CHƯƠNG 43
Lưu thủy lạc hoa xuân khứ dã, thiên thượng nhân gian.
Hoa rơi, nước chảy, xuân tàn,
Chỉ còn thiên thượng nhân gian đợi chờ!
Lãng đào sa – Lý Dục
Theo Phan Hải gọi đến, không chỉ có hai người đi vào Thọ Nhân điện, còn có hai nam nữ trẻ tuổi thanh tấn chu nhan (tóc xanh mặt ửng hồng) đi theo phía sau, nhỏ giọng nói:
“Ca, chúng ta mạo muội tiến cung, sư phụ có sinh khí hay không?”
“Hẳn là không thể nào, lần này là trưởng công chúa khăng khăng muốn về cung! Ôn tướng có thể làm chứng!”
“Sư phụ sinh khí rất đáng sợ, trong chốc lát, ca che ở phía trước ta!”
“Tiểu muội. . . . . .”
Phương Nhu y phục trắng trang điểm nhẹ, dung nhan tuyệt lệ, dưới gió mát trăng thanh, khuôn mặt đoan trang diễm lệ ẩn ẩn thêm chút kích động. Vừa tiến vào điện, nhìn thấy một mình thiên tử đứng đó, lại không thấy bóng trắng phiêu dật mà lòng mình chờ mong, không khỏi ngẩn ngơ, bất chấp hành lễ, vội vàng hỏi: “Bệ hạ, ngài sao lại ở đây? Thái phó đâu?”
Trên mặt hoàng đế tất cả đều là vẻ không tin tưởng: “Hoàng tỷ, ngươi không phải đã. . . . . .”
Ôn Hàm Chi còn biết lễ nghĩa, tuy cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn theo quy cũ quỳ lạy: “Vi thần tham kiến bệ hạ!” Thuận tay kéo hai huynh muội tới bên cạnh quỳ xuống.
Hoàng đế dường như hồi thần, sắc mặt dần bình tĩnh, đứng bất động, chỉ há miệng thở dốc: “Ôn khanh đứng lên đi!” Đau đớn trong mắt dần dần sâu sắc.
Nhu Dương không chiếm được đáp án của đệ đệ, cảm thấy ẩn ẩn dâng lên một dự cảm xấu, một tay đỡ cạnh bàn: “Bệ hạ, thái phó ở nơi nào?”
Ôn Hàm Chi đứng lên, lại hướng mắt về phía Phan Hải, thân mình lão thái giám tiều tụy, mí mắt đột nhiên nhảy dựng, hay là. . . . . . Ôn Hàm Chi hung hăng kìm chế ý niệm trong đầu, tuyệt đối không thể!
Phương Huyễn kinh ngạc nhìn chăm chú dung nhan thanh lệ của tỷ tỷ, huyết khí cuồn cuộn dâng lên trong ngực, mạnh mẽ ngăn chặn, lẩm bẩm nói: “Lão sư. . . . . . Lão sư. . . . . .” Ngập ngừng, cuối cùng không muốn nói ra hai chữ kia.
Lòng trưởng công chúa nóng như lửa đốt, vẻ mặt này. . . . . . vẻ mặt này. . . . . . Nhớ tới người nọ kiềm chế ho khan, dung nhan tuyết trắng, đột nhiên quay đầu lại, lớn tiếng quát hỏi: “Phan Hải, thái phó hiện tại ở nơi nào?”
Lão thái giám cúi đầu, mái tóc hoa râm rung động không ngừng, chậm rãi quỳ rạp trên đất: “Trưởng công chúa. . . . . . Thái phó. . . . . . Thái phó đã quy thiên, ngài về trễ!”
Phương Nhu lảo đảo, đôi mắt đẹp trợn to, nhíu mày lắc đầu, thanh âm rất bình tĩnh: “Sẽ không, ta từng bắt mạch cho hắn, tuy tâm mạch tổn thương, nhưng chống đỡ hai ba năm cũng không ngại! Phan Hải, ai cho ngươi lá gan lớn như thế, dám lừa gạt bản cung?”
Thân mình Phan Hải quỳ sấp xuống, chỉ run rẩy, nức nở không thể trả lời. Ôn Hàm Chi chậm rãi đi qua, nâng hắn dậy, ôn tồn nói: “Phan công công, lời này không thể nói loạn, tháo phó tựa ngọc trụ chống trời, đâu thể nói đi liền đi!”Trong lòng cũng sợ hãi khó ổn định, nhớ tới ngày ấy chính mắt mình thấy màu máu nồng đậm, bỗng dưng trầm xuống!
Duẫn Trúc Tuyết một bên thét chói tai: “Nói hưu nói vượn, sư phụ công lực cao thâm, dù có chút bệnh khó chữa. . . . . . Trang chủ nói, chỉ cần hảo hảo bảo dưỡng, cũng có thể sống lâu mười năm!”
Duẫn Trúc Phong cau mày, chỉ nhìn hoàng đế, đã thấy khóe miệng hoàng đế ẩn hiện vết máu, âm thầm lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ sư phụ quả thật. . . . . .
Phan Hải lắc đầu: “Ôn đại nhân, nô tài sao dám nói lung tung? Hoàng thượng. . . . . .”
Cổ họng Phương Huyễn nóng rát nhanh chóng ngọt nị, xua tay ngắt lời Phan Hải: “Hoàng tỷ, Phan Hải không nói bậy, lão sư. . . . . . Lão sư đã mất bốn ngày trước. . . . . .” Tiếng nói nghẹn lại, cổ họng nhẹ nhàng rung động, sau một lúc lâu mới khôi phục bình tĩnh.
Nhu Dương nhắm mắt, thân thể nhỏ nhắn mềm mại chậm rãi trượt xuống dưới. Nàng một đường vội vàng trở về, chính vì để lại có thể trông thấy người nọ, từ nay về sau, nguyện phụng dưỡng quân, dù chỉ hai ba năm, nhưng cũng không oán không hối, ai ngờ nhân sinh nhiều hận, mới trễ vài ngày, liền đã thiên nhân vĩnh cách (chia cách bởi sống chết), thân nữ nhân rốt cuộc chịu không nổi bi thống đến đột ngột, suy sụp trượt xuống mặt đất.
Ôn Hàm Chi nâng thân hình trưởng công chúa đang thoát lực, chút bất tri bất giác (không hay không biết) đã lệ trong tràn má: “Sao lại như thế, sao lại như thế?”
Duẫn Trúc Tuyết đứng ngốc một lúc lâu, thét lên chói tai: “Đây không phải sự thật, sư phụ. . . . . .” Xoay người nhào vào trong lòng huynh trưởng: “Ca ca, ca ca, chúng ta làm sao ăn nói với trang chủ? Làm sao ăn nói với trang chủ a?” Duẫn Trúc Phong gắt gao ôm muội muội, lệ vươn tóc đen, trong lòng vừa đau lại vừa hối.
Ngày đó, Ôn Hàm Chi tới Di đô, liền tiếp ứng cho Trúc Tuyết giả chết, di hoa tiếp mộc (dời hoa nối cây – một trong 36 kế mà người Trung Quốc thường đề cập đến, là thủ đoạn vu oan giá hoạ, đẩy tội lỗi của người này sang cho người khác bằng cách dựng những chứng cớ giả tạo, đánh lừa cơ quan pháp luật) đưa đến một khối tử thi của nữ, nhờ vào thuật dịch dung của Trúc Tuyết, cùng sự trợ giúp của Tú Bình, thần không biết quỷ không hay đem thi thể chuyển vào quan tài, tội nghiệp cho Tô Hách Ba Lỗ thương tâm muốn chết, hoàn toàn chưa xem xét kỹ di thể giai nhân trong quan tài liền đã bị đánh tráo dưới mí mắt chính mình.
Từ đây, Tú Bình theo quan tài về kinh, Trúc Tuyết tìm vài bằng hữu, giả làm sơn tặc bức ép Ôn Hàm Chi, hai người dựa theo phân phó của Uý Oản một đường đi về hướng nam.
Ai ngờ hai người này đều là lộ si, Trúc Tuyết trẻ tuổi kiến thức nông cạn, dĩ vãng xa nhà đều có ca ca theo, chưa bao giờ nhớ đường. Ôn Hàm Chi xuất thân quý tộc thế gia, mặc dù biết rõ danh lam thắng cảnh, nhưng rốt cuộc chưa từng một mình đi đường quá xa. Hai người vòng vòng vo vo, cong cong nhiễu nhiễu, khi đến Hàng Châu đã là một tháng sau.
Miền nam đang mùa xuân, quản huyền (ống sáo cùng dây đàn, nhạc cụ nói chung) trên thuyền mặt hồ xanh lục, khắp thành đều là bụi dấy lên bay lơ lửng, người vội vàng tranh chỗ ngắm hoa!
Ôn Hàm Chi có vài phần khí độ văn nhân, cảnh xuân Giang Nam khiến Trung thư lệnh nổi lên hứng thú dạo chơi, đơn giản thừa dịp lúc bị tai nạn, vui vui vẻ vẻ ở lại Hàng thành tùy ý ngắm cảnh.
Phương Nhu tâm tư nữ nhi nhẵn nhụi, tuy là liễu nhu hoa diễm (mềm mại như liểu đẹp như hoa), trong lòng lại luôn nghĩ về hoàng thành Bắc quốc, nơi đó có thân nhân của chính mình, nơi đó. . . . . . cũng có một ngọc lương nhân (người đẹp, thanh cao như ngọc) chính mình tâm tâm niệm niệm, nóng ruột nóng gan, ngày nhớ đêm mong.
Nàng một khi động tâm tư, rất khó để bình ổn, ngày hôm đó liền đề cập với Ôn Hàm Chi, Ôn Hàm Chi tự dưng nhớ tới lần gặp mặt thái phó cuối cùng trước khi đi, một màu đỏ thắm trong lòng bàn tay kia quấy nhiễu khiến người ta khó có thể an lòng, huống chi lần này đến phía nam xác thực đã một đoạn thời gian, công vụ trong triều sợ là chồng chất như núi. Hai người cùng định kế hoạch, quyết định trở lại kinh thành, huynh muội Duẫn thị nhớ sư phụ trong kinh, đi theo mà đến, cũng bảo vệ hai người một đường chu toàn.
Trưởng công chúa thân phận đặc thù, người mất rồi theo lý xác nhận đã an táng trong thánh miếu, sao có thể nghênh ngang chạy về kinh thành? Duẫn Trúc Tuyết muốn dịch dung cho nàng, cũng không đoán được Phương Nhu ỷ vào thân phận, luôn không chịu hóa trang, mọi người bất đắc dĩ, chỉ có thể lén lút tiến về kinh.
Lần này đêm khuya tiến cung, vốn tạm thời không muốn cùng người hoàng gia chạm mặt, trưởng công chúa đã chết đột nhiên sống lại, nhất định dẫn tới hỗn loạn, huống chi Phương Nhu cũng không muốn khôi phục thân phận, thầm nghĩ có thể đi theo người nọ, đã hoàn thành tâm nguyện.
Mượn tuyệt kỷ khinh công của huynh muội Duẫn thị, bốn người lẻn vào Vĩnh Yên cung, vốn nghĩ trong Vĩnh Yên cung chỉ còn một mình Uý Oản ở lại, nhất định không chuyện gì, ai ngờ vừa hiện thân liền bị Phan Hải nhìn thấy.
Biết đi đâu tìm mây trở lại? Trưởng công chúa yếu ớt tỉnh lại, trăng mờ đèn tỏ, người ngày nhớ đem mong cuối cùng không thấy! Chậm, chậm, chỉ chậm vài ngày, dung nhan của quân đã mơ hồ, ngay cả cái liếc mắt cuối cùng cũng không được thấy! Sao chống đỡ được thân mình trên cái giường này, mơ hồ còn lưu lại hơi thở nhẹ nhàng của người nọ.
Dựa vào sự chống đỡ của Phan Hải, thân thể mềm mại vô lực dựa vào đầu giường, thấp giọng hỏi: “Hắn ra đi có bình thản không? Có cảm thấy đau đớn không?”
Ôn Hàm Chi quay đầu đi chỗ khác, nước mắt đầy mặt. Duẫn Trúc Tuyết nhẹ nhàng khóc nức nở, Trúc Phong đỡ sau lưng muội muội, ảm đạm thảm thương.
Phương Huyễn có chút ngốc lăng: “Trẫm không biết. . . . . .”
Phương Nhu ngẩng đầu, đôi mắt đẹp lưu chuyển phẫn nộ: “Bệ hạ sao lại không biết? Hắn vì sao ở lại trong cung? Vì sao bệnh nặng quấn thân? Bệ hạ chẳng lẽ cũng không biết sao?”
Hoàng đế tim đập loạn nhịp: “Trẫm. . . . . . Trẫm. . . . . .”
Nhu Dương hô hấp dồn dập: “Phương Huyễn, ngươi. . . . . . ngươi. . . . . . Nhiều năm như thế, ngươi giành giật cướp đoạt của hắn, cũng biết hắn thân nhiễm bệnh nặng, mạng còn không lâu chứ? Ngươi chỉ nói hắn vì bảo trụ Ôn tướng cùng những người liên quan cũ mà ở lại trong cung, nhưng có biết hắn tự nguyện ở lại trong cung, nguyên nhân chân chính cũng là vì ngươi!”
Thân hình hoàng đế run rẩy: “Vì ta. . . . . .”
Phương Nhu rơi lệ trong suốt: “Là vì ngươi, vì ngươi a! Hắn đem tâm huyết cả đời đều dốc vào trên người ngươi, gần đến lúc kết thúc, vẫn không yên lòng, không để ý thân thể lụn bại, khư khư cố chấp, cố ý ở lại trong cung! Ngươi lại luôn hoài nghi hắn, bài xích hắn, ngươi có biết. . . . . .”Bàn tay mềm chỉ huynh muội Duẫn thị: “Hắn sợ khiến ngươi không vui, ngay cả người Bồ trang chủ an bài tới chiếu cố hắn đều lưu lại ngoài cung, không thể tùy tiện gặp mặt!”
Phương Huyễn”Oa” một tiếng phun ra một ngụm tiên huyết, Ôn Hàm Chi tiến lên nâng đỡ, lại bị hắn nghiêng người tránh đi: “Hoàng tỷ. . . . . . Lão sư. . . . . . Thân mình lão sư đã sớm bị bệnh năng?”
Phương Nhu bi ai lắc đầu: “Người đã không còn, nói này đó còn có tác dụng gì? Ta vốn tưởng rằng ngươi nhất định đã nhìn ra, ai ngờ, ngươi nhưng lại chưa từng chân chính quan tâm hắn! Ngươi có biết từ năm hắn thay ngươi cản một kiếm đó, đã để lại mầm tai họa như vậy!”
Tiếng Trúc Phong âm trầm đau đớn, tiếp lời: “Hai năm trước, sư phụ quay về trang, trang chủ từng chẩn trị cho sư phụ, nhưng bệnh quá nghiêm trọng, tiêu một nửa công lực của trang chủ cũng chưa khỏi hẳn, thế nhưng có thể kéo dài đến mười năm. Trang chủ phái hai huynh muội ta theo sư phụ về kinh, vốn dặn chúng ta chăm sóc hắn! Nói không chừng, thừa dịp mười năm này, nghiên cứu ra phương pháp gì đó chữa khỏi, ai ngờ. . . . . . ai ngờ. . . . . .” Dưới lời nói cuối cùng không thể hoàn chỉnh, Trúc Tuyết khóc càng buồn thương.
Nhu Dương xấu hổ chen vào: “Chỉ oán ta, oán lòng ta sinh ghen ghét, nhưng lại không nhìn ra ngươi chưa từng nhìn ra bệnh tình của hắn, nếu như. . . . . . nếu như. . . . . . Hắn đã chết, sao ta lại còn sống?” Đột nhiên nằm ở đầu giường, thất thanh khóc rống.
Thương tâm phạ vấn, đoạn hồn hà xử kim cổ.
Đã qua canh bốn, ánh nến thê lương, Phương Huyễn chua sót cười: “Hoàng tỷ, là ta đáng chết, không phải ngươi! Ta nếu đối hắn có nửa phần thâm tình của ngươi đối với hắn, cũng đến nỗi hôm nay hối tiếc không kịp!” Chuyển mắt nhìn biểu tình kinh ngạc của người trong điện, ngay cả Phương Nhu cũng kinh ngạc ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Làm gì phải giật mình, từ khi nhược quán, liền hiểu được tâm ý đối với lão sư! Chỉ là. . . . . .”
Phan Hải run rẩy hô: “Hoàng thượng. . . . . .” Hắn vẫn theo hoàng đế, trong lòng sớm có dự đoán, lại từ chuyện thái phó mang thai đoán định phỏng đoán của chính mình, nhưng không dự đoán được hoàng đế thế mà lại thản nhiên thừa nhận trước mặt nhiều người thế này.
Phương Huyễn xua tay: “Chuyện tới bây giờ, trẫm che dấu làm gì! Hoàng tỷ, ngươi nói không sai, nhiều năm như thế ta giành giật cướp đoạt của hắn, nơi nơi xa lánh hắn, hoài nghi hắn, rồi lại trói buộc hắn trong cung, không được tự do, kỳ thật chẳng qua là vì chút tư tâm của bản thân thôi!”
“Trẫm cũng từng nghĩ đến thả hắn rời đi, cuối cùng không được, dù cho không gặp hắn, nhưng biết hắn ngay tại bên cạnh cũng thấy an tâm!”
“Chỉ là trẫm đã hiểu sai tâm tư, sợ hắn được yêu mà làm nũng, nắm lại quyền thế, một bên nhớ nhung hắn một bên lại đề phòng!”
“Trẫm yêu hắn nhưng lại thương tổn hắn, cuối cùng khiến hắn không thể không đề nghị rời đi, trẫm khó có thể nhận, hạ dược hắn, xóa đi một thân công lực của hắn. . . . . .”
“A” một tiếng, sắc mặt Phương Nhu trắng bệch: “Xóa đi một thân công lực. . . . . . Phương Huyễn, ngươi. . . . . . ngươi giỏi. . . . . . Ngươi đây rõ ràng là muốn mạng của hắn a!”
Phương Huyễn cười thảm: “Hiện giờ ta đã biết, hoàng tỷ, ngươi xem, người đáng chết không phải ngươi, là ta. . . . . .”
Ôn Hàm Chi không nói, tai nghe cửu ngũ chí tôn lung tung tự xưng một chốc trẫm một chốc ta, biết hắn hiện nay nhất định tổn thương cả tâm thần, yên lặng thở dài, nghĩ đến thân ảnh thanh trong phiêu dật kia, ngực quặn đau khó nhịn: thái phó. . . . . . Chính mình sao lại không ổn? Đến tột cùng bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt luôn theo bản năng tìm kiếm bóng áo trắng nhẹ nhàng kia. . . . . . Mạnh quay đầu đi, nỗi đau này kéo dài không dứt, khó mà loại bỏ!
Phương Nhu nghe đệ đệ nói một phen, giật mình sững lại sau một lúc lâu, nhíu mày thở dài: “Thôi thôi, hồn xa xôi mộng mơ hồ, nhân gian vô vị! Nhu Dương đã vào thánh miếu, liền không còn là người trần thế. Hắn đưa ta đến Hàng thành, cũng là một phen tình cảm, ta sao có thể nhẫn tâm làm trái! Từ giờ thế gian không còn Nhu Dương, mà Giang Nam thêm một người ở ẩn thôi. . . . . . Ngày mai ta liền rời kinh về Hàng, ở lại trong viện kia, hắn đã đồng ý với ta chắc chắn sẽ đến thăm, nói vậy sẽ không lỡ miệng, ta phải sớm trở về, chớ để bỏ lỡ lúc gặp lại!”
Phương Huyễn ngây ngốc: “Hoàng tỷ. . . . . .”
Phương Nhu nhẹ lay động: “Lần này vào kinh chưa kinh động người khác, liền không cần nói nữa. Bệ hạ tự giải quyết cho tốt đi!” Dừng một chút lại nói: “Ngươi nếu đối việc ta chưa mất có điều khó hiểu, thì hỏi Tú Bình một chút. . . . . .” Con mắt sáng như nước: “Ôn tướng cũng rõ ràng! Hắn an bài rất có thâm ý, ngươi là đệ tử của hắn, nghĩ đến chắc hiểu rõ điều hắn đăm chiêu lo lắng!”
Thân hình thon dài của hoàng đế lảo đảo, một bàn tay chống cạnh bàn. Còn phải hỏi sao? Còn phải hỏi sao? Lão sư. . . . . .