Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Chương 4: Chương 4




Lục Già theo chân đồng nghiệp Tiểu Đạt tới nhà ăn, sau đó gia nhập đội ngũ đang ồn ào xếp hàng. Hình như nhân viên của Ốc Á có thói quen ăn cơm tại nhà ăn của công ty, chỗ ngồi trong nhà ăn đã bị ngồi hơn phân nửa, đội ngũ đang xếp hàng cùng với cô còn rất dài, giới tính chủ yếu là giống đực còn trẻ tuổi.

Thật ra thì hôm nay đi làm, cô đã nhìn thấy hai người có giới tính nữ ở công ty, một người là quản lí Hồ ở bộ phận của cô, một người chính là bản thân cô ở trong gương.

Nhưng mà, công ty vẫn có mấy nhân viên nữ khác, có 2 – 3 người đang ngồi trong nhà ăn, xung quanh các cô ấy cũng vây quanh một nhóm đàn ông.

Lục Già thu hồi tầm mắt, thật là một công ty ngập tràn hơi thở đàn ông!

Ở một nơi có nhiều đàn ông, tất nhiên là có rất nhiều cái không được chú trọng, huống chi ông chủ cũng là đàn ông. Lục Già cảm thấy ở nhà ăn của Ốc Á mọi người cùng ăn chung như năm mươi năm trước, hình thức ăn cơm tự chọn, có bốn cái khay xếp thành một hàng, trong khay chia thành hai món mặn hai món chay, không nên hỏi cô mỗi cái khay to bao nhiêu, đại khái cái máng cho heo ăn to như thế nào thì cái khay to như thế.

Món chính cũng có ba loại, cơm tẻ, bánh bao trắng và mì xào.

Bên cạnh đó còn có hai thùng canh, nước canh bên trong cũng là tự chọn.

Đồng nghiệp Tiểu Đạt xếp hàng phía trước cô ngước đầu nhìn món ăn của ngày hôm nay một vòng, rồi xoay người nhiệt tình giới thiệu cho cô: "Bánh bao của công ty chúng ta cũng không tệ lắm."

Thật chua xót, từ lúc nào thì bánh bao trắng cũng có thể trở thành món ăn để giới thiệu.

A, quên không giới thiệu: Tiểu Đạt, giới tính cũng là nam, chức vụ: Nhân viên tài vụ.

Tiểu Đạt nhìn vẻ mặt không tin của cô, tiếp tục nhấn mạnh một lần nữa: "Thật sự cũng không tệ lắm đâu."

Lục Già đành phải gật đầu một cái: "Đợi lát nữa nếm thử."

Rất nhanh đã đến phiên cô. Lục Già đã có ba phần no bụng, cô học Tiểu Đạt ở phía trước lấy thức ăn, mỗi thứ cũng lấy một chút, dù sao thì cũng không nhìn ra được là món nào ngon hơn món nào.

Đồ ăn như thế này, Từ Gia Tu đang cho heo ăn hay sao ấy chứ. Lục Già đang nói thầm trong lòng một lần nữa, nhưng mà giây tiếp theo liền yên lặng thu lại lời nói, bởi vì cô thấy Từ Gia Tu cũng đang xếp hàng trong đội ngũ phía sau, hình như trong tay cũng cầm một cái khay.

Sao ông chủ nuôi heo cũng ăn giống heo vậy.

Từ Gia Tu đứng bên cạnh hai người đàn ông, hai người vẫn đang thảo luận vấn đề công việc với anh, Từ Gia Tu thỉnh thoảng gật đầu rồi nói một, hai câu, nhìn không có vẻ kiêu ngạo gì, cũng không khiến người ta cảm thấy quá càn rỡ.

Lục Già đột nhiên nhớ lại, trước kia trong phòng ăn của trường trung học, Từ Gia Tu cũng là tâm điểm khi đứng ở trong đội ngũ, xung quanh cũng có mấy bạn học cùng thảo luận bài tập với anh, làm người khác phải chú ý.

Quãng thời gian đó, bây giờ nghĩ lại đều có cảm giác năm tháng thật dịu dàng, dù sao thì lúc ấy chất lượng thức ăn trong căn tin cũng không tồi.

Lục Già xới một chút cơm, thuận tay lấy một cái bánh bao trắng mà Tiểu Đạt cố gắng giới thiệu, sau đó cùng Tiểu Đạt tìm được chỗ ngồi trống rồi ngồi xuống. Căn tin người đến người đi, cô là gương mặt mới nên ít nhiều cũng nhận được một số ánh nhìn chăm chú, hoặc kín đáo hoặc trực tiếp. Quần áo cô mặc hôm nay cũng rất chuyên nghiệp, áo khoác ngoài bằng kaki đã bị cởi ra để ở văn phòng, lúc này chính là quần jean màu xanh dương phối hợp với boot đế bằng, áo sơ mi trắng sạch sẽ sơ vin đơn giản, trung quy là có dáng vẻ trung tính.

Không có mùi vị phụ nữ?

Cô có một mái tóc dày đen nhánh, da thịt trắng nõn, trên mặt còn có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, khi yên tĩnh không nói lời nào thì vẫn có một chút mùi vị phụ nữ.

Lục Già biết dáng vẻ của mình không tồi, nhưng mà mỹ nữ cũng không phải là nguồn tài nguyên khan hiếm, cô biết rất rõ ở trong công ty điều quan trọng khi tiếp xúc với người khác chính là xem xét tính cách và năng lực.

Mỹ nữ ở bên ngoài quả thực không phải là nguồn tài nguyên khan hiếm, nhưng mà ở Ốc Á thì chỉ cần là giống cái thì chính là tài nguyên khan hiếm. Lục Già uống hai ngụm canh, bàn bên cạnh có một đồng nghiệp nam ló đầu sang hỏi Tiểu Đạt: "Tiểu Đạt, mau giới thiệu đi!"

Tiểu Đạt chậm nửa nhịp ngẩng đầu lên từ bàn ăn, đang muốn mở miệng, đã có người giới thiệu trước, giọng nói này không nhanh không chậm: "Lục Già, phòng tài vụ, hôm nay chính thức gia nhập Ốc Á."

". . . . . . Từ tổng." Tiểu Đạt và đồng nghiệp nam vừa đặt câu hỏi kia gần như cùng nhau thốt lên.

Lục Già quay đầu, Từ Gia Tu với đôi chân dài đứng ngay phía sau cô, anh không nhìn cô, mà là nhìn về phía ly nước cô đặt ở chỗ trống bên trái. Lục Già phản ứng rất nhanh cầm lấy ly nước, cười hì hì mời mọc: "Từ tổng, ngài ngồi đây này."

Ngao, chân chó quá!

Trong giọng nói của Lục Già có yếu tố chân chó, chỉ có chính cô không cảm thụ được. Cô ở phương bắc gần 7 năm, thời gian dài đến mức đủ để cô thay đổi thói quen dùng từ lúc nói chuyện. Cô vừa mới nói xong, ngay cả Tiểu Đạt hiền lành cũng không nhịn được liếc mắt nhìn, gì vậy trời?

Từ Gia Tu không đáp lời Lục Già, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, lúc rút đôi đũa trúc ra, lại giới thiệu với cấp dưới đang ngồi xung quanh một câu: ". . . . . . Cũng là bạn học trung học của tôi."

Hừm. . . . . . Cái này không cần đưa vào chứ nhỉ, cô cũng không dựa vào quan hệ để vào đây.

Đồng nghiệp chung quanh nghe thấy cô là bạn học trung học của Từ tổng liền ngẩng mặt lên dành cho cô một khuôn mặt tươi cười. Lục Già nhìn về phía Từ Gia Tu, thấy vẻ mặt vô cùng quang minh chính đại của anh, rất nhanh hiểu rõ lý do anh nói rõ quan hệ: anh và cô hoàn toàn không cần kiêng dè, quan hệ giữa hai người đơn giản chỉ là bạn học, che che giấu giấu lại khiến người ta hiểu lầm.

Lục Già đột nhiên phát hiện, hình như đối với Từ Gia Tu ngoại trừ việc cô từng thích anh thì những cái khác cô cũng không hiểu bao nhiêu, nhưng mà đó cũng là điều bình thường. Thời còn đi học không biết nếu không phải là một nhân tài thì có được yêu thích hay không, như trước kia sự yêu thích của cô đối với Từ Gia Tu thường mang theo sắc thái mơ mộng cùng ước mơ thời niên thiếu. Thật ra thì, trước kia cô và Từ Gia Tu từng trò truyện không ít, hai người cũng từng thảo luận bài tập, thậm chí còn. . . . . . từng dựa sát vào nhau. Nhưng, cô không thể không thừa nhận, năm đó đối với cô mà nói, Từ Gia Tu cùng với Hoa Trạch Loại, Lưu Xuyên Phong cũng không khác nhau là mấy.

Hiện tại, Từ Gia Tu đang ngồi bên cạnh cô ăn cơm, cầm đôi đũa dùng một lần gắp một miếng cơm cho vào miệng, trên khuôn mặt thon dài có dấu hiệu thức đêm mờ nhạt. . . . . . Từ Gia Tu bây giờ so với trong trí nhớ chân thực hơn rất nhiều, không phải là Hoa Trạch Loại hay Lưu Xuyên Phong gì đó, chính là một người đàn ông chân thực, vô cùng ưu tú tồn tại trước mắt cô.

Quả nhiên, năm tháng sẽ làm phụ nữ trở nên trưởng thành hơn.

Lục Già đã tổng kết xong.

Từ Gia Tu ăn mấy miếng cơm, hỏi cô: "Ngày đầu tiên đi làm cảm thấy thế nào?"

Lục Già nhìn đĩa thức ăn của mình, có phần nghĩ một đằng nói một nẻo: "Vô cùng tốt." Thật ra thì cô cũng không nói láo, trừ thức ăn với mấy chuyện vụn vặn, đối với Ốc Á cô căn bản là hài lòng, nhất là cô đã dành thời gian nghiên cứu số liệu của một số hạng mục của Ốc Á, càng khẳng định bản thân đã lựa chọn một cách đúng đắn.

Chuyện gì cũng không thể hoàn mỹ được, nếu như muốn tương đối, khuyết điểm đồ ăn khó ăn này so sánh với một ông chủ ngu xuẩn thì chưa đáng để nhắc tới.

Huống chi dù khó ăn hơn nữa, ông chủ cũng ăn ở đây, làm nhân viên lấy tư cách gì mà chê trách .

Lục Già dùng khóe mắt liếc nhìn đĩa cơm của Từ Gia Tu, mấy miếng thịt heo, một phần nước luộc rau, cộng thêm một chút cơm tẻ.

Đối lập với Từ Gia Tu ăn uống đơn giản, trong đĩa thức ăn của cô lại có chút ngổn ngang, một miếng sườn nhỏ, nước luộc rau, trứng sốt cà chua, một ít cơm cùng với một cái bánh bao trắng.

Nhân viên và ông chủ cùng ăn cơm, thì không được phép lãng phí, huống hô ông chủ cũng ăn như vậy.

Lục Già ăn từng miếng từng miếng cho đến hết, rồi bi ai phát hiện bánh bao lớn còn chưa được giải quyết, cô thấy dạ dày mình cũng sắp co rút. Bánh bao thì chưa đụng một miếng nào, nhưng mà cũng không thể mang về, càng không thể vứt lại trên bàn ăn. Ông chủ vẫn đang ngồi ở đây đấy.

Nhưng thật sự không ăn nổi.

Làm thế nào bây giờ?

Lục Già suy nghĩ một lúc, cầm bánh bao trắng lên nhỏ giọng hỏi thăm Từ Gia Tu: "Từ Gia Tu, tôi có thể mang bánh bao về phòng làm việc để lót dạ không?" Cô nghĩ, người bình thường sẽ không cự tuyệt lời thỉnh cầu này của cô đâu.

Kết quả Từ Gia Tu không thèm ngẩng đầu lên, nói thẳng: "Về sau ăn không hết thì đừng lấy nhiều như vậy."

Trong nháy mắt, mặt Lục Già cũng đỏ lên, cô có chút xấu hổ nhìn bánh bao, đồng thời trong lòng cũng có chút cảm giác uất ức khi không được nể mặt. Không phải chỉ là một cái bánh bao thôi à, làm gì mà trước mặt mọi người lại nói cô như vậy, làm một nhà quản lý ưu tú lúc này không phải nên tự kiểm điểm vấn đề của nhà ăn của mình sao?

Thấy người nào đó không nói gì, Từ Gia Tu liếc mắt một cái, mở miệng lần nữa: "Thật sự ăn không nổi thì đưa nó cho…" câu nói chưa xong liền tạm ngừng.

Cho tôi ăn? Thời gian chưa tới nửa giây, Lục Già cảm thấy bên tai mình vang lên một tiếng oành.

Tốt như vậy sao?

. . . .làm sao có thể!

"Ăn không hết thì mang nó cho cho A Đạt đi, cậu ấy thích ăn bánh bao." Từ Gia Tu nói hết câu.

Thì ra là dừng lại chỉ để nghĩ chọn người nào cho thích hợp mà thôi.

Lục Già: ". . . . . ."

Tiểu Đạt: ". . . . . ."

Lục Già và Tiểu Đạt cùng nhau về công ty, nhà ăn không nằm trong trong công ty, mà nằm ở góc đường gần công ty, dọc đường đi, Tiểu Đạt nấc không biết bao nhiêu cái.

Tiểu Đạt nói, nhà ăn của bọn họ vốn do một ông chủ béo kinh doanh tiệm cơm nhỏ, sau này làm ăn thua lỗ nên được Từ Gia Tu hảo tâm mua lại, trực tiếp đổi thành nhà ăn dành riêng cho công nhân viên của Ốc Á.

Đương nhiên nhà ăn của Ốc Á cũng hoan nghênh nhân viên của những công ty khác sang ăn, giá tiền là 15 đồng một người không cho phép lãng phí.

Thì ra là bữa trưa này của cô còn có giá trị là 15 đồng!

"Chắc không có ai sang đây ăn uống đâu." Lục Già nói.

Tiểu Đạt lắc đầu, còn nói cho cô biết vẫn có rất nhiều nhân viên của những công ty khác tới ăn cơm, một mặt bọn họ nghĩ nếu có đi ăn máng khác* thì sẽ đến Ốc Á nên mượn cơ hội tìm Từ tổng tâm sự, mặt khác khu vực này thật sự không có gì có thể ăn được, từ đây đi ngược lại qua hai trạm dừng có quảng trường Tinh Thành, ở đó có không ít quán ăn, nhưng mà tất cả mọi người đều ngại phiền phúc.

* Đi ăn máng khác: Tìm công việc mới.

"Tất cả đềi ngại phiền toái sao?" Lục Già chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn hỏi xem có đồng nghiệp nào không ngại phiền phúc hay không, buổi trưa có thể kết bạn.

Tiểu Đạt nhanh chóng trả lời, "Ông chủ thứ hai* của chúng ta không ngại phiền toái."

* Nguyên văn là Nhị lão bản

Lục Già: "Ông chủ thứ hai?"

Tiểu Đạt là một đứa trẻ thành thật, biết cái gì thì nói cái đó: "Ông chủ thứ hai chưa bao giờ đến nhà ăn, nếu như anh ta ở công ty thì buổi trưa đều lái xe đến Tinh Thành ăn cơm, thỉnh thoảng Từ tổng sẽ cùng đi với anh ta."

Aiz, Lục Già hoàn toàn tuyệt vọng rồi, coi như da mặt cô dầy đi nữa thì cũng không thể hẹn ông chủ cùng đi ăn cơm trưa.

Lục Già quay về chỗ làm việc, đang là thời gian nghỉ trưa nên không có ai, nhưng mà ở tầng này trừ cô ra thì không phải thời gian nghỉ trưa cũng không có ai. Ốc Á chiếm hai tầng ở tòa nhà văn phòng Khoa Vũ, Từ Gia Tu cùng phần lớn mọi người đều làm việc ở tầng trên, trên lầu hết chỗ mới chuyển xuống tầng dưới.

Các thiết bị lắp đặt và phong cách của tầng trên và tầng dưới cũng không giống nhau, rõ ràng tầng trên tốt hơn rất nhiều, ngay cả thiết bị làm việc cũng tốt hơn rất nhiều, ví dụ như ở tầng trên bọn họ đều dùng máy vi tính Apple hoặc thinkpad cao cấp, cô ở tầng dưới chính là một cái máy bị đào thải, đến ngay cả cái bàn làm việc kia của cô, trên thị trường cũng có thể bán với giá của đồ cổ rồi.

Nhưng mà chuyện này cũng có nguyên nhân, chỗ cô làm bây giờ ban đầu vốn không phải khu vực làm việc của Ốc Á, tầng trên tầng dưới vốn là hai công ty có quan hệ cạnh tranh với nhau, ông chủ công ty kia vốn không thưởng thức Từ Gia Tu, tình hình kinh doanh của công ty cũng không bằng Ốc Á của Từ Gia Tu, thỉnh thoảng còn có nhân viên đi ăn máng khác lên trên lầu. Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, vì muốn phân tranh cao thấp ông chủ ôm một đống hạng mục trọng điểm kéo dài chừng hai năm liền, cuối cùng không cầm cự được chỉ có thể xin phá sản.

Sau đó thì sao, công ty bị phá sản nhanh chóng bị Từ Gia Tu tiện tay đón lấy, ngay cả hạng mục trọng điểm cũng bị cướp mất.

Chậc chậc. Lục Già thật sự không nghĩ tới Từ Gia Tu còn am hiểu sửa mái nhà dột* như vậy.

* Mua rẻ bán đắt

Một ông chủ thông minh, nhiều mưu kế, có đủ sự âm hiểm, nhìn còn có vẻ cao cao tại thượng như vậy, cô còn có lý do gì không thần phục!

Lục Già đột nhiên quay về phía máy vi tính trên bàn làm việc gõ một trận, ầm ầm, sau đó khí thế hừng hực đứng lên, cô muốn lên trên tầng!

Tiểu Đạt tò mò nhìn về phía cô: "Lục Già, cô muốn làm gì?"

"Máy vi tính chết rồi, tôi lên lầu xin máy vi tính mới!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.