không biết Huyết Tinh Quả ở đâu, cần gì phải đánh nhau vì một thứ biến mất.

“La Hầu, ngươi thật là bỉ ổi, dám hái trộm Huyết Tinh Quả!” Bạch Lân trầm giọng nói.

“Ta không có hái trộm Huyết Tinh Quả.” La Hầu lạnh lùng trả lời, bị Bạch Lân vu oan nên ba người tu sĩ đồng đội của hắn cũng nhìn hắn với nét mặt nghi ngờ.

Có thể La Hầu độc chiếm Huyết Tinh Quả, không muốn phân cho bọn họ nên sử dụng thủ đoạn đê tiện.

“Còn dám chối cãi, chắc chắn người đã hái Huyết Tinh Quả!” Bạch Lân quát lớn, khí thế đè người.

“La Hầu có thật như vậy không?” Ba người tu sĩ đồng đội của La Hầu cũng chất vấn.

“Không phải ta làm!” La Hầu lắc đầu mạnh chối bỏ.

“Ta dùng mạng để thề độc, nếu như độc chiếm Huyết Tinh Quả thì cả đời không thể đột phá Kết Đan kỳ!” Sau đó, La Hầu quyết tuyệt hơn bằng cách thề độc.

Lời thề của tu sĩ rất quý trọng, nếu như làm trái lời thề thì hậu quả cực kỳ tàn khốc, như La Hầu, nếu hắn độc chiếm Huyết Tinh Quả, lúc đột phá Kết Đan kỳ thì tâm ma diễn sinh, trực tiếp đánh hắn thành tro bụi.

Mấy người Bạch Lân thấy La Hầu thề với trời đất, bọn họ cũng không nghi ngờ La Hầu nữa.

Thế nhưng, bị người vu oan nên La Hầu đang tức giận, bất chợt, hắn nhìn thấy một bóng người bay trên trời cao, tư thái thong dong như đang dạo chơi, nhìn ngắm cảnh vật.

“Người kia mau ngừng lại!” La Hầu nhảy thẳng lên không trung, chặn đường người vừa đến

Đúng lúc, hướng sơn cốc trùng với hướng di chuyển của người đó.

“Các ngươi muốn gì?” Thanh Vũ lạnh nhạt hỏi.

“Có phải ngươi đã hái trộm Huyết Linh Quả của bọn ta?” Bạch Lân trầm giọng nói, đánh nhau cả chục phút, mệt mỏi rã rời nhưng không được gì nên sự tức giận đang tích tụ trong lòng.

“Mau trả Huyết Tinh Quả!” La Hầu quát to một tiếng, thấy Thanh Vũ không phải là tu sĩ của thế lực nào, trên người Thanh Vũ không có tiêu ký đặc trưng của thế lực, La Hầu cho rằng Thanh Vũ chính là tán tu.

“Cái gì?”

“Ngươi dám cướp Huyết Tinh Quả của bọn ta!”

“Mau giao nó ra đây, nếu không bọn ta sẽ cho người chết không toàn thây!”

Mấy tu sĩ còn lại đều lên tiếng đe dọa Thanh Vũ, vẻ mặt hung hăng, tay cầm chặt pháp bảo, tư thái chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.

“Ta không có hái trộm Huyết Tinh Quả của bọn ngươi, nhưng mà ta biết kẻ nào làm!” Thanh Vũ thản nhiên nói ra, các tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ kỳ không thể đe dọa được Thanh Vũ.

“Là kẻ nào to gan đến vậy?” Bạch Lân hừ lạnh.

“Một cái móng vuốt mèo màu trắng!” Thanh Vũ bình thản nói.

“Lớn mật, ngươi tưởng chúng ta bị ngu hay sao?” La Hầu quát to một tiếng, nét mặt tức giận.

Nghĩ sao vậy, một cái móng vuốt mèo lấy trộm Huyết Tinh Quả mà không bị bọn họ phát hiện? Muốn lừa gạt người khác thì cũng tìm một lý do nào đó đi.

Tán tu đúng là yếu kém, không có thần thái giống như bọn họ, bay trên trời còn không có phi kiếm, ăn mặc rẻ tiền, còn dùng pháp bảo che dấu linh lực, rõ ràng đang làm chuyện mờ ám!

Bạch Lân, La Hầu liếc mắt nhìn nhau, sau đó bọn họ cùng quát lớn:

“Xông lên, bắt hắn giao ra Huyết Tinh Quả!”

Tám tu sĩ liền dùng pháp thuật, phi kiếm đâm tới Thanh Vũ, chúng biến thành những vệt sáng bay lượn xẹt ngang qua không khí, phát ra tiếng xé gió chói tai.

“Không tin thì thôi!” Thanh Vũ cười nhạt, một cánh tay nhẹ nhàng vung ra ngoài tạo ra một cơn gió mạnh khổng lồ, giống như lốc xoáy cuồng phong to chừng năm mươi mét, nó thổi bay hết tám tu sĩ lẫn phi kiếm của bọn họ ra ngoài xa.

Tám người ngã đau xuống đất, vẻ mặt kinh hãi nhìn Thanh Vũ.

Gây sự nhằm người!

Đây là suy nghĩ chung của tám người.

Phất tay một cái, đánh bay tám tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, hậu kỳ, bọn họ còn là tu sĩ của thế lực, học tập pháp quyết, pháp thuật cao cấp hơn tán tu, lại còn sở hữu pháp bảo tốt, không phải tán tu có thể so sánh.

Đây rõ ràng là một cường giả Kết Đan Chân Nhân trở lên!

Dù bọn họ cho rằng Thanh Vũ là tán tu nên khinh thường, nhưng giờ thì vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng, mồ hôi chảy đầy đầu, chờ đợi phán quyết của tán tu kia.

“Tiền bối, chúng tôi nhầm lẫn…” La Hầu cười khan nói, định giải thích một hai.

Hắn còn suy nghĩ đến vài cách thoát thân khác, ví dụ như nói ra thân phận của mình, dùng thế lực đe dọa tán tu, đây là một cách rất hiệu quả, từng cứu mạng hắn một lần trong tay tán tu khác.

Nhưng Thanh Vũ không có thời gian nghe mấy tu sĩ nói lời nhảm nhí, hắn không nhìn đến bọn họ, bay mất tại phương trời xa.

“Chúng ta an toàn rồi?” Bạch Lân ngây người, chuyện này quá khó tin, gây sự với người mà không bị người đánh chết, không phải Trưởng Lão trong tông môn hay dạy dỗ bọn họ là không thể chọc cường giả sao?

Còn kể mấy chục câu chuyện tu sĩ đệ tử chọc cường giả rồi bị đánh chết, thậm chí còn bị lôi thẳng mặt lên tông môn để đòi tiền chuộc.

“Hừ! Tu sĩ Kết Đan kỳ này không có thể diện gì, trộm lấy Huyết Tinh Quả của chúng ta mà còn không dám nhận.” La Hầu khinh thường nói ra.

“Đúng đó, Kết Đan kỳ cũng nên có thể hiện một chút đi, đứng ra nhận trách nhiệm lấy Huyết Tinh Quả rồi đánh chúng ta một trận không được sao?” Bạch Lân gật đầu, nét mặt đồng tình còn có tức giận.

“Đúng là không biết xấu hổ!” Sáu người khác căm hận nói ra, vẻ mặt bi thương.

“E hèm!” Một thanh âm đột nhiên vang lên giữa tám người.

“E hèm cái gì mà e hèm, giải tán thôi!” La Hầu khoát tay nói ra.

“Đúng đó, giải tán, đánh cái gì nữa, Huyết Tinh Quả bị tu sĩ kia lấy rồi, còn nói là một cái móng vuốt mèo lấy!”

“Mấy con mèo hung thú xung quanh đây toàn yếu ớt, làm sao qua mặt được chúng ta?” Đám tu sĩ nhao nhao lên tiếng.

“E hèm!” Tiếng nói lại vang lên một lần nữa.

La Hầu, Bạch Lân, sáu người kia nghi ngờ nhìn phía giọng nói vang ra, hình như bọn họ không quen giọng nói đó thì phải.

“Má ơi!” Bạch Lân giật nảy cả mình, thân thể bắn ngược về phía sau.

“Có mèo tinh!!” La Hầu dùng sức hét lên, cũng không khá hơn là bao.

Tám tu sĩ trừng mắt nhìn một con mèo trắng đang lơ lửng giữa không trung, nét mặt đắc ý nhìn tám người, mắt to trừng mắt nhỏ, cả đôi bên rơi vào bầu không khí quỷ dị.

Một hồi sau, La Hầu không nhịn được, hắn ngại ngùng hỏi:

“Ngươi là thú sủng của vị tiền bối kia?” Hết cách rồi, người vừa đánh bọn họ một trận từng nói về một cái móng vuốt mèo, thêm nữa bọn họ lại cho rằng kẻ lấy Huyết Tinh Quả là Thanh Vũ, suy ra con mèo trắng này liên quan đến Thanh Vũ.

Mà liên quan đến Thanh Vũ thì La Hầu, Bạch Lân không dám vọng động, đánh thú sủng của người khác rồi bị người khác chọc tiết chết, mấy chuyện này thường hay xảy ra lắm.

“Thú sủng cái #$%#$!” Con mèo trắng nghe La Hầu nói, vẻ mặt tức giận, dùng bốn cái móng vuốt đấu đá lung tung.

Bành! Bành!

Tám người không chịu nổi, ai cũng nằm la liệt, nét mặt hoảng sợ, hình như con mèo trắng rất đáng yêu nhưng có một cái mặt đắc ý này rất mạnh, đánh cho bọn họ không kịp trở tay.

“Bổn Miêu đầu đội trời, chân không đạp đất, đánh xuyên hoàn vũ, xưng bá không, đệ nhất Thần Miêu, Đa Bảo Tặc Miêu là ta!” Đa Bảo Tặc Miêu ngẩng đầu trong khi nói, nét mặt ngạo nghễ.

Nhưng vẻ mặt này rơi vào tầm mắt của tám người thì bọn họ lại hận không thể đập con mèo này ra bã!

“Hãy nhớ kỹ, Thánh Miêu từng nói, bảo vật chỉ là vật ngoài thân, sức mạnh tự thân mới là chính đạo, vì thế các ngươi không cần bảo vật làm gì, cố gắng rèn luyện thân thể, tu hiểu đạo pháp, sớm ngày thăng thiên, còn bảo vật cứ để bổn Miêu xài giúp cho.” Đa Bảo Tặc Miêu nghiêm nghị nói ra, ánh mắt chú mục, cực kỳ nghiêm túc.

Nói xong, dường như Đa Bảo Tặc Miêu thấy thiếu thiếu cái gì, nhấn mạnh thêm một câu: “Không cần cảm ơn bổn Miêu.”

Xẹt! Xẹt!

Tiếng xé nát quần áo vang lên, tám tu sĩ nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết, ánh mắt khiếp sợ tận cùng nhìn con mèo trắng không khác gì ác ma đang đưa miêu trảo về phía họ.

“Không, đừng làm như vậy!” La Hầu hét lớn.

“Đây là lần đầu của tôi, làm nhẹ chút được không?” Bạch Lân ngượng ngùng nói.

Bốp! Chát!

Đa Bảo Tặc MIêu trực tiếp dùng móng vuốt tán cho mấy cái, Bạch Lân choáng đầu hoa mắt, bất tỉnh ngay tại chỗ.

“A, ngay cả quần trong cũng là bảo vật, cái tên này giàu xụ.”

“A, tên này còn mặc áo yếm, cay mắt bổn Miêu quá!”

“Trời đất quỷ thần ơi, một viên linh thạch hạ phẩm, cái tên này nghèo kiết xác.”

Một lúc sau, Đa Bảo Tắc Miêu ngừng tay, vẻ mặt thỏa mãn, sau đó cặp mắt nhìn về hướng mà Thanh Vũ bay đi, ánh mắt ngưng tụ.

“Cái tên này là đồng bọn của tên thỏ trắng chết tiệt kia, bổn Miêu phải cướp sạch hắn!!”

“Nhưng mà tỷ lệ gãy quá lớn, làm không cẩn thận liền bị người khác hầm!” Đa Bảo Tặc Miêu trầm tư trong chốc lát.

“Thôi kệ, bảy mươi hai thủ đoạn cướp bảo vật không bị người đánh của bổn Miêu không phải để trưng!”

Thế là Đa Bảo Tặc Miêu quyết định xong, thân thể nhỏ nhắn bay vút lên bầu trời.



Phía đông nam Xích Nghĩ Sâm Lâm, khu rừng này quá rộng lớn nên tiếp giáp với nhiều thế lực.

Vùng rừng gần Xích Nhạc Quan.

Bầu không khí nóng bức, các loại cây tiêu điều, một số nơi còn bị tàn phá không còn hình dạng, còn có ngọn lửa nhỏ đang cháy, không cam lòng bị dập tắt.

Nơi này từng bị Xích Nghĩ Ma Tộc đi ngang, các loài thực vật bìa rừng không kháng hỏa mạnh như cây Thu Lá Đó trong trung tâm, bọn chúng bị hủy hoại rất nghiêm trọng.

Lúc này, một nhóm tu sĩ đang di chuyển lặng lẽ, thu liễm linh áp, hơi thở chậm rãi tránh bị hung thú phát hiện.

“Nhị Trưởng Lão, chúng ta gần đến nơi rồi!” Một người nhỏ giọng nói, hắn là Mộ Bạch Trưởng Lão.

Nhị Trưởng Lão là một người đàn ông trung niên, ánh mắt cương sát, linh lực hùng hồn dù đang bị ẩn đi cũng khiến các tu sĩ gần đó kính sợ.

Tu sĩ nửa bước Nguyên Anh kỳ!

“Tiếp tục tiến lên!” Nhị Trưởng Lão trầm giọng nói ra, ánh mắt ngưng trọng, tập kích Xích Nghĩ Ma Tộc là một hành động nguy hiểm, nếu thành công thì đây là cơ duyên đột phá Nguyên Anh kỳ của ông ta.

Lúc đang đột phá, cá thể đầu đàn không mạnh mẽ lắm, một mình Nhị Trưởng Lão dư sức diệt sát nó, còn chín mươi chín người đang theo ông có nhiệm vụ ngăn cản đám hung thú trong đàn, bọn chúng sẽ điên cuồng nếu thấy cá thể đầu đàn gặp nguy hiểm.

“Chào các đại nhân của Yêu Nguyệt Tông!” Bất chợt, một tiếng nói nhàn nhạt vang ra giữa khu rừng xơ xác nóng bỏng.

Hai mắt Nhị Trưởng Lão trừng lên nhìn một người mặc đồ đen đang đứng trên con đường của ông ta, những người còn khác liền cảm thấy hoảng sợ.

“Tử sĩ Đà La Môn!” Nhị Trưởng Lão gầm lên một tiếng, ông ta liền ra tay, kiếm khí mạnh mẽ lao đến người mặc đồ đen kia.

Nhưng đáng tiếc, Nhị Trưởng Lão không thành công chém giết người đó.

Ầm!

Tử sĩ đột ngột nổ tung, tạo ra một cơn chấn động rung chuyển khu rừng, năng lượng bạo tạc xé nát mọi thứ trong bán kính năm mươi mét, đây là một vụ tự bạo của tu sĩ Kết Đan sơ kỳ!

“Gào!!!” Tiếng thú kêu vọng ra từ phía sâu trong khu rừng, bọn chúng hung dữ rít gào, ánh mắt màu đỏ ngầu, các chân khỏe mạnh chạy thẳng về phía này.

Sự điên cuồng của Xích Nghĩ Ma Tộc bị đánh thức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.