Quãng Thời Gian Trong Ký Ức

Chương 3: Chương 3




Tháng sáu giống như gương mặt trẻ con, buổi trưa nắng vẫn rực rỡ, đến chiều đã kéo mây đen. Hôm nay Dư Tịnh được nghỉ phép, đang đi dạo phố thấy không ổn nên lập tức trốn vào một cửa hàng bán đồ uống lạnh, vừa ngồi xuống chưa được mấy phút thì thấy một bóng người quen thuộc bước vào, hoảng hốt đến độ cô chưa lấy đồ uống đã phải chui ra cửa sau chuồn đi.

Suốt quãng đường cô rất bực bội, tại sao phải tránh, tại sao không dám gặp anh. Năm đó anh bỗng dưng mất tích, là anh đã từ bỏ tình cảm của họ trước, lẽ nào cô không thể bắt đầu một cuộc sống mới? Cô càng nghĩ càng thấy giận chính mình, đưa chân đá một hòn đá trên đường.

Mưa to trong tích tắc như đổ ập xuống, Dư Tịnh không kịp nghĩ nhiều, chạy thẳng đến mái hiên gần đó trú mưa, tâm trạng vui vẻ vì mua được quần áo vừa ý đã bị phá hoại, cô còn hối hận vì sao gặp Trình Lãng mà phải cuống cuồng bỏ chạy, kết quả khiến bản thân thê thảm thế này.

Một tràng âm thanh hò hét tạm thời phân tán sự chú ý của cô, cô nhìn theo hướng đó, cách một bức tường, một đám học sinh mặc đồng phục đang đội mưa đá bóng trên sân, dù mưa to làm ướt cả tóc và quần áo nhưng họ không hề quan tâm, hoan hô nhiệt tình, cười đùa vui vẻ, đầy ắp tuổi trẻ và nhiệt tình. Nụ cười tươi tắn và tự tin đó, Dư Tịnh đã lâu chưa được nhìn thấy.

Cô mỉm cười, hóa ra trong vô thức cô đã tới trường trung học XX, nơi đã từng cho cô niềm vui và nỗi buồn vô tận.

Nơi đây không nhiều thay đổi, trên sân tập có một mảng cỏ vẫn lồi lõm, cột bóng rổ đả rủ sét vẫn đứng ở chỗ cũ, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra, phía bên kia của lan can, vẫn còn nét chữ cô khắc lên hồi đó.

Trong lòng Dư Tịnh thoáng kích động muốn chạy đến xem thử như thế nào, vừa nhấc chân lên, cánh tay đã bị một sức mạnh kéo lại: “Em điên rồi!”, giọng nói ấy xen lẫn chút cứng nhắc và giận dữ.

“Anh quan tâm làm gì?” Dư Tịnh không cần ngước lên cũng biết là ai, đúng là âm hồn không tan.

Trình Lãng kéo Dư Tịnh về lại mái hiên: “Cho dù không muốn thấy anh, cũng không cần hành hạ cơ thể mình.”

“Em vốn không hề thấy anh.” Dư Tịnh phản đối, sự thực cũng đúng là thế thật.

Trình Lãng cười khẽ, không tranh luận với cô nữa.

Mưa càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu tạnh.

Hai người lặng lẽ tránh mưa, không ai lên tiếng.

Trận bóng trên sân vẫn đang tiếp tục, một nam sinh đội mũ lưỡi trai đá móc một cú cực đẹp, chọc thủng cầu môn bên kia, Dư Tịnh hét lên khe khẽ, ánh mắt u buồn của Trình Lãng chăm chú nhìn cô, mỉm cười: “Trước kia anh lúc anh đá bóng, em cũng cổ vũ anh như thế.”

Dư Tịnh không ngờ anh lại nhắc đến chuyện đó, cô đứng ngẩn ngơ, mãi một lúc lâu sau mới hơi nheo mắt, đáp khẽ một câu: “Chuyện đã qua còn nhắc làm gì?”

“Anh chưa từng quên.” Trình Lãng gượng cười. “Những chuyện có lẽ đối với em đã không còn quan trọng.”

Không quan trọng ư? Cơ thể mảnh mai của Dư Tịnh run lên trong gió, nếu không quan trọng, tại sao cô vẫn không buông được, tại sao nhìn thấy Trình Lãng lòng lại dậy lên những cảm xúc phức tạp?

Cô từng nằm mơ mãi một giấc mộng, trong mơ toàn là cảnh cô và Trình Lãng gặp lại nhau, cảnh khác, thời gian và không gian cũng khác, nhưng hết thảy đều giống nhau ở một điểm đó là, cô trong mơ đã mập ra, không còn xinh đẹp như xưa, còn Trình Lãng thì ngược lại, phòng độ đường đường, tuấn tú nho nhã. Giấc mơ ấy thường xuyên quấy rối cô, đến khi cô và Hứa Gia Trì kết hôn rồi, mới dần dần không bám riết lấy cô nữa. Có thể thấy rằng, cô lo lắng xiết bao nếu trở nên xấu xí trước mặt anh, không bao giờ muốn bộc lộ ra mặt không tốt của mình trước mặt anh.

Cô ngẩng lên, nhìn anh, đôi mắt đen sâu thăm thẳm không thấy đáy, thực ra dù là ngoại hình hay khí chất của anh đều không thay đổi gì lớn, thời gian chưa từng để lại dấu vết trên người anh, nhưng cô lại cảm thấy bản thân đã già. Cô bỗng bật cười, những năm tháng bồng bột ấy đã xa cô quá rồi.

Ánh mắt Trình Lãng có chút rung động: “Dư Tịnh, anh muốn hỏi em một chuyện.”

“Hỏi đi.”

“Ban đầu vì sao em lại bỏ cuộc?” Trình Lãng nhìn cô, vẻ mặt không cảm xúc. “Chỉ vì sợ ảnh hưởng chuyện học tập, không vào được đại học?”

Dư Tịnh nhếch môi, cười lạnh: “Câu này của anh nực cười thật.”

Trình Lãng cau mày nghi hoặc: “Là sao?”

“Là anh bỏ cuộc trước, bây giờ lại đến chất vấn em, anh cảm thấy như thế là thú vị hay sao?” Lửa giận Dư Tịnh cố kìm nén trong lòng giờ lại bắt đầu bùng lên.

Trình Lãng đầu tiên là ngớ ra, sau đó giận đến bật cười: “Anh không ngờ em lại trở nên vô lí như vậy?”

“Con người không thể vô sỉ tới mức đó.” Dư Tịnh tái mặt, “Anh học môn vừa ăn cắp vừa la làng thật sự là quá giỏi đấy.”

Trình Lãng bình tĩnh hơn cô nhiều, ánh mắt lạnh nhạt: “Em thấy ngậm máu phun người có ý nghĩa à?”

“Anh!” Dư Tịnh nghẹn lời, chỉ thấy không thể nói chuyện với người đó nữa. “Anh…thần kinh à!”

Trình Lãng nhướng mày cười khẽ: “Em vẫn như xưa, chỉ biết mắng người khác bằng một câu này!”

Dư Tịnh bị anh chọc tức đến choáng váng, giơ túi lên đập lên đầu anh, Trình Lãng không tránh né, ăn ngay một túi vào đầu. Trong túi của phụ nữ bao giờ cũng có đầy thứ linh tinh, chia ra thì không nặng là bao, nhưng gọp lại thì phải biết, Trình Lãng gồng mình lên chịu đựng, Dư Tịnh đờ ra: “Sao anh không tránh đi?”

Trình Lãng không trả lời, hỏi ngược lại: “Vậy em nói anh biết, lúc đó tại sao em không trả lời thư, cũng không chịu nghe điện thoại của anh?”

“Cái gì?” Dư Tịnh lạ lùng: “Anh nói nhảm gì thế?”

“Xem ra em quên thật rồi.” Sắc mặt Trình Lãng mang vẻ cô đơn: “Anh gần như cứ hai ngày một lần lại gửi một lá thư đến nhà em, nhưng chưa bao giờ nhận được thư hồi âm. Anh chỉ muốn hỏi em sống tốt không, bố mẹ em có trách mắng không, không có ý gì khác, em không cần chuyển trường, dời nhà để trốn anh.”

Dư Tịnh kinh ngạc mắt chữ O mồm chữ A: “Thư gì cơ? Em không hề nhận được một lá nào?”

Trình Lãng túm lấy tay cô: “Làm sao có thể?”

Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, Dư Tịnh không thể nắm bắt kịp thời: “Em thật sự không nhận được thư, cũng không nhận được điện thoại anh gọi.”

“Anh đã đổi giọng nói để gọi đến nhà em, có mấy lần nhờ người khác gọi giúp, nhưng lần nào mẹ em cũng nói em không có nhà, anh nghĩ chắc vì em không muốn gặp anh.” Trình Lãng cũng ý thức được hình như xảy ra vấn đề ở đâu đó, anh nhớ lại thật kĩ, vẻ mặt như lạnh đi: “Lẽ nào…”

Dư Tịnh ngẩng phắt lên, có thể nhìn ra họ nghĩ giống nhau từ vẻ mặt anh. Đầu cô rối loạn, tâm trạng càng phức tạp.

“Dư Tịnh…”

“Anh cho em yên tĩnh một chút.” Dư Tịnh ôm đầu, từ từ ngồi xuống, nếu chuyện đúng như họ nghĩ thì chuyện năm đó thực sự không thể đổ hết lỗi lên đầu Trình Lãng được.

Trình Lãng ngồi xuống với cô, thở dài nặng nề. Anh luôn không muốn thừa nhận Dư Tịnh là người tuyệt tình, nay hình như chuyện càng lúc càng rõ ràng: “Tạnh mưa rồi”, anh nói khẽ.

Dư Tịnh không phản ứng trong lòng cô rất bối rối.

“Đưa tay cho anh.” Trình Lãng dịu dàng.

“Gì cơ?”

Trình Lãng lặp lại thong thả.

Dư Tịnh hoang mang đưa tay, Trình Lãng nắm lấy kéo cô đứng lên: “Chúng ta đến trường xem thử.” Dư Tịnh bất giác kháng cự: “KHông đi.”

Trình Lãng không buông tay, nụ cười từ đáy mắt nghiêng nghiêng: “Vậy lúc nãy em muốn đi đâu?”

Dư Tịnh im lặng.

Trình Lãng kéo cô vừa đi vừa nói: “Em còn nhớ lần hai chúng ta cùng trốn học không?”

Đối với Dư Tịnh ngoan ngoãn mà nói, chuyện như thế quả thực kinh thiên động địa, cuộc đời chỉ có lần đó, đương nhiên là nhớ. Hôm ấy cô nói dối là đau bụng, Trình Lãng liền xung phong đưa cô đến nhà vệ sinh, họ trốn tránh các bạn và thầy cô, đi dạo cả buổi chiều trong dân trường, đó là một trải nghiệm hiếm có khó quên, sau lần đó, tình cảm của họ bị phát giác, bị phụ huynh quản nghiêm ngặt, không còn cơ hội như vậy nữa.

Một chiếc cầu vồng rực rỡ sắc màu sau cơn mưa xuất hiện trên nền trời xanh ngọc, không khí trong lành mát mẻ, tất cả như quay về buổi chiều ấm áp năm đó.

“Ấy, còn ướt.”

“Không sợ.” Trình Lãng cười thờ ơ. Từ bộ đồng phục thể thao trước kia biến thành bộ âu phục thẳng thớm, anh vẫn vậy, vẫn luôn không câu nệ tiểu tiết.

Dư Tịnh vẫn lấy khăn giấy ra lau, rồi mới học theo anh ngồi lên đó, hai chân thoải mái đung đưa. Tất cả dường như vẫn giống trước kia, nhưng tất cả đã thay đổi.

Trình Lãng sờ tay dọc lan can, Dư Tịnh thoáng hiểu ra anh đang làm gì, nhưng há miệng mấy lần cuối cùng vẫn không nói.

“Là ở đây.” Trình Lãng vui mừng: “Em đến đây.”

Chữ khắc trên đó năm nào đã mờ đi, nhưng miễn cưỡng vẫn nhận ra được.

Dư Tịnh, anh thích em- đó là lời tỏ tình thẳng thắn của Trình Lãng.

Còn Dư Tịnh lại nổi máu văn nghệ sĩ: Nguyện nắm tay người, bên nhau trọn đời.

Cô ngồi trên giường suy nghĩ: Lạ thật, giấu ở đâu được nhỉ. Trong nhà không có két bí mật, cũng sẽ không có mấy căn mật thất như những nhà giàu có. Cô nghĩ ngợi mãi, theo thói quen của mẹ, nhất định là nơi không nhìn thấy, nhưng lại tuyệt đối không xa khỏi tầm mắt. Thế thì, nơi mà cô chưa tìm qua chỉ có…gầm giường.

Cô đứng bật dậy, không do dự nữa mà lật tấm ván giường lên, thò tay vào sờ, quả nhiên sờ thấy một chiếc hộp, cô dùng sức lôi nó ra, đúng là chiếc hộp bảo bối mười mấy năm của mẹ cô.

Mở nắp hộp ra, trên cùng là một cuốn album nhỏ. Dư Tịnh hơi tò mò, sốt ruột lật ra xem, bỗng hiểu vì sao mẹ lại cất giữ sát bên mình như vậy. Cuốn album đó chỉ có hình một người, đó chính là Dư Khiết, chị của Dư Tịnh, bảy năm trước đã mất vì một vụ tai nạn giao thông. Năm đó chị vừa tốt nghiệp Học viện Âm nhạc, được đoàn nhạc giao hưởng Thượng Hải tuyển vào, khi ấy là lúc ý chí bừng bừng, hòa quang rực rỡ nhất, chị là niềm tự hào của bố mẹ, là tấm gương của Dư Tịnh, là đối tượng mà hàng xóm ngưỡng mộ, ai ngờ cuộc đời chị vùa bắt đầu đã kết thúc đột ngột. Ông Dư bị bệnh tim nặng, vì con gái đột ngột ra đi mà mấy lần phát bệnh, bà Dư sợ ông lại bị sốc nên giấu hết đồ dùng bao gồm quần áo và vật dụng hàng ngày của Dư Khiết, còn bà tự mình trốn vào một góc, ôm di vật của con gái, lặng lẽ rơi lệ.

Dư Tịnh và Dư Khiết tình cảm rất tốt, không giống những chị em khác cãi nhau vì những chuyện vụn vặt, họ chưa từng tranh cãi, Dư Tịnh từ nhỏ đã sùng bái chị, Dư Khiết lại vô cùng yêu chiều em gái, nhà họ Dư là gia đình kiểu mẫu nổi tiếng ở khu dân cư này.

Lúc Dư Khiết vừa xảy ra chuyện, Dư Tịnh không đêm nào ngủ được, cô sợ nằm mơ sẽ không gặp được chị, tỉnh dậy càng thất vọng hơn. Có lúc cô thậm chí còn có suy nghĩ, nếu có thể, cô nguyện chết thay chị mình.

Bảy năm nay, cô dồn hết sức hiếu kính bố mẹ, nhưng vẫn thấy không đủ, cô tin chị nếu còn sống, nhất định sẽ khiến bố mẹ sống tốt hơn, hạnh phúc hơn. Dư Khiết chưa từng làm trái ý bố mẹ, còn cô lại từng cãi nhau căng thẳng với họ, ở một mức độ nào đó, cô không phải là một người con hiếu thuận.

Dư Tịnh khẽ thở dài, tạm đặt album, sang bên. Sau khi sờ thấy cuốn sổ tiết kiệm và một chiếc hộp trang sức đựng một vài món vàng bạc, cuối cùng cô đã tìm thấy thứ mình cần. Một xấp thư dày, dùng dây buộc lại ngay ngắn. Ngón tay Dư Tịnh chậm rãi vuốt ve nét chữ quen thuộc trên đó, trong lòng vô cùng phức tạp. Thư chưa từng được mở, bà Dư tuy phản đối con gái yêu sớm, nhưng là một cán bộ nhà nước, dù sao cũng không thể làm được việc xem trộm thư của người khác.

“Tiểu Tịnh, mau ra mở cửa, hình như Gia Trì tới.” Bà Dư ở trong bếp gọi to.

Dư Tịnh không có thời gian nhìn kĩ, rút bừa vài lá thư nhét vào trong túi, luống cuống đặt mọi thứ vào chỗ cũ, lại kiểm tra lần nữa rồi mới yên tâm ra mở cửa.

Hứa Gia Trì tay trái xách sữa và trái cây, tay phải xách một chiếc máy mát-xa gia đình, vùa vào đã ngọt ngào gọi: “Bố, mẹ.”

“Đến là tốt rồi, còn mua gì nữa, người nhà cả, phí tiền lắm.” Bà Dư rất hài lòng chàng con rể Hứa Gia Trì, không chỉ công việc đàng hoàng, tướng mạo tuấn tú, lại còn vô cùng hiếu thảo, đối với Tiểu Tịnh cũng rất dịu dàng, ân cần. Có lúc bà cảm thấy hối lỗi vì chuyện phá vỡ đôi uyên ương năm nào, cũng may con gái gặp được Hứa Gia Trì, sống một cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào, khiến bà thấy an ủi gấp bội.

Hứa Gia Trì rất giỏi nịnh nọt: “Mua cho bố mẹ, sao lại hoang phí ạ. Mẹ đừng xót tiền, những cái này con và Tiểu tịnh vẫn gánh vác được.”

Bà Dư cười không khép miệng, cứ khen Hứa Gia Trì dẻo mồm.

Hứa Gia Trì nheo mắt với Dư Tịnh: “Học tập đi.”

Dư Tịnh lườm anh: “Hay nhỉ.”

Vì vẫn thấp thỏm chuyện mấy lá thư, nên mới ăn xong Dư Tịnh đã giục Hứa Gia Trì về nhà.

Bà Dư lườm yêu cô: “Con gái lớn rồi không giữ được.”

Dư Tịnh ôm bà, nũng nịu hồi lâu, rồi hôn lên má bà mấy cái, bà Dư mới cười, lấy ngón tay gõ vào trán cô: “Lớn đầu rồi mà không biết xấu hổ.”

Lên xe rồi, Hứa Gia Trì cười toe toét, chồm lại gần: “Vợ ơi, anh cũng muốn.”

Dư Tịnh bĩu môi: “Muốn được đãi ngộ bằng với mẹ em thì anh phải tu luyện thêm vài năm nữa nhé.”

Hứa Gia Trì nhìn cô, ánh mắt ai oán, cuối cùng Dư Tịnh không nhịn nổi phải phì cười, hôn lên môi anh nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, Hứa Gia Trì mới miễn cưỡng hài lòng mà buông tha.

Dư Tịnh cứ mãi nghĩ đến chuyện lá thư, Hứa Gia Trì giục cô đi tắm, cô viện cớ ăn quá no không nhúc nhích nổi, bắt Hứa Gia Trì đi tắm trước.

Đến khi anh vào phòng tắm, cô nhanh tay lấy tay ra, mở từng lá để trên mặt bàn, rồi chậm rãi nhìn kĩ.

Thư viết bằng bút máy, nên tuy đã lâu nhưng nét chữ vẫn rõ ràng nguyên vẹn. Trình Lãng khác vơi những nam sinh khác, cho dù là Số học hay Vật lí, anh đều quen viết bằng bút máy, nên đã luyện được thư pháp bút cứng rất đẹp, đó cũng là một trong những nguyên nhân năm nào cô xiêu lòng vì anh.

Trình Lãng nói anh không quên được quá khứ, thực ra Dư Tịnh cũng nào có buông bỏ được thật sự. Khi tình yêu của họ bị phát hiện, gia đình hai bên cưỡng ép chia tay, tinh thần cô rất sa sút, nghiêm trọng đến mức suýt thì mắc chứng trầm cảm. Cũng may có sự an ủi và cổ vũ của Dư Khiết, chị nói: Em không thể tự hành hạ mình và bỏ cuộc, em phải vào trường đại học lí tưởng, chứng minh cho bố mẹ biết rằng, tình cảm của hai đứa không ảnh hưởng đến việc học, em và Trình Lãng mới có thể ở bên nhau. Chính câu nói đó khiến cô đau lòng hạ quyết tâm, gạt bỏ hết mọi tạp niệm, mỗi ngày ôm sách học đến khuya, chính là vì muốn đánh tan mọi nghi ngờ của bố mẹ, từ đó đón nhận Trình Lãng. Ban đầu Dư Tịnh còn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Trình Lãng, nhưng dưới con mắt của thầy cô ở trường, bố mẹ lại quản rất nghiêm, không chỉ mỗi ngày đưa đón cô đi học, mà về sau còn thay cô xin chuyển trường, lại đổi nhà, lâu dần cô đành từ bỏ suy nghĩ đó, mường tượng đến cuộc sống tươi đẹp khi lên đại học. Nhưng chính lúc cô cầm giấy thông báo nhập học, sung sướng chạy đi tìm Trình Lãng, thì bắt gặp anh đứng dưới nhà ôm một cô gái khác, thế giới của cô đã sụp đổ hoàn toàn.

Cú sốc tinh thần này quá lớn, mãi lâu sau cô mới hồi phục được, nhưng lại sợ hãi tình yêu, cả thời đại học, cô chưa từng nhận lời hẹn hò cùng bất kì ai, cũng hiếm khi tham gia các hoạt động liên trường, một lòng dốc sức vào việc học tập, là ‘băng mĩ nhân’ nổi tiếng ngành hộ lí. Những nam sinh muốn theo đuổi cô nhưng lại không cách nào ra tay, cuối cùng đành bỏ cuộc nhưng lại không cam tâm mà mỉa mai cô là ‘lesbian’. Những chuyện đó Dư Tịnh chỉ cười mà bỏ qua, không hề để tâm, vẫn làm theo ý mình, đến sau này gặp Hứa Gia Trì, anh đã cho cô cảm giác an toàn và vững chắc mà cô chưa từng có, cô mới dám bắt đầu một mối tình mới.

Tay Dư Tịnh vuốt ve lá thư, thất thần. Thế giới rất nhỏ, thành phố rất to. Cô từng ngỡ rằng người thiếu duyên nợ thì cả đời không còn gặp lại. Cô cũng từng nghĩ đến điều cô sợ hãi nhất là li biệt nhưng hóa ra, cô cũng sợ cả trùng phùng. Cô chưa hề nghĩ sẽ gặp lại Trình Lãng, tất cả trước kia chỉ là một sự hiểu lầm,. Cô đã hạ quyết tâm quên đi Trình Lãng, bắt đầu lại cuộc đời, nhưng không ngờ rằng sự xuất hiện của anh lại khiến cô hoang mang, mất phương hướng mà những lá thư này càng khiến lòng cô dậy sóng.

Trong quãng thời gian đẹp nhất của cô, cô từng đi một mình trên phố náo nhiệt nhưng những âm thanh và sự phồn hoa đó đều không thuộc về cô. Cô chỉ xem mình là khách trọ, buồn thương gói ghém dấu ấn của thời gian, chôn vào sâu tâm khảm, để mặc cô đơn và cay đắng nuốt trọn.

Dư Tịnh khẽ thở dài, năm đó vội vã li biệt, thoáng cái đã là một đời, họ có cuộc sống riêng, bên cạnh đã có người khác. Cho dù từng yêu nhau, bây giờ cũng không còn liên quan nữa. Tuy nghĩ thế nhưng vẫn có chút buồn thương vương vấn trong lòng.

Hạ Sính Đình gọi cô trên MSN, ủ rũ đau khổ: “Tiểu Tịnh Tịnh, tớ giảm cân thất bại rồi.”

“Sao vậy? KHông gầy được à? “ Dư Tịnh hỏi vu vơ.

Hạ Sính Đình khóc lóc: “Tiểu S, nói hoặc là gầy hoặc là chết, nhưng cô ấy quên mất một tình huống khác, nếu ngực nhỏ đi mà không gầy được thế thì sống không bằng chết.”

Phải đến ba giây Dư Tịnh mới sực tỉnh, sau đó phì cười.

“Cậu còn cười à, chẳng có chút đồng cảm nào.” Hạ Sính Đình phẫn nộ.

“Tớ không cố ý thật mà, nhưng cậu lại điểm trúng huyệt cười của tớ.”

“Cậu cười trên nỗi đau của người khác!”

“Tớ thề tớ tuyệt đối không có ý cười cậu.” Dư Tịnh cười đến không thở nổi.

“Hứ.” Hạ Sính Đình thẹn quá hóa giận cúp máy ngay, Dư Tịnh vội gọi lại, nhẹ nhàng an ủi lấy lòng mới làm cô nàng bớt giận.

Đùa vui như thế cũng khiến cô giảm bớt u sầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.