Thủ hạ Hoàng Phủ Dật cũng vội vàng nhịn cười, đỡ Đóa Đóa đến bên bàn biên ngồi xuống, giúp Hoàng Phủ Dật gắn cửa lại rồi lui ra.
Qua một hồi, Đóa Đóa tỉnh.
Chỉ là vừa mở mắt, đầu nàng liền tự động hiện lên hình ảnh trước đó.
Lần trước nàng mặc dù đã đẩy người ta ngã, nhưng khi ấy sự thái khẩn cấp, kỳ thật cũng không xem thấy gì, nhưng lần này. . . . . .
Ô ô, nàng hình như cái gì cũng nhìn thấy!
Nhắm chặt mắt, Đóa Đóa ghé vào trên bàn tiếp theo giả vờ ngất.
Lần này thật là không còn mặt mũi nào gặp người, ai đánh nàng bất tỉnh đi, nàng căn bản là không muốn tỉnh lại đâu!
“Tỉnh?” Tiếng cười của Hoàng Phủ Dật vang lên.
Đóa Đóa không nhúc nhích giả hoá thạch.
“Ta biết ngươi tỉnh,” Hoàng Phủ Dật nói tiếp, “Người thật sự ngất lông mi sẽ động, ngươi giờ đang giả ngất.”
“. . . . . .” Nhan Đóa Đóa cũng không chú ý quan sát người xỉu sẽ ra sao, cho nên bị hù.
“Thật sao?” Nàng đỏ bừng cả mặt mở to mắt hỏi.
Hoàng Phủ Dật cười, tâm tình khoái trá, “Giả.”
“……” Nhan Đóa Đóa không nói hai lời, “Quang” một tiếng đập vào bàn, tiếp đó giả vờ xỉu.
Hoàng Phủ Dật cười to ra tiếng, “Được rồi, ta biết ngươi không bị ngất.”
Hắn kéo nàng lên, “Sao ngươi lại đột nhiên xông vào?”
Nhan Đóa Đóa mặc hắn lôi kéo, ngẫm lại mình hiện đang là cái túi tiền, một chút phản ứng cũng không có.
Lần này nàng tuyệt đối sẽ không bị hắn lừa!
“Thật bị xỉu à?” Hoàng Phủ Dật trong mắt hiện lên ý cười, dường như tự lẩm bẩm, “Một khi đã như vậy, ta đi tắm trước, một lát sẽ hỏi ngươi.”
Hắn lại muốn cởi quần áo? !
“Tỉnh rồi tỉnh rồi!” Nhan Đóa Đóa sợ đến lập tức lên tiếng, “Ta khỏe mạnh lắm, ngươi muốn hỏi cái gì liền hỏi đi!”
Mở mắt, nàng liền nhìn thấy Hoàng Phủ dật tươi cười, sao thấy như bị tính kế vậy. . . . . .
” Sao ngươilại đột nhiên xông vào?”
Hoàng Phủ Dật cũng kéo ghế, ngồi bên cạnh nàng, giống như lơ đãng hỏi, “Có nguy hiểm?”
Ách. . . . . .
Kỳ thật Đóa Đóa đối với nam nhân đẹp trai vô cùng, rất dịu dàng này ấn tượng tốt lắm, đáng tiếc hắn là thái tử, vị hôn phu của Vân Tri Hiểu, cũng là người hiện tại không thể biết thân phận thật của nàng nhất.