Thật không ngờ Vũ Linh Quốc nhìn không khác gì những thành thị bình thường, hơn nữa mỗi một người ở đây đều có thể đi làm đại sứ thiện chí a.
Trong lòng Đóa Đóa rất kinh ngạc, bởi vì nhìn Phá điểu cổ quái và tiểu Bụi hấp tấp, nàng còn tưởng mỗi phố ở đây đều toàn là những người đánh nhau ồn ào, không ngờ tình hình hoàn toàn ngược lại với những gì nàng nghĩ.
Hai đứa Phá điểu thật sự là hình tượng những con chim rất bại hoại . . . . . .
“Đem chim đi dạo nơi tịch mịch nha?” Một vị đại nương mặt mày hiền lành nói chuyện với bọn họ.
“Đúng vậy.” Đóa Đóa cũng cười híp mắt.
Đại nương nhìn lồng chim bằng sắt trên tay nàng, “Con chim màu xám này thật lanh lợi.”
Tiểu Bụi bây giờ thành trắng rồi, con chim màu xám mà đại nương kia nói chính là Nghiêu Phi bị kéo đến để làm vật che chắn.
Thế là Phá điểu và Tiểu Bụi cùng nhau nổi giận, nhưng lại không thể lên tiếng nói chuyện nên chỉ có thể hờn dỗi.
Nghiêu Phi thì dường như thật sự hiểu lời đại nương nói, rất là cao hứng, “Meo meo~”
“. . . . . .” Đóa Đóa che mặt, Nghiêu Phi không bao giờ giữ được mặt mũi lâu dài mà . . . . . .
Khóe miệng đại nương cũng run rẩy hai lần, sau đó nhìn hai con hội Phá điểu một đen một trắng kia.
Xuất phát từ lễ phép, đại nương suy nghĩ nửa ngày cuối cùng phát hiện ra một ưu điểm, “Hai chúng nó. . . . . . màu sắc rất đoan chính.”
“. . . . . .” Đại nương, ngươi thật tài tình. . . . . .
Suốt dọc đường đi rất nhiều người bắt chuyện với bọn họ, vô cùng nhiệt tình lễ độ, bọn Đóa Đóa được mọi người chỉ chỗ cho tìm được một phòng khách điếm ở lại.
“Thật là giường a, ” Đóa Đóa sờ sờ ván giường, “Ta còn tưởng khách điếm sẽ cấp cho cái lồng sắt.”
“. . . . . .” Hai đôi mắt nhỏ của Phá điểu và Tiểu Bụi đồng thời quét ánh mắt khinh bỉ về phía nàng.
“Được rồi, hai ngươi đi sang phòng bên cạnh ngủ đi.” Hoàng Phủ Dật bắt đầu đuổi người.
“A?” Đóa Đóa sửng sốt, “Không phải phòng nàng cũng như nhau sao? Sao lại phải sang phòng bên cạnh?”
“Sau có thể giống nhau được,” Hoàng Phủ Dật vô cùng bình tĩnh, “Phòng kia không có ai, phòng này là để cho hai chúng ta, đêm nay chúng ta ngủ chung giường.”
“. . . . . .” Chung, chung giường?
Nháy mắt Đóa Đóa biến thành một tảng đá màu hồng, cứng lại tại chỗ.
“Không được!”
Phá điểu dựng lông vẫy cánh, “Sao hai ngươi lại có thể ngủ chung một phòng được!”
Hoàng Phủ Dật cười ôm Đóa Đóa vào lòng, “Chúng ta đã sớm thành thân.”
Đóa Đóa rơi lệ, “Đấy là ta bị lừa . . . . . .”