Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Chương 62: Chương 62: Chương 61




Edit: Sun520

Phần mềm giao tiếp xã hội của Long Dược bắt đầu liên tiếp xảy ra vấn đề, tình trạng rất không ổn định, tùy theo người tiêu dùng của bọn họ gia tăng càng làm cho tình trạng này thêm nghiêm trọng, cho đến khi không cách nào mở ra sử dụng được.

Đây chính là một lỗ hổng lớn ở trung tâm.

Ngựa đen trở thành ngựa chết, trước khi Long Dược tập trung vào hàng loạt tuyên truyền thì trời xui đất khiến thế nào lại thúc đẩy cho “Thập quang”, sau đó đoạn mở đầu của “Thập quang” trở thành tin nóng. Khi Long Dược “Kẹt” không cách nào sửa chữa phục hồi được, thì “Thập quang” từng chút từng chút càng toàn diện hơn càng lưu loát hơn càng chơi ngoạn mục càng thêm thành thật giao tiếp xã hội so với bọn họ, cho nên mọi người không thể nghi ngờ mà lựa chọn. Đồng thời, trước danh tiếng tốt của “Thập quang” bởi vì lần này “Bay lên” mà đánh sập cơ sở, chỉ có làm ra sản phẩm chân chính tốt, mới có thế chống đỡ như vậy, đánh đâu thắng đó không có gì cản nổi. Đây là lòng tin của Lục Già đối với “Thập quang”.

Từ Gia Tu nói với Diệp Ngang Dương: “Hiện tại chúng ta cũng nên toàn lực tuyên truyền rồi.”

Diệp Ngang Dương: “Rốt cuộc cũng đợi được thời cơ này rồi.”

Đúng vậy, bây giờ là lúc tốt nhất để tuyên truyền “Thập quang”, nếu như tình thế Ốc Á và Long Dược tràn đầy lựa chọn cùng chúng nó cứng đối cứng, hiệu quả có thể không tồi, quyết sẽ không phải là kế hoạch hay.

Lục Già nghĩ đến một chuyện, lần trước Diệp Ngang Dương hỏi Từ Gia Tu lúc nào thì tuyên truyền “Thập quang”, Từ Gia Tu nói sẽ nhanh thôi, trễ nhất là trong vòng ba tháng. Cô tính toán thời gian một chút, thật sự không có vượt qua ba tháng.

Nhưng mà, làm sao Từ Gia Tu biết được chuyện xảy ra ở Long Dược? Trước mặt anh nói mình là nội gian, chẳng lẽ là anh đang nói đùa?

Lục Già và Từ Gia Tu cùng nhau lên lầu, đi tới phòng làm việc của anh, Từ Gia Tu biết cô khó hiểu cái gì, chủ động mở miệng nói: “Trung tâm lỗ hổng “Thập quang” của chúng ta thật sự là có vấn đề, kết quả lại chạy đến Long Dược bên kia.”

Lục Già khẽ nhíu mày.

“Vừa mới bắt đầu anh cũng không biết, sau đó mới nghi ngờ.” Giọng nói Từ Gia Tu chân thành, phân tích từng việc: “Long Dược đưa ra một cái phần mềm tương tự với “Thập quang” của chúng ta nhanh như vậy, không được thành lập về mặt kỹ thuật và năng lực, không ngoại trừ Tống Tuyển Hi đầu tư rất nhiều chi phí và nhân lực vào hạng mục này của Long Dược. Sau đó, có người trong Ốc Á rời đi, chuyện này nói ra thì rất dễ hiểu, ban đầu Thuộc Dật Phong phát hiện lỗ hổng này, chúng ta tạm thời quyết định cất giữ số khoản phiên bản, nguyên nhân chính là để phòng ngừa ngộ nhỡ, nhưng không ngờ đó thật sự là ảnh hưởng quan trọng.”

“Vậy sao anh lại khẳng định Long Dược xảy ra vấn đề trong vòng ba tháng.”

“Chuyện này. . . . . .” Có chút không quân tử, anh lăn lộn trên thương trường mấy năm, không phải là không có chút thủ đoạn. Nếu Long Dược đã dụ dỗ người của Ốc Á, anh cũng có thể làm cho bọn họ bên kia thả người, bọn họ tạm thời tạo thành đoàn đội dễ dàng hơn phạm sai lầm; lần này Tống Tuyển Hi thật sự chọn sai đối tượng hợp tác. Từ Gia Tu ôm chầm Lục Già, nói ra cảm nhận: “Thương trường có chút thủ đoạn, không phải rất quang minh chính đại, đề phòng tốt hơn phòng bị.”

Sự thật chứng minh, Từ Gia Tu chính xác không phải là người đàn ông trẻ hồ đồ. Lục Già nhìn thẳng vào mắt vô hại của Từ Gia Tu, tiếp tục hỏi: “Ban đầu phiên bản “Thập quang” thật sự bị Tống Tuyển Hi lấy đi?”

“Không phải Tống Tuyển Hi.” Từ Gia Tu lắc đầu phủ định, có lẽ lúc này anh nên thẳng tay hắt cho Tổng Tuyển Hi một tội xấu xa, chỉ là hoàn toàn không cần thiết, vẻ mặt Từ Gia Tu ngay thẳng, sau khi anh sắp xếp hết mọi chuyện trải qua rồi kể cho Lục Già nghe: “Tống Tuyển Hi không biết làm chuyện như vậy, anh ta lựa chọn hợp tác với Long Dược, một mặt là tổng giám đốc mới của Long Dược và Ốc Á từng có quan hệ, bọn họ quan hệ hợp tác sẽ lâu dài hơn, mặt khác, nếu Tống Tuyển Hi đầu tư vào Long Dược, theo tác phong làm việc của anh ta, việc phần mềm giao tiếp xã hội này sẽ toàn quyền giao cho Long Dược phụ trách. Mục đích của Tống Tuyển Hi chỉ là khiêu chiến hoặc chèn ép Ốc Á, kết quả Long Dược chỉ diễn trò với anh ta, chắc hẳn Tống Tuyển Hi cũng cảm thấy nhức đầu. . . . . . Chuyện này suy nghĩ kỹ một chút, vẫn rất phù hợp với phong cách Chu Vân Sóng của Long Dược.”

Từ Gia Tu phân tích, Lục Già nghe rõ, ngày đó Tống Tuyển Hi nói với cô là không cố ý sĩ diện. Chu Vân Sóng trong miệng của Từ Gia Tu, cô cũng biết người này, chính là tổng giám đốc ở dưới lầu công ty Ốc Á, đã bị Từ Gia Tu làm cho tức giận một lần. Cô thật sự cảm thấy rất sâu sắc, tổng giám đốc Chu đã bị Từ Gia Tu làm cho tức giận một lần rồi.

Chuyện quanh co loằn ngoằn như vậy, Lục Già vẫn có chút tức giận: “Tại sao anh không nói cho em biết sớm một chút chứ?”

Trong khoảng thời gian này cô rất lo lắng và sợ hãi, vì muốn hấp dẫn người tiêu dùng mà cô còn viết tuyên truyền “Nhuyễn văn” —— chuyện xưa của cô với anh và “Thập quang”, Từ Gia Tu thì sao, mỗi lần anh cười híp mắt nhìn cô viết nội dung bình luận khen ngợi xong, trong lòng không phải là rất vui vẻ đi?

Từ Gia Tu đưa tay đụng cô một cái, mang theo một chút áy náy.

Lục Già hất tay của anh ra.

Nhân cơ hội Từ Gia Tu nắm lấy tay Lục Già, dịu dàng hỏi cô: “Không phải anh đã nói, thử tin tưởng anh, cho dù nghe được lời nói gì sao?” Lúc ấy anh nói thì nói thế, nhưng trước mắt Ốc Á gặp nguy cơ, anh cũng không có nắm chắc và tự tin một trăm phần trăm, nhất là ở trước người phụ nữ này, cho nên chỉ có thể toàn lực ứng phó, chờ đợi rõ ràng rồi mới nói cho cô biết.

Đúng, anh đã nói như vậy, nhưng vẫn để cho cô lo lắng quá độ, chỉ là cô đã lo lắng vô ích. Lục Già vẫn im lặng, ánh mắt vẫn rũ xuống, không nói một lời.

Từ Gia Tu nghiêng đầu qua nhìn cô, nháy mắt: “Lục Già. . . . . .”

Lục Già hất mặt, trong lòng đếm một chút, một, hai, ba, bốn, năm, sáu. . . . . . Tức giận mười giây, ok kết thúc! Cô quay đầu trừng mắt về phía Từ Gia Tu, giận dỗi nói: “Sớm biết thế, em đã không cần thiết viết “Thập quang chuyện xưa”.”

Khụ! Tại sao không cần thiết chứ, việc này vô cùng cần thiết. Từ Gia Tu nói: “Mỗi ngày anh đều theo dõi.”

Lục Già hừ hừ có tiếng: “Cũng không phải viết cho anh xem.”

Từ Gia Tu ngừng lại một lát, sau đó hỏi một chuyện: “. . . . . . Năm đó bạn học Tiểu Lục thật sự thường thường nhìn lén bạn học Từ? Bạn học Từ thật sự đẹp trai như bạn học Lục viết sao?”

Tự luyến cuồng! Lục Già thật sự nhịn không được, nên mỉm cười, cô cắn cắn khóe miệng, lắc đầu một cái nói: “Không có, viết linh tinh .”

Từ Gia Tu cũng cười, chân mày khóe mắt đều là vui vẻ, anh nói với cô: “Vậy anh nói cho em biết, trước kia bạn học Từ cũng hay nhìn lén bạn học Tiểu Lục, bây giờ em có thể viết, anh bảo đảm tình hình đúng sự thật.”

Chuyện gì chứ, trong Lòng lục Già hồi hộp, làm bộ không thèm để ý: “A, em biết rồi.”

Từ Gia Tu lại hỏi cô: “Làm người trong cuộc, anh có quyền lợi được biết kết quả trong nói “Thập quang chuyện xưa” chứ?”

“Kết quả gì chứ?” Lục Già cười cười, mặt mày cong cong nhìn bạn trai, giọng nói lộ ra hai phần vui vẻ: “Em cũng không biết.”

Rốt cuộc là kết quả Đại Đoàn Viên? Hay là im lặng? Hoặc là. . . . . .

Thập quang trong chúng ta, rốt cuộc kết quả của chúng ta như thế nào, ai biết được, hiện tại mãi mãi quan trọng hơn tương lai. Ở trong thế giới táo bạo bận rộn này, trong lòng của anh và cô luôn mong muốn, trong lòng có nhớ nhung, sau đó trong lòng phải nắm chắc, đã là may mắn tốt nhất rồi.

Kết quả quan trọng sao? Cuộc sống con đường chỉ có không biết kết quả, chỉ là sau này cô và anh có thể đi được mỗi bước tốt hơn mà thôi.

. . . . . .

Nửa tháng sau, trong website Long Dược chính thức nói rõ thay đổi trục trặc, sau lần đó không còn thay đổi nữa. Tháng thứ nhất ở liên kết cơ sở người tiêu dùng “Thập quang” vượt qua 500w, thành tích nổi bật.

Sau khi Từ Gia Tu và Kiều Ba tiên sinh ký hợp đồng hợp tác hạng mục chiến lược, vậy mà anh cũng không có đồng ý với đề nghị của Kiều Ba tiên sinh đưa Ốc Á ra thị trường nước Mĩ ngay lập tức. Ốc Á từ chối đưa ra thị trường, chưa chắc không phải là chuyện tốt. Cuộc sống này rất dài, có lúc vội vã lên đường sẽ dễ dàng thất lạc đồ đạc, cũng có khả năng cô chính người mà anh trân quý nhất đời này.

Anh đã từng mất một lần, không muốn mất một lần nữa.

Huống chi, năm nay anh còn có một chuyện rất quan trọng chưa có hoàn thành, quan trọng hơn so với thị trường, quan trọng hơn rất nhiều.

Chuyện gì?

Một người có thể hoàn thành sao?

Một người thì không làm được.

Chuyện này phải cần hai người, chỉ cần hai người.

——

Từ Gia Tu muốn đi thanh phố S một chuyến, thấy một người bạn chí cốt, mang theo bạn gái.

Sau hạng mục trọng điểm Ốc Á gắng sức lấy được công trình nghiên cứu của viện khoa học thành phố S, mà đối thủ cạnh tranh thì rất nhiều, cho nên công ty lớn ở trong nước đều đã dự đoán được quyền kinh doanh hạng mục.

Trong sân bay, Lục Già hỏi Từ Gia Tu: “Từ Gia Tu, anh cảm thấy Ốc Á có thể nắm chắc công trình nghiên cứu của viện khoa học thành phố S, quyền kinh doanh hạng mục trong tay của bọn họ có thể là bao nhiêu?”

Từ Gia Tu suy nghĩ một chút: “Năm mươi phần trăm đi, thực lực của Ốc Á chiếm hai mươi phần trăm, Kiều Ba ủng hộ chiếm hai mươi phần trăm, còn lại mười phần trăm, chúng ta đi cửa sau.”

Cho nên lần này đi thành phố S là đi cửa sau? Lục Già dựa vào khuỷu tay của Từ Gia Tu, giống như chuyện gì từ trong miệng Từ Gia Tu nói ra, đều là đàng hoàng.

“Giáo sư Hà nghiên cứu khoa học ở trung tâm thành phố S, lúc du học anh và anh ta ở cùng ngôi nhà trọ, đúng lúc liên lạc được một quan hệ.”

Quan hệ này đủ sao? Lục Già cười, chúc chúng ta may mắn thôi.

Từ Gia Tu cũng cười, quản nó đủ dùng hay không, anh còn có một mục đích, cô bạn tốt Tú Tú. Từ Gia Tu sờ tóc Lục Già, cảm thấy mềm mại. Vận khí của anh vẫn không tính là kém.

Thời gian đến nhanh, Lục Già và Từ Gia Tu đứng lên, đi thang máy lên lầu hai; rất trùng hợp, ở giữa là Tống Tuyển Hi và trợ lý đối diện đi tới, hai bên đều thấy nhau, Từ Gia Tu và anh ta gật đầu như chào hỏi nhau, bề ngoài khá lịch sự. Tống Tuyển Hi phải là về Bắc Kinh rồi.

Trên đời này có mấy người, là ngàn vạn lần không thể bỏ qua; có mấy người, bỏ qua càng thích hợp hơn.

Trước khi lên máy bay, trong di động của Lục Già thông báo có một tin nhắn do Tống Tuyển Hi gởi đến, nội dung rất đơn giản: “GiGi, chúc hai người hạnh phúc.”

Máy bay sắp cất cánh, Lục Già lưu loát tắt điện thoại di động, nịt dây an toàn, cô có chút say máy bay, nên quay đầu nó với Từ Gia Tu: “Em chợp mắt một chút.”

“Được, anh không ầm ĩ với em.”

“Không sao, anh có thể quấy rầy em.”

“Ừ.” Đột nhiên Từ Gia Tu nghiêng đầu, hôn một cái bên má cô, có thể quấy rầy như vậy không?

Lục Già nhắm mắt lại, lông mi dày thanh tú xinh đẹp có chút rung rung, sắp hạnh phúc say máy bay rồi.

. . . . . .

Phía sau “Thập quang”:

Mùa hè 200x, đến hội bạn học cấp ba Đông Châu, các hoành phi dài mảnh treo đầy sân trường, kiểu hoa đa dạng, ví dụ như “Hồi ức năm tháng dài dằng dặc và chuyện cũ ở trường, cùng nhau thưởng thức từ từ cuộc sống Phong Hoa Tuyết Nguyệt” , ví dụ như “Thời gian như nước, nhớ lại năm tháng tài hoa trước kia; năm tháng như ca khúc, nhìn sáng nay hợp lý thơ văn hoa mỹ.” Còn có “Lớp mười lớp mười, không phải bình thường.” . . . . . .

Cây hòe tươi tốt, nhánh cây dài, cao như cái lọng.

Ánh mặt trời trong suốt yên tĩnh, sáng sớm Lục Già đã bị lão Lục gọi dậy, cô soi gương vuốt vuốt mái tóc, lão Lục càu nhàu ở phía sau cô: “Bạn học Lục Già, hôm nay biểu hiện tốt một chút, nhìn xem còn có bạn học nam nào chưa lập gia đình, ví như Trình Dương, cha vẫn cảm thấy cậu ấy rất tốt!”

Trình Dương. . . . . . Cái quỷ gì chứ!

Tại sao cô lại không có bạn trai chứ!

Từ Gia Tu đi đâu rồi. . . . . . (www. . )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.