Ô ô, nàng ân hận a!
Sớm biết thế khi ấy liền khiêm tốn chút, đừng để người khác biết nàng khi ấy có ý đồ hồng hạnh xuất tường!
Giờ giải thích thế nào a. . . . . .
Đóa Đóa nhớ lại trước kia từng xem tiểu thuyết của Quỳnh Dao, hung hăng véo mình một chút, trong nháy mắt nước mắt lưng tròng.
“Biểu ca, bọn hắn sao có thể giống huynh, ta đã lập gia đình. . . . . . giờ ta đã không còn xứng với huynh! Huynh bỏ đi thôi ~”
Đóa Đóa giả vờ che mặt khóc nức nở, giọng nói vừa ai oán lại đáng thương vô cùng.
Ô ô, nàng thật sự oán a!
Chân lại bị thương, chẳng lẽ tối nay Hoàng Phủ Dật lại giúp nàng bôi thuốc sao?
Ô ô, nàng thật sự không cần đôi chân này mà . . . . . .
Cửu Vương gia ở bên nhìn đến lông dựng đứng, cảm thấy mình đã bị ném vào vạc dấm chua.
Nữ nhân này nhìn ngốc, lại rất có thiên phú diễn kịch, sau này có “chúc thọ”, có thể kéo nàng lên diễn một đoạn cho mọi người xem.
Đóa Đóa không biết mình đã bị người phát hiện còn có “công dụng kỳ diệu” này, trong lòng ai oán nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tối nay.
Ô ô, cuộc sống lận đận của nàng. . . . . .
Đóa Đóa biểu diễn chân thật như thế lập tức lừa được Mạc Lương Ngôn, hắn vươn tay ôm lấy Đóa Đóa, “Nói bậy cái gì, ta sao lại chê muội.”
Đóa Đóa đành phải nói nhảm, “Ta đã không còn trong sạch. . . . . .”
Ô ô, mặc sức ghét bỏ nàng đi, nàng một chút cũng không để ý!
Mạc Lương Ngôn nâng mặt nàng lên, “Mặc kệ muội đã trải qua chuyện gì, muội vĩnh viễn là Hiểu Hiểu trong lòng ta.”
Giọng hắn bình tĩnh, trong mắt lóe lên chút sát khí.
“. . . . . .” Đóa Đóa khẩn trương.
Động tác nâng mặt nàng lên rất quen thuộc, Hoàng Phủ Dật thường làm thế, sau đó liền hôn nàng, chẳng lẽ mỹ nhân biểu ca này cũng làm như thế?
Cứu mạng a ——
Ngoài dự kiến của nàng, Mạc Lương Ngôn chỉ nhìn nàng một hồi, sau đó buông tay, “Hiểu Hiểu, ta nhất định sẽ đưa muội đi.”
“. . . . . .” Đóa Đóa ngây người trong nháy mắt.
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng chỉ cảm thấy khi Mạc Lương Ngôn nhìn nàng, không giống Hoàng Phủ Dật nhìn nàng.
Theo lý mà nói ánh mắt đều phải giống nhau, đều tràn đầy yêu thương a. . . . . .
Nhưng ánh mắt Mạc Lương Ngôn. . . . . . Nàng nói không nên lời.