“. . . . . . Không được!”
Hoàng Phủ Dật vô cùng “khổ sở” mà thở dài, “Xem ra nàng không phải thật sự tha thứ cho ta rồi.”
Ô ô, đừng tưởng nàng không nhìn ra hắn đang giả vờ . . . . . .
Nhưng sợ hắn cố tình muốn mượn cớ để cầu được tha thứ của nàng mà thật sự sắc dụ nàng, Đóa Đóa khóc ròng gật gật đầu.
“Được, ta thơm.”
Chủ động thơm hắn so với bị hắn sắc dụ vẫn tốt hơn nha. . . . . .
Hu hu, cuộc sống của nàng thật là trắc trở quá đi, vì sao nàng lại gả cho một nam nhân thế này cơ chứ!
Mặt Đóa Đóa đỏ bừng, cực kỳ bi phẫn mà nhanh chóng thơm một cái ——
Sau đó nàng đã bị phản công . . . . . .
Sau một nụ hôn nóng bỏng, Hoàng Phủ Dật cười cười buông nàng ra, “Đóa Đóa, hình như nàng rất không tình nguyện hôn ta thì phải? Xem ra vẫn còn chưa tha thứ cho ta rồi.”
“. . . . . .” A a a. . . . . .
Hắn tuyệt đối là cố ý !
Nếu sớm biết hắn đã quyết tâm muốn sắc dụ, vừa rồi nàng đã không thơm!
Ô ô, tổn thất quá nặng nề rồi . . . . . .
Đóa Đóa giãy ra khỏi lòng hắn, khóc ròng đi tới góc tường vẽ vòng tròn.
Ngoài dự liệu của nàng, Hoàng Phủ Dật thế mà lại không ngăn cản nàng, cũng không ở lại dỗ nàng, chỉ là ngồi xổm người xuống ôm lấy nàng thơm một cái, sau đó liền rời khỏi.
“Chàng đi đâu vậy?” Đóa Đóa vừa vẽ vòng tròn vừa hỏi hắn.
Hoàng Phủ Dật vô cùng dịu dàng nở nụ cười, “Chuẩn bị sắc dụ.”
Nói xong liền đi mất. . . . . .
“. . . . . .” Hu hu! Vẽ vòng tròn, vẽ vòng tròn!
Thế là cung nữ của Đông cung đều bị Hoàng Phủ Dật chuyển tới Tướng quân phủ của Bạch Tử Dạ. . . . . .
Hiện giờ cả tòa Đông cung chỉ còn có mình Đóa Đóa là nữ nhân.
Phá điểu cùng Tiểu Bụi lúc nào cũng đánh nhau đều bị “Cung nữ đại di chuyển” trên mặt đất chi phối lực chú ý.
“Tên Hoàng Phủ Dật kia lại đang làm cái vớ vẩn gì vậy?” Phá điểu rất kh1o chịu nói.
“Dù sao hắn làm cái vớ vẩn gì, Nhan Đóa Đóa cũng đều thấy hắn đẹp trai!”
Đánh nhau đã tạo thành cơn giận rất lớn, Tiểu Bụi liền đả kích hắn.
Phá điểu xù lông, “Đó là do nàng ta không có mắt! Hoàng Phủ Dật có đẹp trai bằng ta không, có lợi hại bằng ta không!”
Tiểu Hôi hừ một tiếng, “Người ở trong mắt Nhan Đóa Đóa chỉ là một con chim!”
“. . . . . .” Phá điểu liền quơ một cánh qua, “Thần điểu!”
“Thần điểu cũng là chim! Có bản lĩnh thì người vào lúc nàng ta tỉnh táo biến trở lại hình người đi!”
“. . . . . .” Phá điểu tức giận quay mặt đi, “Việc này còn cần ngươi nói à!”