Bát quái giật gân như thế dĩ nhiên sẽ truyền rất nhanh, lúc chuyện vừa xảy ra, hạ nhân của Vân gia đều biết, hiện giờ đều mang vẻ mặt vừa khẩn trương vừa lo lắng nhìn hai người bọn họ.
Ôm ôm ấp ấp với biểu thiếu gia lại bị Thái tử tình cờ bắt gặp. . . . . . Hơn nữa còn vào đúng thời kỳ then chốt như hiện giờ.
Vậy phải làm sao bây giờ, ài, đại tiểu thư sao có thể hồ đồ như vậy chứ!
Vì vậy lúc Đóa Đóa còn chưa ra khỏi đình viện Vân gia, dọc đường đi cứ như thế mà chịu đựng ánh mắt mọi người như đang nói “Kẻ hồng hạnh như ngươi sao lại chọn thời điểm này mà xuất tường vậy.” . . . . . .
Hu hu, trước kia nàng luôn ầm ĩ nói muốn tìm “gian phu” , nhưng lần này là nàng bị ép!
Nàng là vì không muốn để kẻ địch nghi ngờ, nàng là nằm vùng!
Bởi vì không có cách nào giải thích, Đóa Đóa trong nháy mắt liền có loại tâm trạng “anh hùng luôn cô độc” vừa quang vinh vừa bỉ tráng. . . . . .
Bởi vì sắc mặt Hoàng Phủ Dật bình tĩnh đến dọa người, sợi gân xanh ở thái dương kia lại vẫn luôn nảy, cho nên Vân lão gia cùng Vân phu nhân tuy rằng đã nhận được tin báo mà chạy tới, nhưng vẫn không dám đi tới nói đỡ cho Đóa Đóa.
Vân phu nhân mang vẻ mặt lo lắng, liên tục ra hiệu cho Đóa Đóa.
Đóa Đóa nhìn thế nào cũng cảm thấy động tác kia có ý là. . . . . . dùng sắc dụ để qua chuyện đi.
Hu hu, đó là đẩy nàng xuống hố lửa thì có!
Dọc đường liền tâm trạng cực kì phức tạp như thế mà lên xe ngựa, đóng cửa xe, Đóa Đóa lập tức lùi đến góc xe.
“Ta đã biết hết âm mưu của chàng rồi! Chàng giả vờ hiểu lầm ta cũng vô ích thôi!”
“Hả?” Hoàng Phủ Dật nhướng mày nở nụ cười, “Nếu đã như vậy, ta liền bỏ ý nghĩ ban đầu vậy.”
Dễ nói chuyện như thế sao?
Đóa Đóa nghi hoặc nhìn hắn, “Tâm trạng chàng rất tốt à? Tình hình của phụ hoàng và mẫu hậu chuyển biến tốt đẹp rồi sao?”
“Ừ, họ đều tỉnh lại rồi, chỉ là còn rất yếu, tạm thời còn chưa thể nói chuyện cũng chưa thể cử động, thái y nói cần đợi thêm vài ngày nữa.”
“Thật sao?” Đóa Đóa rất kinh ngạc vui mừng, “Tỉnh lại là tốt rồi.”
Bằng không cho dù thái y nói không có nguy hiểm đến tính mạng thì trong lòng cũng không thể yên tâm.
“Chàng vì vậy mà sẽ ‘đại xá thiên hạ’ phải không?” Đóa Đóa thắc mắc.
Hu hu, thiên hạ ấy, chính là ám chỉ nàng!
Tất cả mọi người đều tỉnh lại rồi , việc vui lớn như thế, hắn tha cho nàng đi mà!