Flynn liếc nhìn lại thân hình mình, ở phía sau, vẫn đang nằm trên giường bệnh viện. Rồi anh mắt cô đưa sang Tucker, đang nằm bên cạnh giường, một tay nắm lấy của cô để sẽ biết ngay nếu cô có cử động. ngoài trời đã tối, phải mất hàng tiếng đồng hồ mới về được đến nhà nhưng anh vẫn ở đó. Cô mỉm cười. Người ta vẫn nói cái chuyện những người bị hôn mê nhưng vẫn biết người họ yêu thương đang ở bên họ ư? Đúng là thế thật mà.
Flynn cảm thấy có ai đó dưới chân giường mình, cô dời sự chú ý khỏi Tucker và trông thấy bà Esther đang đứng cạnh giường.
Chà. Người phụ nữ này khá thấp.
Nhưng có điều gì đó khác lạ ở bà. Trông bà trẻ hơn. Hạnh phúc hơn. Và không giống như những lần viếng thăm trước, ánh sáng theo bà bây giờ có màu trắng.
Flynn mỉm cười. "Bà đến à."
"Tất nhiên ta đến."Bà hất đầu về phía Flynn say ngủ. "Cô nghĩ ta để lỡ mất chuyện này sao?"
"Chắc là không rồi." Cô nhìn khuôn mặt tươi cười của bà Esther một lát.
Hôm nay là một ngày đúng là đầy những bất ngờ.
"Vậy," cô nói, cảm thấy một cục nghẹn trong cổ họng, dẫu cho sự thật là ngay lúc này cô đang bị hôn mê, "Cháu cho rằng việc bà đang ở đây chứ không phải trong ngôi nhà đó chứng tỏ bà đã tự do?"
Bà Esther gật đầu. "Đúng thế."
"Bởi vì cháu đã tìm ra kẻ giết bà, đúngkhông? Cháu đã giải thoát cho bà, đúng không? Giờ bà đã cảm kích cháu đến mức nào rồi?"
"Càng lúc càng giảm," bà Esther nói, nhưng rồi mỉm cười và ra hiệu về phía Tucker. "Cô nên dậy đi. Giải thoát cho anh chàng tội nghiệp kia khỏi đau khổ đi chứ."
"Cháu đã cố," Flynn nói. "Cháu không thể. Chắc là tại thuốc."
"Ok. Vì ta còn một phút..." bà Esther ngừng lời, duyên dáng vuốt lại chiếc váy ma của mình. "Ta muốn nói điều này... dù cô đúng là một đứa thô lỗ, nhưng ta sắp đi rồi, và ta để lại cho cô một thứ."
Flynn nhảy tưng tưng. "Ô! Là một con ngựa ma ạ? Cháu vẫn luôn muốn có một con. "
" Không, »Esther bĩu môi.
" Thế ? nó đâu rồi ? Cháu muốn quà của mình. "
" Cô sẽ nhận được nó sớm thôi, và khi đó, cô sẽ biết đó là từ ta. "
Trước khi kịp nhớ là cả hai đều đang hồn lìa khỏi xác, Flynn với tay chạm tay bà Esther, và ngạc nhiên khi cô chạm được vào tay bà. Tay bà ấm, và khi bà Esther siết chặt tay flynn, tay cô được bao bọc một lớp ánh sáng trắng rực rỡ.
" Chà, thuốc này đúng là mạnh thật. bà đi rồi cháu cùng hơi buồn đấy. "
Mắt bà hơi nhíu lại, " cô chắc rồi lại khỏe ngay ấy mà. "
Flynn cười, siết nhẹ tay bà Esther thêm một lần nữa rồi buông ra. " Cho cháu gửi lời chào ông Harold Willbur nhé. "
Bà Esther gật đầu, rồi quay bước đi.
Bà cô già điên khùng ơi, Flynn nghĩ khi cô vẫy những ngón tay về phía bức tường mà Esther mới bước qua. Cháu sẽ nhớ bà.
Ta nghe rồi đấy, giọng bà Esther vẳng lại.
Tầm nhìn của Flynn tối đi, và cơ thể cô đột nhiên nặng nề. Cô hít một hơi sâu rồi mở mắt ra.
Cô đang ở trong phòng bệnh viện. Đã tỉnh. Còn sống.
Tucker cựa người trên chiếc ghế bên cạnh, như thể cảm nhận được là cô đã tỉnh. Anh nhấc đầu dậy và mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt cô.
" Chào, " anh nói, giọng thật dịu dàng.
" Chào anh, " Flynn nói giọng khàn khàn, rồi một cơn ho kéo tới. Tucker vội rót cho cô một ly nước, rồi ngồi xuống cạnh giường, giữ cho cô uống từ từ. Xong xuôi, anh đặt lại nó vào khay và nhìn cô.
" Em sao rồi ? " anh hỏi.
"Em không biết. em thế nào?"
"Em sẽ khỏe thôi." Anh mỉm cười yếu ớt. "Viêm, ừm, viên đạn trúng vào động mạch, em bị mất máu. Thật ra là khá nhiều máu. Họ đã phẫu thuật, và ừm, chữa cho em rồi. tay của em sẽ bị đau nhức và sẽ phải mất một thời gian thì em mới có thể chơi golf lại được."
"Em ghét golf."
"Chà, thế thì coi như có ảnh hưởng gì đâu."
Flynn hít một hơi. "Anh thế nào? Anh có sao không?"
Tucker ngước mắt nhìn cô, và cô có thể thấy câu trả lời trong đó.
"Tucker..."
"Ừm," anh nói và lại cụp mắt xuống. "Nói em nghe, anh không biết mình đã làm gì nữa. đầu tiên anh khiến em bị đe dọa, rồi làm em bị trúng đạn. Anh thật sự không hình dung được cuộc hẹn tiếp theo của chúng ta sẽ thế nào. Em nghĩ sao về việc khỏa thân rơi tự do không đeo dù?"
"Em thích cái phần khỏa thân ấy đấy." Cô với tay chạm vào anh. "anh biết đấy không phải là lỗi của anh mà."
Anh khịt mũi. "Thế thì là lỗi của ai bây giờ?"
"Của Annabelle," Flynn nói. "Nhân nói đến, họ bắt được cô ta rồi đúng không?"
"Ừ. Giờ thì cô đã đã vào nhà đá rồi."
Flynn mỉm cười, nhưng mặt Tucker chẳng tươi lên chút nào.
"Này," cô nói. "anh thôi cái vẻ ủ rũ ấy đi, được chứ?"
"Em chỉ nhờ anh đi ăn sáng. Nếu anh đi..."
"Này," cô nghiêm nghị. Anh ngước mắt nhìn cô, và khi cô biết đang có sự chú ý của anh, cô mỉm cười. "Chuyện ấy chưa bao giờ xảy ra."
"Cái gì?" giọng anh thì thào hoài nghi.
Cô nói chậm rãi, để anh hiểu cô rằng cô thật sự có ý là như thế. "Chuyện ấy... chưa bao giờ... xảy ra."
"Flynn câu đó không hợp vào đây đâu. Đáng ra em đã có thể..."
"Anh," cô nói, "sao ta lại có thể ngồi ở đây mà tự hành hạ mình về chuyện nhỉ. Em thì cảm thấy tồi tệ rằng em đã khiến anh phải đối mặt với cái chết dễ như thế nào, và anh cảm thấy tệ hại vì em bị một nhát giấy cứa ra trò, ta có thể nói về chuyện đó cho đến chết sao..."
Tucker khẽ mỉm cười, và Flynn khẽ cựa ngón tay mình trong tay anh.
"... hoặc ta có thể thống nhất là nó chưa bao giờ xảy ra, anh có thể hôn em, và ta có thể cùng sống tiếp."
Tucker nhìn cô một lúc lâu, anh mắt anh sáng lên trong ánh trăng dìu dịu.
"Flynn..."
"Em nghĩ anh đã biết em bỏ phiếu cho cái nào rồi đấy."
Cuối cùng, Tucker mỉm cười, nghiêng người tới và hôn phớt lên môi cô.
"Tốt. vậy là ta đã thống nhất," cô nói.
"Ừ." Anh dụi tay lên mắt, rõ ràng là anh mệt. "Ừm, Freya và bố em đến đây, nhưng anh đã bảo họ về khách sạn nghỉ một chút."
"Bố em đến đây?'
Tucker gật đầu. "Ông bay đến ngay khi hay tin."
"Chao," Flynn nói. "Hay thế."
"Ừ," Tucker nói và mỉm cười. "Anh bảo với mấy cô y tá anh là anh của em nên họ cho anh ở lại."
Flynn cười. "Thế nhỡ họ bước vào mà ta lại đang hôn hít nhau thì trông sẽ thế nào đây?"
Tucker cười toe. Flynn với cánh tay lành của mình túm lấy áo sơ mi của anh, kéo anh lại trong một nụ hôn thật dài và dễ chịu. một lúc sao anh lùi lại và mỉm cười với cô, cuối cùng bóng tối đã kéo khỏi mắt anh, và nụ cười thường trực đã hiện trên môi anh, anh đã bắt đầu giống với Tucker của cô.
Tucker của mình, cô nghĩ thầm, và khẽ run lên vì những cảm xúc trong mình.
"Em lạnh à?" anh nhảy khỏi giường và lôi ra một cái túi ở dưới gầm giường.
"Em không sao. Anh lên đây đi."
Anh nhấc chiếc túi lên và đặt dưới chân cô và lục lọi trong đó. "Không, khi bố em và Freya ở đây với em thì anh được nghỉ một chút, thế nên anh đã lái xe về Arms và mang cho em mấy thứ. Em biết đấy, kiểu như có những thứ thân thuộc để được an ủi và mau lành vết thương, đại loại thế. A, đây rồi."
Anh lôi ra chiếc chăn tím. Chiếc chăn của bà Esther. Flynn đã trông thấy nó biết bao nhiêu lần, chưa bao giờ cô nghĩ nó có thật.
Nhưng nó có thật.
Cô phá lên cười và nhận lấy từ tay anh, ngạc nhiên là nó lại mềm mại đến thế dưới những ngón tay mình. "Ôi Chúa ơi. Anh lấy ở đâu thế?"
Anh liếc nhìn nó, bối rồi, rồi nhìn lại cô. "Nó ở ngăn dưới trong tủ áo mà. Nó là của em mà, phải không?'
Flynn nhìn nó một lúc, rồi với ra nắm lấy tay Tucker.
"Ừ," cô nói, và chớp mắt để gạt đi giọt nước mắt hạnh phúc. "Là của em."