“Dạ.” Thuộc hạ đều là những người đã theo hắn rất nhiều năm, lập tức hiểu được ý của chủ tử, có ba người lập tức đi ra cửa.
Nhưng khi đi tới một hẻm nhỏ ít người, liền theo dõi bốn phía xung quanh, hai tên trong số đó lập tức thay đổi phương hướng, đi theo phía sau Đóa Đóa, tên còn lại thì thật sự đi mời đại phu.
Nam nhân bị đụng phải liền như vậy mà được thuộc hạ đỡ, đứng tại chỗ tận lực duy trì không nhúc nhích, tránh cử động sẽ làm gãy xương sườn.
Mọi người trong trà lâu thì hơi hơi lắc đầu, cho dù vừa rồi vị kia tiểu thư kia đụng có vẻ hơi mạnh, nhưng đường đường là đại nam nhân, cũng không thể chỉ mới va chạm như thế đã bị đụng đến gãy xương sườn được.
Ai, thân thể hư nhược như thế, thật đúng là hơi có lỗi với khuôn mặt kia của hắn.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng người trong trà lâu vẫn là nhìn chằm chằm ngắm nam nhân kia, nam nhân này thật đúng là suất a!
“Chủ tử. . . . . .” Trong số những thủ hạ vẫn an tĩnh đột nhiên có người kinh ngạc kêu lên.
Vừa rồi miếng vàng lá mà Nhan Đóa Đóa cho bọn họ chính là do hắn nhận lấy, hắn cũng vừa mới phát hiện miếng vàng lá này không ổn.
Nam nhân cúi xuống, thoáng nhìn ký hiệu của Vân gia trên miếng vàng lá.
Đây là người của Vân gia?
Ánh mắt chợt lóe, nam nhân vẫn là dáng vẻ cùng khuôn mặt ôn hòa, thuộc hạ cũng phát hiện chính mình gây lỗi, vội vàng cất miếng vàng lá kia đi.
Chờ khi đại phu tới, giúp nam nhân bó xong xương gãy, dặn dò những thứ cần chú ý rồi thủ hạ của hắn liền đỡ hắn rời khỏi trà lâu.
Mãi đến khi tới chỗ không người, mới có một thuộc hạ nhỏ giọng lên tiếng.
“Chủ tử, người vừa rồi là muốn thử xem ngài có võ công hay không sao?”
Nam nhân cười cười, “Có lẽ.”
Hai người theo dõi Nhan Đóa Đóa lúc nãy cũng trở về thông báo tin tức, “Chủ tử, sau khi nàng vào khách điếm rồi thì không đi ra nữa, cũng không có ai tới gần phòng của nàng.”
Hơi hơi gật đầu, nam nhân cười nói, “Chúng ta cũng đi xem xem.”
————
Nhan Đóa Đóa hoàn toàn không biết mình đã thành đối tượng bị người ta hoài nghi, sau khi đặt một gian phòng thượng hạng liền vào ở, tháo cái khăn đen che mặt xuống xong liền ngã lên trên giường.
Thực đói a!
Cái con gọi là thần điểu kia từ trong tay áo nàng bay ra, soi mói mà đánh giá căn phòng, “Thực tệ, thực tệ!”
Ở đây mặc dù đã là phòng thượng hạng của khách điếm tốt nhất trong thành, nhưng so với trang trí của đường đường nhà giàu nhất Kì Quốc vẫn không là gì, Phá điểu chê ở đây tệ cũng là có đương nhiên .