Đám người vây xem sau khi kinh ngạc chạy như điên theo đều “hiểu rõ” gật đầu.
Thi nhân a. . . . . . Từ xưa tài tử thường làm ra những hành động ngoài dự đoán của mọi người, có lẽ tài nữ cũng vậy!
Ô ô ô. . . . . . Đập đầu vào đậu hủ cũng không xong, lại đập thêm một khối đi!
Đóa Đóa đang chuẩn bị đập tiếp, Hoàng Phủ Dật bật cười giữ chặt nàng.
“Được rồi, mọi người cũng không biết nàng nói gì đâu.”
Giúp Đóa Đóa lau sạch trán, Hoàng Phủ Dật cười an ủi nàng.
Ô ô, nhưng chính nàng biết a!
Nàng cảm thấy thẹn với tiểu đồng chí thuần khiết trong lòng mình! Nàng phải sám hối!
Đóa Đóa bi phẫn nhìn “nụ cười thắng lợi” trên mặt tên đầu sỏ, không thể để “địch thủ” tái tiếp tục càn rỡ như thế, nàng phải phản kích!
Đôi mắt nhỏ bi phẫn đảo tới quần áo hắn.
Y phục của triều đại này vì sao lại là bắt chéo!
Nếu là cổ tròn, xem hắn làm thế nào mở vạt áo!
Thế là đêm đó, Đóa Đóa tìm rất nhiều người giúp, gấp rút làm ra một bộ y phục cổ tròn, sáng sớm hôm sau liền đưa cho Hoàng Phủ Dật.
Nhìn ra ý của nàng, Hoàng Phủ Dật rất bình tĩnh đổi triều phục.
“Ta hiện muốn vào triều sớm.”
“Vậy sau khi trở về đổi.”
Sợ hắn không chịu, Đóa Đóa vội vàng bỏ thêm một câu, “Đây chính là tâm ý!”
Hoàng Phủ Dật nhịn cười gật đầu, “Được.”
Bất quá Đóa Đóa bị lừa n lần, cảm thấy lão công nàng âm hiểm giảo trá không có khả năng dễ dàng đáp ứng như thế.
Cho nên chờ Hoàng Phủ Dật đi rồi, nàng hoả tốc đem giấu hết quần áo hắn.
Hắc hắc hắc. . . . . .
Lâm triều xong, Hoàng Phủ Dật vừa đến cửa Đông cung liền thấy Đóa Đóa mặt cười quỷ dị đứng đằng kia.
“Trở về rồi hả?” Đóa Đóa cười meo meo.
Hắc hắc hắc. . . . . .
Ánh mắt quét đến thùng nước trước mặt Đóa Đóa, mắt Hoàng Phủ Dật xẹt qua ý cười, nhưng vẫn đi qua, trực tiếp đứng trước thùng nước, “Nhớ ta à?”
Hắn cúi đầu hôn, cũng không quản ngoài Đông cung có n người đi qua mở to mắt nhìn.
Thì ra Thái tử bọn họ nhiệt tình như thế!
Vì đại kế “báo thù rửa hận” lâu dài, Đóa Đóa nhịn.
Nàng ngọt ngào cười, “Đúng a, nhớ chàng.”
Ngụy trang thật giống, Hoàng Phủ Dật bật cười.