Hoàng Phủ Dật còn đứng ở phía sau tấm bình phong, Phá điểu cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng hai cánh hoạch hoạch nhiều lần, tức giận trừng mắt Đóa Đóa.
Nhan Đóa Đóa nhìn nửa ngày, cuối cùng hiểu được, con Phá điểu này là đang nói. . . . . . Nàng lắc càng làm kiểu tóc của nó thêm rối . . . . . .
Nàng thực không biết nói gì mà nhìn con chim có lông toàn thân đều bị loạn cả lên này, sao nó lại không thèm đếm xỉa đến “Quần áo không chỉnh” của nó mà chỉ quan tâm đến mấy cọng “Tóc” kia vậy a. . . . . .
Mắng xong, Phá điểu vươn một cái cánh “Sửa sang lại kiểu tóc” , bất quá ánh mắt vẫn là hung ác nhìn Đóa Đóa chằm chằm.
Mây bay, mây bay. . . . . . Dù sao nó trừng thì trừng, cũng không thể động thủ thật được, coi như là có hai cái bóng đèn đang chiếu sang cho mình thôi.
Trong lòng Nhan Đóa Đóa tự nhủ như thế, nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ.
Nữ nhân này dám ngủ sao?
Phá điểu nổi giận, thiếu chút nữa đã lắc nó đến chấn động não, vậy mà bây giờ còn dám không đếm xỉa đến nó?
Bất đắc dĩ hiện tại dáng người “Thon thả” , khí lực của nó cũng không đủ lớn, đành phải nhảy lên trên mặt Đóa Đóa, cố sức nhảy qua nhảy lại.
“. . . . . .” Đóa Đóa nghẹn ngào không nói được gì.
Ô ô, đây là mặt, mặc dù lớn một chút, nhưng cũng chỉ là mặt, không phải là thảm khiêu vũ. . . . . .
Nàng mở mắt ra, định bắt lấy con Phá điểu không coi ai ra gì này.
Nhưng mà nàng vừa mới mở mắt ra liền nhìn thấy con Phá điểu này lộ ra một hàm răng trắng sáng long lanh. . . . . .
Chim cũng có răng sao?
Nàng còn chưa nghiên cứu rõ nghi vấn này đã nhìn thấy Phá điểu không biết từ đâu lấy ra một tấm vải trắng nhỏ, quấn ở. . . . . . trên thắt lưng chim, nếu như nó thật sự có thắt lưng. . . . . .
Bộ dáng này sao lại nhìn có chút quen mắt nhỉ?
Lúc Nhan Đóa Đóa còn đang nghi hoặc thì nhìn thấy trong tay Phá điểu có thêm một cái bình vô cùng nhỏ.
Trên người nó rõ ràng không có chỗ để đồ vật, ở đâu có thể lấy ra những thứ kỳ quái này? Lẽ nào nó đang cho nàng xem ảo thuật. . . . . .
Phá điểu không để ý tới đôi mắt nhỏ sáng ngời đang nghi hoặc của nàng, liền lấy bình nhỏ rắc rắc trên người nàng.
“. . . . . .” Đây là cái gì với cái gì vậy. . . . . .
Nàng nhìn từng hạt từng hạt màu trắng rơi lả tả bên người, nhìn. . . . . . Có chút giống muối?
Đợi lúc Phá điểu rắc đến cái bình thứ ba rồi Nhan Đóa Đóa mới bừng tỉnh đại ngộ, này là cách ăn mặc của đầu bếp a!
Vừa nhận ra được điều này thì Phá điểu cũng đã cất tạp dề đi, bày ra một hàm răng trắng mà cười, trên cánh lại thêm một bộ dao nĩa.
A a a. . . . . . Nhan Đóa Đóa sợ đến suýt chút nữa là thét chói tai.