Ba ngày nay vẫn ngồi trên lưng hắn, không thấy mặt hắn, hiện giờ mới biết sắc mặt hắn kém đến nỗi giống như người chết, có hai đôi mắt vầng thâm đen thật lớn, hình như ngũ quan cũng có chút méo mó.
Không chỉ là không được nghỉ ngơi, dường như hắn mệt đến mất hết sức lực.
“Thì ra hắn cũng biết mệt a. . . . . . xem ra hắn chỉ là cứng rắn chống đỡ thôi.” Đóa Đóa cảm khái.
Chưa ra khỏi quốc cảnh Kì quốc nghĩa là hắn chưa an toàn, cho nên hắn cứng rắn mang nàng đi, đến nơi an toàn cuối cùng cũng gục ngã.
“Người cũng hôn mê rồi mà còn ôm chặt như thế!”
Cửu Vương gia phun ra một câu, “Thì cứ cưa tay hắn xuống là xong.”
“. . . . . . Có chút máu me. . . . . .”
“Cô còn nói chuyện giúp hắn à? Nam nhân này căn bản là một tên khốn, giả về thâm tình chân thành, thật ra là có chủ ý hãm hại ngươi, nếu Hoàng Phủ Dật mà đuổi đến đây nhất định sẽ một kiếm giết hắn!”
“. . . . . . Hắn vốn chính là thâm tình chân thành a, chỉ có điều là đối với Vân Tri Hiểu.”
Đóa Đóa thở dài, “Cứ thử đặt ngươi vào vị trí của hắn đi, nếu có người chiếm lấy thân thể Mộ Dung, ngươi sẽ đối đãi thiệt tình với hắn ta sao?”
“. . . . . .” Cửu Vương gia không nói nên lời, chỉ bực tức vỗ vỗ hai cánh.
“Thấy cô mấy ngày trước ăn nói sắc bén, còn tưởng cô lợi hại lắm cơ, thì ra vẫn là con thỏ trắng, ngu ngốc!”
“. . . . . .” Ô ô. . . . . .
Đóa Đóa rơi lệ, “Ta chỉ là không muốn bị một nam nhân ôm thôi, cũng muốn tìm một cái bùa bảo mệnh cho mình, hơn nữa thật ra cũng trả thù hắn một chút, không ngờ hắn tự biến mình thành như thế.”
“Đây là hắn đáng bị như thế!”
Không có cách nào cứu Đóa Đóa ra ngoài, Cửu Vương gia thực buồn bực, đập đập cánh vài cái rồi mới đậu qua một bên hờn dỗi.
Trước mắt chỉ có thể tìm hiểu mục đích của Mạc Lương Ngôn rồi nhanh chóng quay về Vũ Linh quốc gọi người đi báo tin cho Hoàng Phủ Dật.
Ít nhất hiện giờ Đóa Đóa cũng được an toàn, cũng không có làm hắn tức chết.
Tức giận một hồi, hắn nhìn Đóa Đóa đang mang bộ mặt buồn bực kia, “Không phải cô nói không muốn bị nam nhân ôm sao? Lần này ta muốn xem cô làm sao bây giờ.”
“. . . . . . Thì coi hắn là nữ nhân chứ còn gì, dù sao mặt hắn nhìn cũng hơn giống ta.”
“Nữ nhân?”
Mắt đảo đảo vài còng, Cửu Vương gia bay tới hất của ra, ồn ào với vài thuộc hạ đứng ngoài, “Đi mua cho ta ít son bột nước về đi!”