Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Chương 50: Chương 50: Chương 49




Tống Tuyển Hi thản nhiên biểu lộ sự thật mình đã ly hôn, sau đó còn nổi hứng lên nói mấy câu trêu đùa, chọc cho đồng bào nữ có mặt ở đây gò má đỏ ửng, ngay cả Chu Á Lỵ “bách độc bất xâm” cũng cong cong khóe miệng. Tống Tuyển Hi cười nói: "Tôi đã khôi phục lại trạng thái độc thân rồi, hoan nghênh các người đẹp ngồi đây tới yêu thương."

Yêu thương cái đầu ấy! Lục Già ráng giữ cho ngụm rượu đỏ trong miệng không phun ra, tận lực bình tĩnh không làm cho người khác chú ý. Cô nhớ tới một đồng nghiệp nữ ở chỗ làm cũ lúc trước từng phân tích Tống Tuyển Hi như sau: Tống tổng là rượu độc của phụ nữ, nhưng cho dù biết rõ đó là rượu độc thì vẫn có rất nhiều người lựa chọn uống rượu độc để giải khát, khát vọng Tống Tuyển Hi yêu thương mình. Lục Già thực sự cảm thấy những lời mà Từ Gia Tu nói ngày đó rất đúng: Tống Tuyển Hi không đào hoa, đối với anh ta, phụ nữ không thiếu nhưng cũng chẳng là gì cả.

Giá trị của phụ nữ thường là do chính bọn họ tạo ra cho bản thân, có thể lựa chọn hèn mọn làm đồ vật, cũng có thể phóng khoáng như nữ vương. Lục Già tự biết mình không với tới nổi cái gọi là nữ vương kia, nhưng uống rượu độc thì tuyệt đối không có hứng thú. Tuy nhiên, mùa đông năm trước, có người đã đem ly rượu độc này tới trước mặt cô, lừa cô rằng chất lỏng cô đang uống không phải là rượu độc, mà uống nó rất ngon, rất vui; đúng là coi cô như con ngốc mà trêu đùa. Giờ khắc này, Lục Già càng thêm xác định Tống Tuyển Hi thực sự là rượu độc của phụ nữ. Cô liếc mắt ngắm nghía sườn mặt đẹp đẽ của Từ Gia Tu, nếu Tống Tuyển Hi là rượu độc thì Từ Gia Tu chính là ly trà xanh Minh Tiền danh bất hư truyền, thanh nhã, ngọt thuần, phải tinh tế thưởng thức thì mới cảm nhận được sự sâu sắc ẩn chứa bên trong, tuyệt không thể tả.

Nhìn qua phản ứng của mọi người trên bàn ăn, hẳn là không ai biết chuyện Tống Tuyển Hi đã ly hôn. Điều này cũng không có gì lạ, với một người đàn ông có giá trị cao như Tống Tuyển Hi mà nói, ly hôn là chuyện lớn, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến giá cổ phiếu trên thị trường. Không ngờ anh ta lại nói thẳng chuyện đó ở chỗ này.

Trong nhất thời, đề tài nói chuyện giống như bị cạn kiệt, không khí ngưng trệ, Quản lý quan hệ xã hội gian nan lắm mới kéo lên được. Nữ Quản lý bi thống có chút oán niệm Từ tổng, đang yên đang lành lại nhắc đến Tống phu nhân, cô ta đảm nhiệm chức vụ Quản lý quan hệ xã hội này dễ dàng lắm sao?

Từ Gia Tu vẫn như cũ tỏ ra không có việc gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn Tống Tuyển Hi biểu đạt lời xin lỗi, sau đó vươn tay xoay bàn ăn, gắp một miếng thịt tôm hùm đặc biệt lớn bỏ vào trong bát của Lục Già. Chuyện thiên vị như thế này, Từ Gia Tu làm hết sức tự nhiên, động tác thong dong lại không làm giảm đi phong thái quý tộc.

To quá. . . Lục Già đột nhiên cảm thấy Từ Gia Tu mang cô đến đây ăn cơm là muốn để cô ăn nhiều một chút cho hồi vốn. Đúng vậy, bàn tiệc đêm nay thật quá xa xỉ, tỷ như mỗi người đều có một phần trứng cá muối cao cấp, mỗi phần có giá hơn một ngàn.

Thì ra tôm hùm của Australia được chuyên chở bằng máy bay về đây có hương vị như thế này đây. Lục Già ăn một miếng thịt tôm hùm lớn, lại nhớ tới con tôm hùm nhỏ. Tôm hùm hẳn là hợp với rượu đỏ, Lục Già bưng ly Bordeaux đặt trên mặt bàn lên. Đêm nay rượu đỏ là đắt nhất, đều là tiền của Từ Gia Tu, cô phải uống nhiều hơn một chút mới được.

Từ Gia Tu nhìn sang bạn gái, Lục Già cầm khăn ăn ưu nhã lau miệng, hài lòng nở nụ cười. Dùng ánh mắt nói cho anh biết, ăn rất ngon, cám ơn anh đã gắp thịt tôm tùm cho cô.

Từ Gia Tu không nói gì, nhàn nhã dựa vào lưng ghế, thỉnh thoảng nói chuyện đôi ba câu, rất có tư thái chủ nhà.

Trong phòng có trưng bày một cái đồng hồ nước, chảy từng giọt từng giọt, một bữa cơm mà mất hơn hai tiếng đồng hồ. Kế hoạch sau khi ăn xong là sẽ đi tiếp “tăng hai”, ngay tại khu giải trí của khách sạn Châu Sơn.

Trước kia mỗi lần tham gia những bữa tiệc tối thế này, Lục Già cảm thấy phiền nhất chính là đi hát karaoke. Về chuyện phát âm của cô không rõ, bạn bè không một ai tin. Rõ ràng lúc nói chuyện bình thường giọng của cô thanh thúy là thế, chẳng hiểu sao khi hát thì lại . . . .

Lúc trước, có một đồng nghiệp còn khoa trương nói: "Lục Già, tôi phát hiện ra giọng hát và diện mạo của cô chẳng hợp nhau gì cả!" Đây là đang khen hay cười nhạo cô thế?

Ai bảo cứ lớn lên có diện mạo không tệ thì ca hát sẽ dễ nghe? Về chuyện cứ hát là lạc giọng này cô thừa hưởng toàn bộ từ lão Lục, khi mẹ cô vẫn còn sống, bà từng dẫn cô đến chỗ Giáo sư thanh nhạc để uốn nắn lại, nhưng đều vô dụng, trời sinh đã thế rồi.

Bên ngoài phòng karaoke, Từ Gia Tu nói với cô: "Anh chiêu đãi mọi người một lúc, lát nữa chúng ta sẽ trở về."

Lục Già gật gật đầu, không thành vấn đề, chỉ cần đừng bắt cô hát là được.

Tuy nhiên, Từ Gia Tu vừa dắt cô đi vào thì đã có người chạy ra nịnh nọt, hỏi anh: "Từ tổng, ngài và bạn gái hát song ca một bài đi."

Lục Già đứng ở phía sau túm chặt lấy áo Từ Gia Tu. Không được!!

Từ Gia Tu cười trả lời: "Đợi lát nữa đi."

Lục Già thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc này, lại có người nói: "Cô Lục, Từ tổng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thì cô hát trước nhé."

Người vừa nói chính là nữ Quản lý phụ trách điều tiết không khí bữa tiệc hôm nay. Hiện giờ người người đi hát, nhà nhà đi hát; cho nên mời người ca hát giống như một kiểu cho nhau thể diện vậy. Lục Già đang định tìm một lý do cự tuyệt thì Chu Á Lỵ đi tới.

Lục Già biết Chu Á Lỵ định nói cái gì. Chu Á Lỵ không phải là người thích bắn trộm sau lưng, bởi vì cô ta sẽ trực tiếp giáp mặt mà nói thẳng. Chu Á Lỵ nói: "Lục Già khi hát bị lạc giọng, đừng làm khó dễ cô ấy."

Đúng là một chút thể diện cũng không để lại cho cô. Lục Già cười cười: "Đúng thế, tôi hát hay bị lạc giọng. . ."

Từ Gia Tu ngạc nhiên: "Chẳng phải là em hát rất hay sao?"

Hả .... Cái gì. . . . Lục Già nhìn về phía bạn trai mình. Có thể đừng hãm hại em như vậy được không, bạn gái của anh thực sự không biết hát đâu. Tống Tuyển Hi nhận microphone do cấp dưới đưa qua, nhìn Quản lý quan hệ xã hội nói: "Để tôi hát một bài trước đi. . ."

Tống Tuyển Hi hát đơn ca —— Lục Già nhìn tiêu đề trên màn hình lớn, là bài “Nước mắt Mona Lisa” của Lâm Chí Huyễn. Cô không nghĩ rằng Tống Tuyển Hi có thể hát một bài bằng Tiếng Trung.

Từ Gia Tu đứng lên, chuẩn bị rời đi. Chu Á Lỵ bước lại gần, mở miệng trước: "Từ tổng, ngày mai tôi quay về Bắc Kinh, tôi muốn đưa Lục Già qua phòng khách sạn của tôi ngồi một lúc, có thể không?"

Đúng lúc. Từ Gia Tu đồng ý.

Tống Tuyển Hi hát được một nửa, Lục Già ra khỏi phòng. Từ Gia Tu vỗ tay đầu tiên, hai bàn tay ưu nhã vỗ nhẹ nhàng, một cái lại một cái, tất cả mọi người bắt đầu vỗ tay theo, vô cùng nhiệt liệt. Tống Tuyển Hi không hát nữa, hạ microphone xuống: "Từ tổng muốn hát một bài sao?"

Từ Gia Tu nhìn ra bên ngoài rồi nói: "Vốn dĩ tôi định cùng Lục Già hát song ca, tiếc là cô ấy cùng bạn Đại học đi ra ngoài ôn lại chuyện cũ rồi."

Tống Tuyển Hi lịch sự đưa microphone cho những người khác: "Mọi người hát đi."

——

Lục Già đi theo Chu Á Lỵ vào phòng khách sạn của cô ta, phòng thường của khách sạn Châu Sơn hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn năm sao, gọn gàng sạch sẽ, không gian lớn. Trong phòng có một chiếc valy tay kéo màu đen, vẫn là cái mà Chu Á Lỵ dùng từ ba năm trước, hàng fake có giá 500 đồng mua được từ phố Tú Thủy.

"Cứ thoải mái đi." Chu Á Lỵ nói với cô, sau đó đi đun nước.

Ban công bên ngoài phòng rất rộng rãi, đặt đủ hai ghế dựa làm bằng mây và một cái bàn tròn nhỏ. Lục Già kéo ghế ngồi xuống, nhìn cảnh đêm phồn hoa của thành phố Đông Châu, hàng vạn ánh đèn rực rỡ mê người, gió đêm nhè nhẹ, ngọn đèn lấp lánh.

Chu Á Lỵ bưng hai cốc nước tới, Lục Già quay đầu nói: "Quê hương tớ rất đẹp phải không?"

"Ai cũng cảm thấy quê hương mình là đẹp nhất." Chu Á Lỵ ngồi xuống, "Tuy quê tớ chỉ là thâm sơn cùng cốc, nhưng tớ vẫn cảm thấy nó rất đẹp."

Lục Già nhếch miệng, tiếp nhận cốc nước Chu Á Lỵ đưa qua, nói một tiếng cám ơn rồi đi thẳng vào vấn đề: "Cậu dẫn tớ vào đây là muốn nói cái gì?"

"Không có gì, tớ chỉ muốn hỏi cậu một chuyện." Chu Á Lỵ nhìn qua, ánh mắt sắc bén, "Lục Già, cậu và Tống tổng rốt cuộc có quan hệ gì hay không?"

"À, thì ra cậu muốn nghe mấy chuyện trà dư tửu hậu này." Lục Già mặt không biểu cảm dựa vào lưng ghế, giật nhẹ khóe miệng.

Chu Á Lỵ nói: "Lục Già, cậu có biết sau khi cậu rời khỏi Sở, có người lén lút nói xấu cậu, nói cậu cùng Tống tổng, và Yamamoto tiên sinh của chúng ta đều có quan hệ không rõ ràng —— nhưng mà cậu yên tâm, những người biết đến chuyện này không có nhiều."

"Rồi sao?" Lục Già hỏi lại, có đôi khi cô thực bội phục Chu Á Lỵ, chỉ có Chu Á Lỵ mới có thể không hề cố kỵ mà nói những lời lúng túng như vậy một cách trơn tru.

Chu Á Lỵ lạnh nhạt trả lời: "Tớ không tin, cho nên mới hỏi cậu."

Ồ. Lục Già nghiêng đầu, một câu ‘Tớ không tin’, khóe mắt cô nổi lên chua xót. Vừa rồi cô giống như một quả bóng phồng to, ra vẻ mạnh mẽ nhưng thực ra chỉ tác động một chút thôi là vỡ ngay. Thời điểm Lục Già lựa chọn quay trở về Đông Châu, cô đã quyết định quên hết mọi chuyện. Thực ra cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, cô cũng không cảm thấy mình chịu ấm ức oan khuất gì, là lựa chọn của bản thân thôi. Dù gì cô cũng đã quay về, không có lương cao, không làm Quản lý hạng mục, thậm chí bỏ lỡ cả cơ hội làm ăn với đối tác cũng không sao cả. Cô còn có lão Lục, bà nội, Mạnh Điềm Điềm. . . Hiện tại lại có Từ Gia Tu, Janice, Địch Ca, Lượng Tử, và thật nhiều bạn bè, cuộc sống của cô sẽ càng ngày càng có nhiều điều mời mẻ, thú vị.

Nhưng, thực ra Lục Già vẫn có chút uất ức, uất ức vì bị người ta hiểu lầm.

Ngày từ chức, Yamamoto tiên sinh đóng cửa lại nói: "GiGi, sao cô lại dại dột như vậy, bây giờ cô về quê thì có gì để phát triển sự nghiệp. Nếu là người khác thì đã sớm bám trụ mà bò lên rồi, chẳng lẽ cô muốn thuê phòng trọ cả đời ở Bắc Kinh? Không sai, Tống Tuyển Hi đã kết hôn, nhưng vợ của anh ta ở nước ngoài, cô có thể đường đường chính chính là phu nhân của anh ta ở Trung Quốc mà, không phải sao?"

Ha ha, còn đường đường chính chính nữa cơ đấy, quá nực cười.

Rượu độc mà nói cứ như là Cocacola, may mà cô không khát đến mức uống rượu độc giải khát. Ngày đó cũng coi như lật mặt, cô nhìn người phụ trách cao nhất của Sở - Yamamoto tiên sinh, nói đúng một câu.

"Hiện tại tôi phát hiện, đàn ông Nhật Bản các anh thật sự rất ghê tởm."

Thì ra, con người cũng có thể trở nên cường đại trong nháy mắt, chỉ cần bỏ ra tất cả quyết tâm và dũng khí.

Kỳ thực, cô muốn nói chuyện này cho Từ Gia Tu nghe, nhưng mà phải nói như thế nào đây, anh và Tống Tuyển Hi đã hợp tác rồi, hơn vài triệu nhân dân tệ đó. Ngày ấy ở sân golf, Tống Tuyển Hi nói cái gì mà không hy vọng vì một số hiểu lầm không thoải mái mà làm ảnh hưởng đến sự hợp tác của Tư Tâm Đặc và Ốc Á.

Đã là chuyện không thoải mái, bây giờ cô nói cho Từ Gia Tu nghe về sự ấm ức của mình thì có gì hay, nó chỉ khiến cho anh cảm thấy ngột ngạt hơn mà thôi. Mặc kệ Từ Gia Tu có tin cô hay không, cô cũng không muốn anh phải đứng giữa hai sự lựa chọn. Bởi vì cuối cùng anh lựa chọn thế nào thì kết quả cũng là xúc phạm tới anh và là thương hại cô.

Tình yêu có giá không? Nó thật sự có thể đáng giá vài triệu?

Nếu đây chỉ là sự hợp tác hơn mười vạn, cô có thể lập tức quay đầu nói với Từ Gia Tu: "Em không thích Tống Tuyển Hi, chúng ta đừng nhắc đến anh ta nữa nhé."

Nếu là mấy trăm vạn, cô cũng dám nói.

Nhưng mấy ngàn vạn thì sao.

Mấy triệu đấy.

Lục Già không biết, cô chỉ nghe nói vì vài triệu mà vứt bỏ tình yêu chứ chưa từng nghe vì tình yêu mà vứt bỏ vài triệu. Vế trước là hiện thực, vế sau là truyền thuyết.

Cô yêu Từ Gia Tu, Từ Gia Tu yêu cô, như vậy là đủ rồi. Cô không hề muốn mạo hiểm đi kiểm chứng tình yêu mà anh dành cho mình có thể trở thành truyền thuyết hay không. Cô chỉ hi vọng hai người hạnh phúc ở bên nhau, hiện tại, tương lai, và tất cả ngày tháng sau này.

Truyền thuyết đều là gạt người.

Cô không cần truyền thuyết, cô chỉ cần anh thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.