Vì hẹn hò quá
sớm, Lục Già không nghĩ rằng mình thực sự nằm ngủ trong lòng Từ Gia Tu.
Lúc tỉnh dậy lại phát hiện ra Từ Gia Tu đang cầm điện thoại di động giơ
trước mặt cô chụp ảnh, nhất thời cảm thấy vừa ngọt ngào lại vừa xấu hổ,
nếu chụp xấu thì làm sao bây giờ?
Tuy nhiên, sự thật hoàn toàn không tồn tại từ “nếu”.
Cô cầm di động của Từ Gia Tu mở ra xem, trong lúc cô đang ngủ anh chụp
được hơn hai mươi tấm, đủ các loại góc độ, tất cả đều có một đặc điểm
chung đó là “cực xấu”. Lục Già tự hoài nghi chính mình: "Thì ra em xấu
như vậy..."
Từ Gia Tu: "Đẹp đấy chứ." Chẳng phải nhìn rất đẹp mắt sao, cô còn muốn thế nào nữa, bộ dạng ngoan ngoãn, đáng yêu như thế này cơ mà.
Từ Gia Tu định dùng một tấm đặt làm hình nền bảo vệ, Lục
Già muốn chọn cho anh một bức thật xinh đẹp, cô lấy di động của mình ra
tự tìm ảnh. Đây là chiếc di động sau khi quay về Đông Châu cô mới mua,
trong album phần lớn là ảnh chụp hiện trường hôn lễ của Mạnh Điềm Điềm
và Chung Tiến; tỷ như tấm chụp sườn mặt nghiêng của Từ Gia Tu, dưới ánh
đèn phụ trợ, thoạt nhìn thật thanh thoát lại nhã nhặn. Lục Già nhanh
chóng chuyển sang tấm khác, không ngờ ánh mắt của Từ Gia Tu lại tinh
tường thấy được.
"Người đàn ông này là ai, anh sao?" Từ Gia Tu hỏi, nhìn cô, vẻ mặt có chút khó hiểu, "Ngày đó em chụp anh làm gì?”
Lục Già bất đắc dĩ trả lời: "Không cẩn thận chụp phải thôi."
"Không sao cả." Từ Gia Tu nói rất hào phóng.
"..."
Hiển nhiên, ý của Từ Gia Tu là anh cho phép hành động ‘không cẩn thận’ chụp
phải mình của Lục Già, chứ không tin cô thực sự ‘không cẩn thận’ làm như thế. Giải thích vô dụng, Lục Già dứt khoát thoải mái thưởng thức ảnh
chụp. Nhớ tới cảm xúc căng thẳng, bối rối của mình trong hôn lễ ngày đó
cô lại thấy buồn cười, không ngờ lúc này cô và Từ Gia Tu thực sự ở bên
nhau.
Từ Gia Tu thấy Lục Già lén cười trộm, cũng thư thái nở nụ
cười."Buổi tối chúng ta đi ăn lẩu nhé?" Còn đi ăn lẩu ở đâu thì chắc
không cần phải bàn nữa rồi.
Lục Già cũng đang có ý này liền gật gật đầu, có phải cô và anh lại ‘tâm ý tương thông’ nữa hay không...
Quán lẩu của Mạnh Điềm Điềm và Chung Tiến nằm ở phía nam thành phố, tòa nhà
23 số 206 đường Minh Lâm. Quy mô của quán rất lớn, việc kinh doanh của
hai người cũng không tệ, lợi nhuận bình thường khá tốt, vào ngày nghỉ
khách kín cả quán. Lục Già và Từ Gia Tu vừa vào cửa đã nhìn thấy đội ngũ nhân viên tất bật thu xếp cho khách, riêng Chung Tiến vẫn là bộ dạng
nhàn nhã ngồi trước quầy thu ngân. Khi thấy cô và Từ Gia Tu đang đứng ở
trước cửa thì lập tức giật mình đứng dậy, đi ra nghênh đón: "Lục Già, Từ Gia Tu, sao hai người các cậu lại cùng nhau tới đây?"
Vì sao lại cùng nhau tới à? Từ Gia Tu đứng bên cạnh Lục Già, vẻ mặt vô cùng trong sáng, "Em nói đi."
"Á à." Chung Tiến cười cười, "Tôi hiểu rồi, các đôi tình nhân đến đây ăn
sẽ được giảm giá 20%, hai người bắt tay hợp tác với nhau có đúng không?"
20% ... Cô còn tưởng rằng sẽ được miễn phí chứ! Quả nhiên có một số việc cứ phải tìm bà chủ nói chuyện mới được. Năm trước, Lục Già đã lấy từ chỗ
Mạnh Điềm Điềm một cái thẻ miễn phí rồi. Trên thẻ viết: chỉ cần cô dẫn
bạn trai đến đây ăn thì bất cứ lúc nào cũng được miễn phí.
Lục
Già và Từ Gia Tu là bạn của ông bà chủ, cho nên dù quán có chật hết chỗ
cũng phải giành được một cái bàn bốn người. Bà chủ Mạnh Điềm Điềm rất
nhanh xuất hiện, ngồi ở bên cạnh Chung Tiến, vẻ mặt bỡn cợt nhìn Lục
Già: "Cậu mau khai hết ra!"
"Có gì đâu." Lục Già đắc ý nhíu mày,
xòe năm ngón tay ra nói, "Rất đơn giản, chính là sức quyến rũ của ‘bổn
cô nương’ đây càng ngày càng lớn, thuận lợi bắt được nam thần của năm
đó."
"Oa!" Mạnh Điềm Điềm nâng cằm quay đầu nhìn Từ Gia Tu, Chung Tiến cũng hướng về phía Từ Gia Tu hỏi, "Lớp trưởng, có thật như vậy
không?"
Cô bắt anh? Từ Gia Tu đương nhiên phải giữ thể diện cho
Lục Già, anh liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, mỉm cười gật đầu: "Cũng có thể nói như vậy."
Quá tốt rồi.
Không ngờ sau bao nhiêu năm bốn người bọn họ vẫn có thể ở bên nhau, Mạnh Điềm Điềm hào
hứng đề nghị, "Khi nào đó chúng ta cùng đến khu vui chơi đi."
"Khu vui chơi?" Từ Gia Tu nhíu mày, có hơi khó hiểu.
"Điềm Điềm ..." Lục Già cắt ngang, ám chỉ cho Mạnh Điềm Điềm dừng lại, không
thể để cô ấy nói ra ước hẹn đi khu vui chơi ấu trĩ của năm đó được. Bí
mật này ngay cả Chung Tiến cũng không biết, nhưng dù sao thì anh ta cũng tuyệt đối không đồng ý với dự định này, lý do đằng sau còn khiến cho
Lục Già và Từ Gia Tu hết sức kinh ngạc.
"Hiện tại mà em còn muốn
đến khu vui chơi nữa à, muốn ép con gái yêu của anh đi cùng sao?" Chung
Tiến nói xong, còn ôm lấy bả vai Mạnh Điềm Điềm, khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn cùng hạnh phúc, "Năm nay tôi lên chức cha rồi, hai người các cậu
phải chuẩn bị tiền mừng đấy."
Thật sao? Lục Già cũng thấy vui cho Mạnh Điềm Điềm, Từ Gia Tu nở nụ cười, chậm rãi mở miệng: "Không thành
vấn đề, dù sao sau này chúng tôi cũng có thể thu hồi lại."
... ...
‘Dù sao sau này chúng tôi cũng có thể thu hồi lại’. Chắc hẳn người phụ nữ
nào nghe được câu nói này cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ đi. Lục Già không biết tình cảm này giữa cô và Từ Gia Tu có thể phát triển đến kết quả
tốt nhất hay không, giống như Mạnh Điềm Điềm và Chung Tiến vậy, nhưng
những gì diễn ra trong mấy ngày qua quả thực không tệ. Trên đời này,
không có mối tình tùy tiện nào có thể thuận lợi như nước chảy thành
sông, mà cô và Từ Gia Tu đâu phải tùy tiện yêu nhau; cho nên ‘hỡi ngọn
lửa của tình yêu, hãy cứ thiêu đốt chúng tôi đi’.
Khụ khụ khụ. Có ngọn lửa của tình yêu thì đương nhiên sẽ có người bị ‘thiêu cháy', kỳ
thực... Từ Gia Tu đã nhịn từ lâu lắm rồi. Đêm nay, khi anh và Lục Già
quay về chung cư Thanh Niên thì Janice ở dưới quê vẫn chưa lên, Lục Già
sang phòng anh ngồi xem phim. Trong buổi tối mùa xuân thanh vắng lại
tươi mát này, Từ Gia Tu không có một chút ý nghĩ xấu xa nào thì hoàn
toàn không có khả năng, nếu không thì anh sẽ không hôn hôn, tay với chân càng lúc càng không có quy củ, đã vậy có thuận thế áp lên người Lục
Già, chỉ hận không thể kéo cô nhập luôn vào cơ thể mình... Thân thể mềm
mại của Lục Già dường như sinh ra là để tiếp nhận sự mạnh mẽ rắn chắc
của cơ thể anh. Từ Gia Tu lâm vào mê muội, cả người bừng lên ngọn lửa
khao khát, dần dần bừng cháy lên hừng hực, mà chỉ có Lục Già mới có thể
dập tắt nó.
Từ Gia Tu hôn càng lúc càng thêm sâu, càng lúc càng
gấp gáp, nhưng có sâu có gấp đến thế nào cũng vẫn không đủ, không đủ,
tuyệt đối không đủ...
Lục Già thoáng đẩy Từ Gia Tu ra, hô nhỏ: "Từ Gia Tu..."
"Lục Già... Chung Tiến đã sắp làm cha rồi..." Từ Gia Tu nhìn cô, ánh mắt
sáng rực, có chút ẩn nhẫn, khuôn mặt tuấn tú còn hơi hồng hồng. Lúc này, Từ Gia Tu giống như một đứa trẻ đang đòi đồ chơi vậy. Người khác có thì tôi cũng muốn có!
Ý của Từ Gia Tu là anh muốn làm cha? Hay là anh muốn làm chuyện có thể làm cha đây...
Không sai, Chung Tiến đã sắp làm cha rồi, nhưng tình huống của Chung Tiến và
Từ Gia Tu căn bản đâu có giống nhau! Chung Tiến làm cha tất nhiên là
chuyện vui, còn nếu Từ Gia Tu đột nhiên phải làm cha, Lục Già cảm thấy
anh nhất định không thể cười nổi.
Lục Già vô cùng rối rắm, khuôn
mặt thoáng cái cũng nóng rực. Hiện tại cô mới biết nhược điểm của việc
không có kinh nghiệm là như thế nào, giờ bỗng dưng lại giống như thiếu
nữ ngây thơ chưa biết mùi đời. Lục Già nghĩ nếu Từ Gia Tu dụ dỗ lừa gạt
thêm vài câu nữa thì nói không chừng ...
Trong lòng Lục Già có
hai tiếng nói ra đang sức cãi nhau, cực kỳ mâu thuẫn. Một cái nói nếu để việc này diễn ra quá nhanh, sẽ xảy ra chuyện; một cái lại nói, cứ tiếp
tục đi tiếp tục đi, chẳng lẽ cô thực sự không muốn làm, không có một
chút tò mò nào về cảm giác thỏa mãn và khoái cảm khi cô và Từ Gia Tu kết hợp tới mức thân mật nhất hay sao?
Đúng vậy, cô cũng có chút
muốn, có chút tò mò, thậm chí còn có chút chờ mong mình và Từ Gia Tu
thực hiện việc yêu đương ở mức thân mật nhất. Lục Già liên tục lắc đầu
thật mạnh, đúng là chỉ được cái biện minh là giỏi!
...
Dần dần, Từ Gia Tu ngừng lại, chỉ hơi dùng sức ôm chặt lấy Lục Già, ghé vào người cô thở phì phò. Không khí ái muội khiến cho người ta hít thở
không thông vừa rồi chậm rãi tản đi. Tóm lại, Từ Gia Tu vẫn là một người đàn ông bình tĩnh có tính tự chủ cao, thậm chí còn có hành vi thuộc về
‘chính nhân quân tử’. Lục Già cũng ôm lại Từ Gia Tu, cảm nhận anh bình
ổn lại hơi thở cùng nhịp tim. Lúc này, trong không gian chỉ còn lại
tiếng ‘tích tắc, tích tắc’ của chiếc đồng hồ hòa với tiếng tim đập của
hai người. Từ Gia Tu và Lục Già không làm đến bước cuối cùng, nhưng xung quanh lại phảng phất hương vị nhàn nhạt của hai người xen lẫn vào nhau.
Một lúc sau, Từ Gia Tu sờ sờ mặt Lục Già, giọng nói khàn khàn thành thực
nói cho cô biết: "Lục Già, anh không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa."
"À..." Lục Già nhẹ nhàng đáp lại, tiếng nói còn bé hơn cả muỗi kêu, căn bản cô không biết nên trả lời như thế nào.
Đêm đã khuya, phải về đi ngủ rồi.
Từ Gia Tu đưa cô quay trở lại phòng 913, kỳ thực chỉ có vài bước chân, vốn không cần tiễn nhưng Từ Gia Tu lại nói: "Chỉ có vài bước chân cũng
không muốn anh đưa về sao?"
Được rồi, ngủ ngon.
‘Chương
trình chúc nhau ngủ ngon’ kết thúc, tâm tình của Lục Già lâng lâng ngọt
ngào. Cô đóng cửa lại, lấy điện thoại ra xem mới phát hiện trong máy có
một tin nhắn mới và một cuộc gọi nhỡ, đều là của Janice.
Sở dĩ
Janice nhắn tin là vì gọi điện thoại cho Lục Già không được... Janice
gửi tin nhắn nhắc nhở cô: "Bảo bối, tôi không trở về ngay được, mấy ngày tới cô nhớ khóa cửa cẩn thận trước khi đi ngủ, chờ tôi quay lại đấy
nhé!"
Lục Già nhanh chóng gửi tin trả lời: "Đã biết, cô nhớ trở về nhanh nha." Xoay người, khóa cửa kỹ càng, lên lầu đi ngủ.
"Tạch tạch", Từ Gia Tu đứng ở bên ngoài đang định rời đi thì bỗng nghe thấy
tiếng khóa cửa, bước chân thoáng dừng lại, phòng ai đó.
Trong khi Lục Già muốn Janice quay lại sớm một chút, thì Từ Gia Tu lại hận không
thể kéo kỳ nghỉ của Janice dài ra thêm mấy ngày. Tuy nhiên, Janice vốn
là một nhân viên mẫn cán, chỉ hết lòng suy nghĩ vì Ốc Á, cho nên không
kịp nghỉ ngơi mà lên luôn máy bay để quay trở về làm việc, tập trung hết lòng cho hạng mục mới, và ôm... "bảo bối" nhà cô vào trong ngực.
Lục Già thực sự rất nhớ Janice, mới không gặp mặt có mấy ngày thôi mà đã
thấy nhớ đến vậy rồi. Lần này, Janice từ quê ra mang theo không ít quà
cáp và đặc sản. Mấy người Địch Ca, Lượng Tử và Diệp Ngang Dương đều chạy đến chung cư Thanh Niên để nhận phần quà của mình. Quà của Diệp Ngang
Dương là một cái vỏ ốc biển, khi cầm nó trên tay, sắc mặt của cậu ta rõ
ràng vô cùng thất vọng, trực tiếp nói: "Cái thứ vứt đi này, cô có tặng
nó cho tôi, tôi cũng không muốn lấy."
"Tiểu Diệp tổng, sao cậu có thể nói chuyện khó nghe như vậy." Janice vỗ vỗ bả vai Diệp Ngang Dương, mở miệng nói dối không chớp mắt, "Quà ít nhưng lòng nhiều, huống chi nó đâu phải là một cái vỏ ốc biển bình thường."
Diệp Ngang Dương ngây thơ tin là thật, còn cẩn thận giơ lên ngắm nghía lại: "Nhưng có thấy gì khác biệt đâu."
"Cậu thử thổi xem nó có phát ra âm thanh hay không?"
Mẹ nó, thế mà cũng nói, Diệp Ngang Dương ghét bỏ đẩy Lâm Kiều Kiều ra. Dám mua cái còi hình vỏ ốc biển có giá ba đồng tặng cho cậu ta!
Buổi tối, nhóm người vô lại nhất định không chịu rời đi, túm tụm lại cùng
nấu cơm liên hoan. Ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ tay nghề nấu
nướng của Diệp Ngang Dương lại tốt như vậy. Lục Già sợ đến ngây người,
không thể tưởng tượng nổi Diệp Ngang Dương lại có tố chất làm ‘mẹ hiền
vợ đảm’. Rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao cậu ta lại không thích ăn cơm ở
nhà ăn của Ốc Á, bản thân có thể nấu ăn ngon như thế này thì sao có thể
chịu nổi thức ăn trong nhà ăn của Từ Gia Tu chứ.
"Đúng là nhìn không ra nha, tiểu Diệp tổng." Mọi người liên tục tán thưởng.
"Có gì đâu, trước kia nhà của tôi và A Tu ở gần nhau, khi bác trai và bác
gái không có nhà, tôi đều nấu cơm cho anh ấy ăn." Diệp Ngang Dương nhắc
tới chuyện cũ, khoe khoang tình huynh đệ lâu năm của hai người.
Thật vậy sao? Lục Già nhìn về phía Từ Gia Tu, Từ Gia Tu khẽ gật đầu thừa nhận.
Tâm tình của Diệp Ngang Dương có chút phức tạp, cậu ta nhìn Lục Già, tiếp
tục nói: "Hai chúng tôi từ nhỏ đã biết nhau, từ mẫu giáo cho đến tiểu
học đều học cùng một lớp." Quan hệ thân thiết như vậy, Diệp Ngang Dương
không thể không trọng tình nghĩa, đây là lý do mà năm đó cậu ta không
mang sữa đưa cho Lục Già nữa. Là đàn ông có đôi khi phải thoải mái buông tay.
Nghe Diệp Ngang Dương nhắc đến việc từ nhỏ đã là bạn học,
Từ Gia Tu cũng nói một câu: "Khi lên cấp 2 có người phải học lại một năm nên sau đó chúng tôi không học cùng một khối nữa."
Diệp Ngang Dương: "..." Anh không nói ra chuyện đó thì sẽ chết à!
"Không thể nào, học dốt như vậy sao? Cấp 2 mà cũng bị lưu ban." Janice kinh ngạc, vội quay sang nhìn Diệp Ngang Dương hỏi.
"Cô thì biết cái gì." Diệp Ngang Dương híp mắt, nói tiếp, "Nguyên nhân lưu
ban là do năm đó tôi nhìn trúng một em gái khóa dưới, cố ý lưu ban vì em ấy đó."
"Wow, ghê nha ~" Janice gật đầu không ngừng, "Tôi hiểu, hoàn toàn hiểu."
Không lâu sau đó, Diệp Ngang Dương còn bị bạn trai của em gái khóa dưới kia
đánh cho một trận, chính Từ Gia Tu đã cứu cậu ta. Diệp Ngang Dương cũng
chẳng muốn nhắc tới những hành động nông nổi trong quá khứ làm gì, kỳ
thực cậu ta cũng coi như là một người đàn ông chung tình mà, có đúng
không? Mẫu giáo chỉ thích một bạn, tiểu học cũng chỉ thích một người,
cấp 2 và cấp 3 cũng thế, còn Đại học chỉ có vài người ... mà thôi!
Mọi người đều cười.
Lục Già cười rộ lên, cô ngồi bên cạnh Từ Gia Tu cũng có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp dễ nghe của anh, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Nếu Diệp
Ngang Dương không phải là đàn ông mà là một người phụ nữ, thì nói không
chừng cô và cậu ta đã trở thành tình địch rồi. Hơn nữa nhớ lại thời
trung học, giữa cô và Diệp Ngang Dương không phải là tình chị em nha... à không, căn bản là chưa kịp yêu đương gì.
Không khí bữa tối thật vui vẻ, đối với Lục Già mà nói, đây chính là niềm hạnh phúc khi có cả người yêu và bạn bè đều ở bên cạnh.
Diệp Ngang Dương đột nhiên phát hiện ra sống ở chung cư Thanh Niên cũng
không tệ, liền quay sang Từ Gia Tu xin xỏ, "Từ Gia Tu, anh còn dư một
phòng ngủ mà, cho tôi thuê đi."
"Không cho." Từ Gia Tu lập tức cự tuyệt, không để lại bất kỳ một tia hy vọng nào, lý do là: "Không tiện."
"Đàn ông với nhau có gì mà không tiện chứ?" Diệp Ngang Dương cố tình đẩy đẩy cánh tay của Janice hỏi: "Phòng của các cô còn chỗ nào ngủ được không?"
"Có có!" Janice vô cùng hoan nghênh, chỉ ra cửa chính nói, "Tôi và bảo bối
sẽ đặt một cái thảm thật bắt mắt ngoài đó cho cậu, sau đó còn tặng miễn
phí một cái vòng cổ xinh đẹp nữa, đã vậy mỗi ngày còn cho cậu ăn, có
thích hay không?"
Diệp Ngang Dương: "Lăn ngay đi cho tôi —— "
Đêm đã khuya, mọi người lục tục đứng dậy lần lượt ra về, còn Janice vẫn
tiếp tục ngồi chơi trò ‘đan áo len’. Một lúc sau, Lục Già mới nhỏ giọng
nói với Janice: "Tôi muốn đi ra ngoài mua một ít hoa quả."
"Chú ý an toàn, có việc gì thì ‘call’ cho tôi."
"Được." Lục Già rời đi, có chút chột dạ thay giày, mở cửa ra đã thấy Từ Gia Tu
đứng chờ ở bên ngoài, dáng vẻ như đã chờ từ rất lâu rồi.
Lục Già: "o(n_n)o~"
Tình yêu cuồng nhiệt với bạn trai diễn ra như thế nào, chính là mỗi ngày đều lén lút.... chạy lên sân thượng gặp nhau.
——
Trong khoảng thời gian này, cái tên "Thập Quang" cũng được chính thức phê
duyệt. Hiệu suất làm việc của Ốc Á tương đối cao, đội thiết kế và phát
triển rất nhanh được hình thành. Muốn hoàn thành tốt một hạng mục thì
cần phải đầu tư một trăm phần trăm tài nguyên nhân lực và thời gian.
Lục Già thấy tên mình có trong danh sách thành viên của hạng mục, hơn nữa
cô không chỉ có mặt trong tổ hạng mục “Thập Quang” mà còn kiêm thêm cả
chức vụ nữa, đó là làm Phó đội trưởng. Lục Già hết sức vui vẻ. Tuy rằng
không đành lòng nhưng Janice vẫn phải nói cho cô biết: "Không nhàn nhã
gì đâu, Phó đội trưởng phải đảm nhiệm vai trò là ‘chân chạy việc’ chính
đấy."
Lục Già: "..."
Mặt khác, trong danh sách thành viên
hạng mục còn có một cái tên khá lạ, Lục Già còn chưa nhìn thấy người
thật, nhưng nhìn cái tên cũng có thể tưởng tượng ra người đó như thế nào rồi. Thiệu Dật Phong, một cái tên đẹp đẽ ý vị đến nhường nào chứ.
Janice cũng biết tổ hạng mục "Thập Quang” sẽ có một người mới tới, sau khi
nhìn thấy tên của người này thì liền nghĩ, "Hình như nghe quen quen."
Đương nhiên là quen rồi, là tên cậu nhóc xui xẻo thuở bé học cùng mẫu giáo với Janice mà!
Buổi chiều, Thiệu Dật Phong tới Ốc Á ra mắt, Lục Già chạy tới xem mới thấy,
ngoài cô ra thì nghênh đón Thiệu Dật Phong còn có mấy người Địch Ca,
Lượng Tử và tiểu Diệp tổng. Mọi người đều ôm mong đợi rất lớn vào thành
viên mới đến này.
Thiệu Dật Phong mỉm cười chảo hỏi, lộ ra hai
cái răng khểnh. Lục Già không nói gì, Janice lại càng trầm mặc hơn, dáng vẻ này không hề giống phong cách thường của Janice chút nào.
Đúng lúc này, Thiệu Dật Phong thân thiết kêu lên một cái tên Trung Quốc: "Kiều Kiều, mình là Phong Phong đây!"
Muốn chết à, Janice vừa nghe thấy hai tiếng Kiều Kiều thì lập tức trừng mắt
nhìn Thiệu Dật Phong, vẻ mặt hùng hổ như sắp lao vào đánh người. Tiểu
Diệp tổng nhanh chóng chạy tới ngăn lại, nhưng vẻ mặt lại hí hửng cười
hỏi Thiệu Dật Phong, "À... Phong Phong này, anh quen Kiều Kiều của công
ty chúng tôi sao?"
"Đương nhiên là quen rồi." Thiệu Dật Phong
hưng phấn nói, "Tôi và cô ấy là đồng hương, hồi nhỏ còn học chung mẫu
giáo, chúng tôi vẫn thường chơi cùng nhau mà."
"Ồ."
"Ồ."
Lục Già cũng: "Ồ."
Bạn học hồi mẫu giáo... Lục Già nhìn Thiệu Dật Phong, đột nhiên lại nhớ tới lần tán gẫu nhắc về mối tình đầu khi họp chọn tên cho hạng mục mới,
Janice đã nói: "Là một thằng nhóc rất xinh đẹp, tôi còn tưởng cậu ta là
con gái ấy chứ. Ngày nào cũng thích bắt nạt cậu ta, bây giờ nhớ lại cảm
thấy thật tuyệt vời..."
Lục Già nhìn Janice, lại lộn lại nhìn Thiệu Dật Phong, muahahahaha~~~, trong đầu cô lúc này chỉ còn lại có năm chữ ——
Thằng nhóc rất xinh đẹp.
Thằng nhóc rất xinh đẹp.
Thằng nhóc rất xinh đẹp......
_____________
P/s: Tình hình là làm đến chương này mình mới biết Từ Gia Tu, Lục Già và
Diệp Ngang Dương bằng tuổi nhau. Lúc trước thấy Lục Già nói Diệp Ngang
Dương học sau cô ấy một lớp nên mình tưởng là kém một tuổi. Xưng hô từ
đầu truyện đến giờ chưa chuẩn lắm, nhưng lỡ từ đầu rồi nên thôi mình để
đến hết truyện luôn nhé.