Giơ cánh tay lắc mạnh một hồi, Đóa Đóa cảm thấy mình đã báo được cừu.
Tâm tình không tệ, nàng cười híp mắt cam đaon với hắn, “Lần này ta khẳng định không đá ngươi.”
Kiểu tóc lại bị làm loạn phá điểu ở tay áo nổi giận bừng bừng, không thể nhịn được nữa!
Quyết định chủ ý, đợi cho hai người bọn họ ngủ lại, nó chuồn êm ra khỏi tay áo Đóa Đóa bay tới cạnh cửa.
Thân mình đột nhiên biến dẹp, nó từ khe cửa chui ra ngoài.
Hoàng Phủ Dật giả vờ ngủ khẽ hí mắt, cục lông kia quả nhiên là con chim.
Chỉ là. . . . . . Con chim này cũng có chút quá thần kỳ nha.
Sáng sớm hôm sau, bát ca Võ Đại được phái ra ngoài mua đồ đã trở về.
“Chủ tử.” Xách theo một cái lồng chim, Võ Đại thoạt nhìn có chút cau mày ưu tư.
“Không mua được?”
Mua được rồi, ” Võ Đại xấu hổ vén tấm vải bố che cái lồng, “Chỉ là con chim này lại muốn chui vào lồng, đuổi thế nào cũng không chịu đi.”
“Ngươi. . . . . . Khụ. . . . . .” Thấy rõ con chim trong lồng, Nhan Đóa Đóa đang uống trà thiếu chút nữa là phun ra.
Phá điểu? ! Sáng nay nàng không thấy nó, tưởng nó đi rồi, sao lại trở về?Phá điểu đứng trên cái giá trong lồng, rất cao ngạo mà ngẩng cao đầu, hắc hắc, tiểu vương nó lại trở về!
Hoàng Phủ Dật gỉa vờ không nhận ra nó, “Chuyện như thế nào?”
“Thuộc hạ vốn chọn con chim tên Nghiêu Phi, nhưng con lòe loẹt sặc sỡ này. . . . . .”
“Nhiều màu rực rỡ!” Phá điểu đột nhiên kháng nghị.
Võ Đại mặt đầy hắc tuyến, giả như mình không nghe thấy, “Nó nói mình tốt hơn Nghiêu Phi, nhưng thuộc hạ cảm thấy nó gào gào la la, nhìn sao cũng không giống thần điểu. . . . . .”
Phá điểu nổi giận, “Cái gì mà gào gào la la! Đó là vui vẻ hoạt bát, nhiệt tình thân dân!”
“. . . . . .” Mọi người trong phòng đều bị sét đánh ngã.
Chỉ có Nhan Đóa Đóa quá mức vui mừng, cuối cùng thì nàng cũng không phải một thân một mình chịu đựng con chim này, nàng có thể cùng người khác trao đổi kinh nghiệm!
Võ Đại dọc đường đã bị phá điểu tra tấn muốn điên rồi, giờ tinh thần lại càng sắp sụp đổ, “Chủ tử, nó chiếm cứ lồng chim không đi, thuộc hạ muốn chẻ nó ra!”
“Sinh mệnh của con vật nhỏ cũng rất đáng quý, chẻ nó như thế rất tàn nhẫn, “Hoàng Phủ Dật ôn hòa cười, “Hay hoả táng đi.”
“. . . . . .” Vốn đang cảm khái hắn có tâm từ bi Đóa Đóa ngã xuống đất.