CHƯƠNG 33
Thắt lưng Úy Oản thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn thẳng thiên nhan đế vương, hồi lâu chưa nghe thấy Phương Huyễn đáp lại một câu, nhíu nhíu mày, không muốn đứng ngốc thêm, xoay người muốn rời đi.
Phương Huyễn đột nhiên nhảy dựng lên, rời khỏi long án, bước nhanh đuổi theo, một tay nắm ống tay áo thái phó: “Lão sư, người không thể đi!”
Úy Oản vùng khỏi tay hoàng đế, mặt không chút thay đổi, mỗi chữ mỗi câu chậm rãi nói: “Bệ hạ, ý thần đã quyết!” Đang lúc quay đầu trông thấy khuôn mặt sốt ruột hoảng sợ của Phương Huyễn, trong lòng bỗng dưng mềm nhũn, chua xót khổ sở không chịu nổi, giọng nói ôn hoà một chút, mang theo mệt nhọc cùng chán ghét vô tận: “Hôm nay triều đình có người hiền phò trợ, biên ải mưu tướng tung hoành, thần năm nay đã bán bách, tâm lực đã kiệt, há có thể lại phụng quân như trước, bệ hạ tự giải quyết ổn thoả đi!”
Hoàng đế không quan tâm, bỗng nhiên bổ nhào tới, mở hai tay muốn ôm lấy cơ thể thái phó. Úy Oản vội vàng né tránh, hét lớn một tiếng: “Phương Huyễn!”
Phương Huyễn sửng sốt, dần thay đổi sắc mặt, cười nhạt cản trước cửa Ngự Thư phòng: “Trẫm không cho ngưoi đi!”
Úy Oản nhắm mắt, cố gắng đè xuống tức giận bồng bột trong lòng: “Tránh ra!”
Hoàng đế cắn răng: “Tại sao phải đi?”
Tay áo thái phó khẽ nhúc nhích, tâm tình có chút khống chế không được: “Tại sao? Ngươi còn nhớ rõ đáp ứng lời ta không? ”
Phương Huyễn giật mình: “Đáp ứng gì?”
Úy Oản lắc đầu, trong thần sắc dẫn theo một chút xót xa tự giễu: “Bệ hạ nhật lí vạn kỵ, lời nói đáp ứng kia chắc hẳn đã sớm đã vứt sau đầu! Thôi thôi thôi, ngươi bằng không mau tránh ra, chớ trách ta xuất thủ vô tình!” Tay thon dài chậm rãi giơ lên, liền muốn đánh ra một chưởng.
Phương Huyễn trong lòng kiên quyết, dứt khoát nhắm mắt ưỡn ngực: “Hôm nay dù ngươi có đánh chết ta, cũng đừng hòng ra khỏi cửa!”
Úy Oản tức giận đến cả người phát run, mơ hồ cảm thấy trong bụng lớp lớp đau đớn mơ hồ, không hề do dự, vung tay một chưởng đánh về phía hoàng đế.
Chưởng phong liệt liệt, đánh tới trước mặt, mắt thấy lòng bàn tay bạch ngọc kia muốn xuất chưởng, Phương Huyễn yên lặng thở dài: chỉ mong chiêu khổ nhục kế này có thể dùng được! Thân mình vẫn đứng yên vẫn không nhúc nhích, đúng là cam tâm tình nguyện chịu một chưởng này.
Úy Oản một chưởng đánh ra vốn định bức lui hắn, bản thân nhân cơ hội cửa mở rời đi, nhưng chủ ý hoàng đế quyết tâm không tránh, trơ mắt nhìn chưởng kia đánh giữa ngực Phương Huyễn, tâm trạng căng thẳng, bỗng nhiên nhớ tới lúc tuổi còn trẻ dạy Phương Huyễn tập võ, thái tử nhỏ tuổi không biết trời cao đất rộng, học xong mấy chiêu, lại lén lút chuồn ra tìm người luận bàn. Vừa ra khỏi cung lại đụng phải một gã giang hồ lão luyện, bị đánh thành trọng thương, may mắn được mình tìm được đúng lúc, mới cứu hắn trở về, một lần bị thương… Thương ở ngực…
Bất ngờ thu tay, công lực đánh úp, ngực vốn trầm muộn lại trúng một quyền, không thể kiềm được, phun ra một ngụm máu tươi, trên nền xanh, đỏ tươi chói mắt.
Phương Huyễn hoảng hốt, bước lên trước đỡ lấy thân hình lung lay của thái phó, dìu hắn, khó khăn giữ thăng bằng.
Âm thanh hoàng đế run rẩy: “Lão sư… ”
Úy Oản bỉnh ổn lại hô hấp lộn xộn: “Bệ hạ, để thần đi thôi! Thần không muốn phải nhìn người vô tội vì thần phải ôm hận nơi cửu tuyền nữa! ”
Phương Huyễn chân tay luống cuống: “Lão sư, ngươi hãy nghe ta nói, nghe ta giải thích… ” trên gạch xanh loang lổ đỏ thắm làm tâm tư thiên tử hỗn loạn: sao lại thổ huyết? Sao lại thổ huyết?
Úy Oản lắc đầu: “Tiểu Nhạc mới mười hai tuổi, mười hai tuổi Ngươi sao hạ thủ được? Tại sao phải hạ độc thủ như vậy? Đứa bé kia… Đứa bé kia… ”
“Hắn không nên gọi ngươi là lão sư! Lão sư, là của ta! Trẫm là chủ nhân thiên hạ này, lão sư trẫm không thể cùng người khác chia sẻ! Huống chi… Huống chi là thái giám thấp hèn như vậy!”
Úy Oản khiếp sợ nhìn hoàng đế nôn nóng: “Phương Huyễn, từ khi ngươi sáu tuổi, ta đã bên cạnh chỉ bảo ngươi, đến tột cùng là từ khi nào, ngươi lại có thể biến thành người hẹp hòi vì tư lợi như vậy.”
Phương Huyễn mặt đỏ mắt đỏ: “Đúng vậy, trẫm hẹp hòi, trẫm vì tư lợi! Nhưng mà, trẫm hẹp hòi ích kỷ đều là vì người khác! Lão sư, ngươi chẳng phải nói, trẫm trị quốc cũng phải bày ra dáng dấp như vậy sao?”
Thái phó thái tử giật mình, cười khổ: “Hoá ra đầu sỏ là ta, nếu đã không chịu được Úy Oản như thế, ngươi để ta rời khỏi đi!”
Nói nhiều vậy, Phương Huyễn dần dần lãnh tĩnh trở lại, nghiêm nghị mà đứng, vẻ mặt thâm trầm: “Thái phó, ngươi thực sự phải đi, không còn bằng lòng ở lại?” Úy Oản nghiên người, kiên quyết gật đầu!
Một hồi trầm tịch, hoàng đế cúi đầu, cân nhắc nhiều lần, chậm rãi nói: “Nếu ngươi đã hạ quyết tâm, trẫm há có thể học thị tỉnh vô lại, bằng mọi giá giữ ngươi lại! Lão sư… “Chậm rãi ôm trọn thái phó trước mặt, yên lặng nhìn chăm chú dung nhan yếu ớt của Úy Oản “Chí ít hôm nay đừng đi! Cùng ta… Dùng vãn thiện lần cuối!”
Trên mặt chí tôn thiên tử tràn đầy bi thương không muốn rời, ánh mắt thành khẩn. Tâm trạng Úy Oản run lên, không kềm chế được gật đầu, khe khẽ thở dài vẫn luyến tiếc đứa nhỏ bao nhiêu năm thương yêu! Huyễn, ta và ngươi sao lại ra nông nỗi hiện tại, là tại ta hay tâm tính ngươi trở nên quá đáng? Ngực buồn bực khó chịu, nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng xoa!
Động tác hắn mặc dù rất nhỏ, lại bị Phương Huyễn nhìn ra, đưa tay đỡ lấy cánh tay thái phó, ôn nhu nói: “Lão sư, ngươi không thoải mái phải không? ”
Úy Oản khẽ lắc đầu đẩy tay hắn ra: “Đã muốn cùng dùng vãn thiện, liền tới Vĩnh Yên cung đi! ” (:3 nhỡ đến lại bị rape thì sao? tui nghi lắm :3)
Phương Huyễn cười lấy lòng: “Ta biết, lão sư không thích Thái Cực điện. Tối nay nhất định phân phó đem yến tịch đặt ở Vĩnh Yên cung! ”
Úy Oản thản nhiên nói: “Ta và ngươi hai người dùng bữa, làm nhiều món ăn vậy cũng ăn không hết, tùy ý đi! Thần đi trước một bước, quấy nhiễu nội triều, thần cảm giác vô cùng áy náy! ”
Hoàng đế qua loa đáp: “Nói là nội triều, quy ra chỉ là thương lượng việc hoàng tỷ nhập liễm, không có gì quan trọng!”
Thân thể thái phó hơi trấn động, vẻ mặt hơi phức tạp: “Phượng thể trưởng công chúa quay về kinh chưa?”
Phương Huyễn thu tay bước đi thong thả đến sau ngự án: “Thái phó có từng xem qua dung nhan hoàng tỷ?”
Úy Oản lắc đầu: “Chưa từng, đoạn thời gian này, thần vẫn luôn ở trong cung, không biết sự tình bên ngoài!”
Hoàng đế cười quỷ dị: “Có người nói Vĩnh Yên lại thêm một người, thái phó ngược lại chưa từng đề cập qua với trẫm!”
Úy Oản kỳ quái nhìn hắn một cái: “Vĩnh Yên có ngừoi mới, sao cần ta đến báo cho bệ hạ? Người này là lai lịch ra sao, bệ hạ so với ta càng thêm rõ ràng!”
Phương Huyễn ngơ ngẩn: “Lão sư… ”
Thái phó khoát tay áo: “Thần hơi mệt, thỉnh chuẩn thần sớm trở về nghỉ ngơi!” Nói xong, không đợi hoàng đế tiếp lời, đã tới trước cửa, tự mình mở cửa bước nhanh rời đi.
Bên trong phòng, ánh mắt thiên tử dần dần băng lãnh, ngón trỏ hơi động, tay bỗng chốc nặng nề đập xuống mặt bàn, qua một lúc, giống như hạ quyết định gì đó, lên tiếng: “Lưu Trụ có bên ngoài không?”
Lưu Trụ ở cấp thấp hơn Phan Hải, lúc này đang đứng ở dưới mái hiên, nghe được tiếng hoàng đế, vội vã đi vào Ngự Thư phòng: “Nô tài bái kiến hoàng thượng!”
Hoàng đế chắp tay bước đi vài vòng, chậm rãi đi tới bên Lưu Trụ, khom người gằn từng chữ: “Đi thái y viện, cầm tân dược đến đây, đêm nay trẫm cần!”
Táp táp đông phong tế vũ lai, phù dung đường ngoại hữu khinh lôi. (Gió đông phơ phất mưa phùn bay, ngoài ao sen có tiếng sấm vang nho nhỏ.)
Khí trời mờ mịt, không biết khi nào hạnh vũ như tơ, làm ướt tóc mai xanh, bả vai thon gầy. Úy Oản lững thững đi, như vô tình, lại đi tới bên hồ.
Trường đê, chín khúc kéo dài như rắn, liễu rủ cành nhẹ nhàng lay động, nước biếc xanh uyển chuyển, gió nổi lên bọt nước trắng xoá. Thích nhất là được đi dạo bên hồ, qua lại bấy lâu, nay tìm kiếm gì?
Lan can bạch ngọc vững chắc, hơi cúi người, bẻ cành liễu, nhẹ nhàng khuấy mặt nước, một chút nước bắn lên, không còn thấy cá chép rực rỡ nữa.
Than nhẹ, ném cành trúc, như nhớ tới lúc băng hồ vừa tan hết, tay nắm tay chèo thuyền du ngoạn, lời nói mềm mại ấm áp hứa khi xưa, nay đã không còn, vật vẫn không đổi, người liệu có không đổi không?
Quả là do tuổi tác, sao lại thêm nhiều phiền muộn hoang mang như vậy? Chắp tay đi chậm rãi, lại không muốn thêm nữa, cuối cùng vẫn là nên rời đi!
Tiểu phong sơ vũ tiêu tiêu địa địa, hựu thôi hạ, thiên hành lệ. (gió nhỏ mưa phất phơ, lại thôi thúc, trời xanh nhỏ lệ – đừng hỏi bạn, bạn cũng không hiểu hết ý)
Băng qua ngự hoa viên ở chỗ sâu trong, bước chân lại vô thức hướng đến phía rừng mai, mưa gió chưa qua, cành bạch mai khô héo, cũng hiện ra một chút dáng điệu buồn nản.
Bùn đất trên mộ phần hẵng còn ẩm ướt, cành lá che đi mưa nhỏ, giữ được một chỗ sạch sẽ. Úy Oản ngồi xổm xuống, đưa tay khẽ vuốt mộ phần, đứa nhỏ non nớt tươi cười trước mặt, lại nhìn kỹ, cũng chẳng thấy gì ngoài một nắm đất gồ lên, trong mắt ẩm ướt, ngửa mặt nhìn trời, cố cứng rắn nhịn đi cảm giác muốn rơi lệ.
“Sư phụ!” như nghe thấy được tiếng kêu trong trẻo của đứa nhỏ, thái phó nhịn không được ngoảnh lại nhìn, mưa bụi che chắn, không có gì ngoài mấy cây mai khô quằn, không một bóng người.
Nhắm mắt, trong bụng một hồi đau đớn kịch liệt, tim cũng đập mạnh, chống thân cây đứng lên, người chết cũng đã chết, người sống…
“Tiểu Nhạc, ngày mai sư phụ phải đi, ngươi nhẫn nại, chờ sư phụ trở về. Lần sau trở về nhất định mang ngươi rời khỏi nơi đây, sư phụ hứa với ngươi, chắc chắn sẽ không nuốt lời! Chắc chắn sẽ mang ngươi đi xem Vân Tụ sơn trang, ngươi là đệ tử Vân Tụ, không nên sống ở chỗ này! ”
Đau đớn trong bụng tăng thêm vài phần, hơi khom lưng, một tay chống thân cây, tay kia luồn vào trong áo choàng, nhẹ nhàng vỗ về, cách một lát, y mới chậm rãi ngay người, trông mộ phần nho nhỏ, thở nhẹ một tiếng, xoay người chậm rãi rời khỏi.
Cánh cửa Vĩnh Yên cung mở rộng, thái phó thái tử sải bước đi vào trong, trong mắt đã có vẻ sáng tỏ. Tiến vào thọ nhân điện, quả nhiên trông thấy bóng dáng màu lam sậm ngơ ngẩn đứng ở phía trước cửa sổ, mi hơi nhíu, hình như có nỗi băn khoăn vô tận.
Úy Oản đi tới bên cửa sổ, chậm rãi lên tiếng: “Một đêm không về, có việc gì sao?”
Cốc Lương Văn Hiên xoay người si ngốc nhìn chăm chú hắn: “Chưa từng nghĩ đứa bé kia sẽ chết! Úy Oản, ngươi tin ta, ta chưa từng muốn đứa bé kia chết!”
Thái phó quay người, nhìn thẳng đôi mắt ưu phiền của người kia: “Quân vị sát nhân nhân, nhân khước nhân quân nhi vong (vua chưa giết người, nhưng người lại vì vua mà chết)… “Dừng một chút, bỗng nở nụ cười khổ: “Ta có tư cách gì giảng giải cho ngươi? Nếu không phải một phen tư lợi của ta, Tiểu Nhạc sao có thể bị cuốn vào trong đó? Ta mới chính là hung thủ giết người!”
Ngón tay Cốc Lương Văn Hiên ghì chặt bệ cửa sổ: “Không phải ngươi, không phải ngươi, là ta, là ta! Đêm trước ta theo dõi ngươi, nghe được các ngươi nói chuyện, ta… Ta không thể chịu đựng được ngươi lại có thể không tin tưởng ta, lại có thể giấu diếm ta, ta…”
“Ngươi liền nói cho Phương Huyễn!”
Văn Hiên khẩn trương: “Nhưng mà, ta chưa từng muốn giết hắn, ta cũng không ngờ Phương Huyễn lại có thể hạ độc thủ!”
Úy Oản muốn xua tay, nhưng lại cảm thấy choáng váng kịch liệt, trước mắt một màu đen không thấy gì nữa, cơ thể đột nhiên lay động, yếu ớt ngã xuống, Cốc Lương Văn Hiên kinh hô một tiếng, đưa tay đỡ hắn.
Ngực tê dại, hơi thở không thông, ho khan kịch liệt, một tiếng lại một tiếng trầm muộn vang vọng trong đại điện trống trải, hô hấp không thông, Úy Oản nhịn không được che trên ngực, gian nan thở dốc.
Cốc Lương Văn Hiên cảm giác được cơ thể trong tay run rẩy vô lực, lo lắng vô cùng, cắn răng một cái, một tay để sau tim Úy Oản, chân khí cuồn cuộn không ngừng truyền vào.
Dòng nhiệt khí kia chảy khắp toàn thân, Úy Oản dần dần hoãn lại, nỗ lực đứng thẳng cơ thể, được Cốc Lương Văn Hiên dìu tới bên giường ngồi xuống.
Văn Hiên lo lắng: “Cảm thấy sao rồi?”
Thái phó nhắm mắt nghỉ ngơi, lại mở mắt như lãng nguyệt (trăng sáng), tỉnh táo rõ ràng: “Văn Hiên, công lực ngươi thực cao thâm! Tại sao lại nói với ta gì mà bất thông vũ kỹ (không biết võ công)?”