Vừa đỡ như thế, tay vừa lúc cầm cánh tay trái của nàng, Hoàng Phủ Dật cho rằng hắn có thể bắt được quả cầu lông vũ cổ quái kia.
Thế nhưng tay rắn chắc vừa đặt lên cánh tay của nàng thì bên trong cái gì cũng không có.
Hắn hơi hơi chuyển động tay, phát hiện gần đó cũng không thấy tung tích của quả cầu lông vũ kia.
Phá điểu từ lúc tay hắn đặt xuống đã biến mất hút ở tay áo bên trái, bất ngờ xuất hiện ở trong tay áo bên phải của Đóa Đóa.
Nam nhân này muốn bắt hắn sao?
Phá điểu mang vẻ mặt cao ngạo ngẩng đầu lên, hừ, tiểu vương hắn đây sẽ đổi vị trí!
Không bắt được quả cầu lông vũ nhỏ kia, nhưng Hoàng Phủ Dật cơ bản cũng có thể đoán được phần nào thân phận của nó.
Hơi cụp mắt xuống, hắn đột nhiên lên tiếng, “Ta vừa nghĩ đến, chúng ta sơ sót một việc.”
“Việc gì?”
“Cho cô nương cải trang thành Vân tiểu thư cũng được, nhưng mọi người đều biết, Vân tiểu thư có một con thần điểu biết nói tiếng người.”
“. . . . . .” Nhớ tới con chim hoa hoa (ý chỉ màu sắc rực rỡ) chỉ biết trang điểm, lời nói thì ác độc bạo lực ăn thịt người, trong lòng Nhan Đóa Đóa lặng lẽ rơi nước mắt.
Thần điểu. . . . . . Kỳ thật tất cả mọi người đều hiểu lầm , thật ra đó là tên gọi tắt của điểu bị bệnh thần kinh thôi. . . . . .
Hoàng Phủ Dật nói tiếp, “Nếu như muốn mọi người tin tưởng, bên cạnh cô nương cũng phải mang theo một con chim mới được.”
Hắn lộ ra tươi cười, “Ngày mai ta sẽ sai thủ hạ mua một con Bát ca biết nói về.”
Bát ca?
Phá điểu nghe được liền nổi giận, nam nhân này thế mà lại muốn mua một con Phá bát ca giả mạo loài cao quý như hắn?
Trong lòng bốc hỏa, hắn nhe ra một hàm răng trắng, há miệng liền cắn Đóa Đóa.
Phá điểu nhỏ như vậy, răng tự nhiên cũng thực nhỏ, một cái cắn xuống, Đóa Đóa chỉ xem như mình bị kim đâm một cái.
Làm gì mà còn lấy kim đâm người. . . . . . Đóa Đóa rơi lệ, con Phá điểu này có quan hệ gì với Dung ma ma (nhân vật nhũ mẫu của hoàng hậu trong phim Hoàn châu công chúa) không vậy. . . . . .
Thương lượng chuyện mua chim một chút, không nói gì nữa, hai người phải đi ngủ .
Đóa Đóa nhìn chiếc giường hình như rất rộng, “Cái này, ta ngủ rất nghiêm túc, ngươi chia cho ta một chỗ là được. . . . . .”
Ô ô, nàng thật sự là bị buộc !
Chia cho nàng một chỗ, chờ lúc Đóa Đóa ôm chăn, chuẩn bị lên giường, Hoàng Phủ Dật đột nhiên cười lên tiếng.
“Kỳ thật cô nương không cần khách khí như thế, dù sao sau khi thành thân, chúng ta cũng là phải cùng giường .”
“. . . . . .” Nhan Đóa Đóa bị dọa hoảng sợ, tiếu chút nữa đã ngã từ trên giường xuống, “Vì, vì cái gì?”