“Chờ một chút!” Đóa Đóa đột nhiên lên tiếng, “Ta có vấn đề muốn hỏi!”
Mạc Lương Ngôn ngừng tay, dùng ánh mắt lạnh giá hỏi nàng.
Đừng sợ đừng sợ, cứ coi như mùa đông đến sớm vậy . . . . . . Đóa Đóa giống như không đếm xỉa đến khí lạnh ở ánh mắt hắn.
“Lúc trước ở trong cung, ngươi làm sao để ta tưởng cái mình nhìn thấy đúng là Hoàng Phủ Dật đang yêu đương vụng trộm vậy?”
Nàng vẫn tò mò vấn đề này, đáng tiếc trên đường Mạc Lương Ngôn luôn chạy như điên, nàng không có cơ hội hỏi.
“Ngươi biết yêu pháp ư?” Cửu Vương gia đã ở một bên hỏi chen vào.
Mạc Lương Ngôn cũng thành thật trả lời vấn đề của bọn họ, “Huyễn u, sau khi nghe được âm thanh này thì người bên cạnh nói gì, trong mắt sẽ lập tức xuất hiện cảnh tượng đối phương nói.”
Thật ra mạnh mẽ bắt người đi là một nước cờ nguy hiểm, lúc đầu hắn cũng không định làm như vậy, lại thêm bảo người chuẩn bị lưới, cũng chỉ là muốn phòng ngừa vạn nhất.
Huyễn u là mấy năm trước hắn ngẫu nhiên biết được từ một gã thuật sĩ, cũng từng thấy được chỗ thần kỳ của nó, bất luận võ công cao thấp, tâm trí kiên định như thế nào, một khi đã trúng chiêu, cũng không cách nào tránh được.
Kế hoạch ban đầu của hắn là khiến nữ nhân đã chiếm thân thể của Hiểu Hiểu này cho rằng Hoàng Phủ Dật đã phản bội nàng ta, dưới thương tâm tuyệt vọng mà sà vào vòng tay của hắn, thì hắn có thể đem người về Tây Nguyệt quốc bất cứ lúc nào.
Hắn không ngờ lại có người không chịu ảnh hưởng của Huyễn u——
Hoặc là nói nàng ta căn bản đã trúng Huyễn u, nhưng đến cả cái mình tận mắt thấy nàng ta cũng không tin, nửa phần do dự cũng không có, vẫn kiên định tin tưởng Hoàng Phủ Dật.
Hắn có chút rung động.
Những kẻ yêu nhau luôn có câu cửa miệng “Ta tin ngươi”, nhưng có mấy người có thể làm được như nàng ta?
Hắn cho rằng Huyễn u là thiên hạ vô địch thủ, thì ra nó vẫn không địch nổi lòng người, không địch nổi tình yêu, cũng không địch nổi tín nhiệm giữa hai người yêu nhau.
Đóa Đóa không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ là bừng tỉnh đại ngộ.
À. . . . . . hình như gần giống với thôi miên, chỉ là cái này dùng dược vật để thực hiện.
Hắc hắc hắc. . . . . . Đóa Đóa mang một vẻ mặt ranh mãnh cười, “Thì ra gọi là Huyễn u, đã biết đã biết.”
Mạc Lương Ngôn không hỏi nàng đang cười cái gì, mặt vẫn âm u như cũ, cõng ghế dựa lên định ra cửa.
Đóa Đóa lại bắt đầu cười, “Ta cảm thấy hẳn nên nói với ngươi một tiếng, Huyễn u của ngươi đã bị ta học trộm được rồi, hiện giờ cũng cho ngươi nghe thấy.”
Bước chân không dừng lại, Mạc Lương Ngôn căn bản không tin lời của nàng.