Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành

Chương 6: Chương 6: Gặp gỡ Đặng Vân Du (1)




Liễu Ly Châu đi cùng bạn bè đến căn tin ăn bữa trưa. Không ngờ đang muốn tìm một bàn trống lại thấy Triệu Thụy Miên ngồi một mình một bàn. Liễu Ly Châu mặt mày rạng rỡ kéo đám bạn đi tới.

- Chào Thụy Miên, tôi ngồi đây được không?

Triệu Thụy Miên đang chăm chỉ ăn cơm của mình thì ngẩng mặt lên. Tưởng ai, hóa ra là tình địch trăm năm. Bạn bè Liễu Ly Châu đa số đều là người có gia cảnh bình thường, chẳng qua cũng có chút dễ nhìn giống như cô ta. Thấy Triệu Thụy Miên sắc mặc âm u thì có người kéo Liễu Ly Châu:

- Hay là thôi đi Tiểu Châu. Người như cô ta vẫn không nên day dưa.

- Không sao đâu mà. Thụy Miên đâu có làm gì chúng ta.

- Cũng được. Ngồi xuống đi.

Ai ngờ tai chưa nghe được câu cảm ơn, cả người Liễu Ly Châu đã úp lên bàn ăn, chén canh của Triệu Thụy Miên làm ướt sũng ngực cô ta, một chút nước canh còn làm bẩn áo Triệu Thụy Miên. Liễu Ly Châu giống như bị tạt một đống cám heo lên người.

- Ai da, Tiểu Châu sao vậy? Ướt hết người rồi.

- Triệu Thụy Miên, cậu thật quá đáng. Không muốn ngồi chung thì thôi, sao lại cố tình gạt chân Tiểu Châu chứ?

- Tiểu Châu có sao không? Chúng ta nhường nhịn cậu ta lâu rồi. Cậu định cứ để mình bị bắt nạt vậy à?

Triệu Thụy Miên cười lạnh trong lòng. Rút khăn lau sơ áo. Loại kịch bản đổ tội này cô thấy quen mắt rồi, cảm xúc cũng không còn mới mẻ. Càng không muốn phí lời giải thích.

- Này, cậu không nói tiếng giải thích nào sao? Ít nhất cũng phải xin lỗi chứ.

- Tại sao tôi phải xin lỗi? Làm ra chuyện là các người mà. - Hừ, chị này hơn các người cả 300 tuổi nhé. Lúc chị này còn đang phơn phởn thì bà cố nội của cô còn chưa ra đời đâu. Lấy cái gì mà cô phải nhún nhường trước cô ta chứ.

- Triệu Thụy Miên, cô thật quá đáng. Đừng ỷ thế hiếp người nữa. - Có tiếng người từ xa quát.

- Tôi ức hiếp người? Anh chứng kiến tôi làm nhục cô ta sao? - Triệu Thuỵ Miên thấy anh thì càng cãi lớn.

- Tôi đứng từ xa đã thấy hết những gì cô làm rồi. - Điền Định Siêu sắc mặt khó coi. Một tay đỡ lấy Liễu Ly Châu, một tay chỉ vào mặt Triệu Thụy Miên.

- Đúng vậy, Cả cái trường này có ai mà không biết. Cậu vì ghen tỵ với Liễu Ly Châu nên mới hại cậu ấy hết lần này đến lần khác. - Những người còn lại bắt đầu công kích.

- Coi như Điền Định Siêu là của cậu. Tiểu Châu của chúng ta đâu có giành giật gì. Là cậu tự đố kị, bị bỏ rơi cũng đáng.

Điền Định Siêu không ngờ câu chuyện lại đột nhiên lái sang hướng khác, có phần không thích ứng được. Chân mày lại càng cau chặt.

- Thôi mà, cậu ấy đã nói không cố ý. - Liễu Ly Châu cố gắng hóa nhỏ mọi chuyện. Nháy mắt, Triệu Thụy Miên cười càng tươi, mà càng tươi lại càng đáng sợ.

- Nếu không phải vì Điền Định Siêu thích con tiểu bạch kiểm này, thích vẻ mặt trong sáng của nó, tôi cũng chẳng hơi sức đâu mà quan tâm. Tình đầu tình cuối gì thì cũng như nhau thôi. - Triệu Thụy Miên ung dung vắt chéo chân. Trong túi áo lại ló ra vạt áo màu đỏ, còn bụng cô thì không ngừng nóng lên. Con yêu hồ này lại muốn giở trò gì đây.

- Nếu các người muốn đến với nhau cũng được. Tôi không có ý kiến. Liễu Ly Châu, cô còn muốn thế nào? Cô muốn Điền Định Siêu vì thương hại mà quan tâm đến cô sao? Chiêu này của cô xưa rồi. Điền Định Siêu vốn là một tên mọt sách ngây thơ, hắn sẽ vì cô mà buông bỏ tất cả, nhưng sẽ không vì cô yếu đuối mà thương hại. Đây coi như là lần cuối cùng tôi cảnh cáo các người. Thấy tôi từ xa thì nên tránh xa một chút. Đừng đến lúc đó sắp chết lại đem cục lửa ném sang cho tôi. Tôi sợ nóng lắm, giữ không nổi.

Triệu Thuỵ Miên hoàn toàn gạt bỏ tất cả. Xem như mấy ngày trước, người mà khóc lóc tỉ tê kia không phải là cô. Triệu Thuỵ Miên bây giờ lạnh lùng như đá tảng, ăn nói vẫn cay nghiệt như vậy, vẫn chọc cho người ta tức điên.

Cô căn bản không phải đang tỏ vẻ mà là thật sự không có tâm tư để ý tới. Đau lòng thì cũng đau lòng rồi, khóc thì cũng khóc rồi. Điền Định Siêu sẽ vì cô mà nói câu xin lỗi sao? Hơn nữa, vì chuyện đó mà cô còn vướng phải Vương An Cơ đang không biết làm sao, nào còn tâm tư để ý những chuyện khác chứ.

- Triệu Thụy Miên, xem ra tôi đã nhìn lầm em rồi. Năm xưa em là cô gái nghịch ngợm, quậy phá thế nào chứ? Nhưng cũng chính là đáng yêu nhất, thật thà nhất. Sao bây giờ lại như vậy? Là tình yêu làm em mờ mắt? Hay đố kị? Tôi cứ tưởng chúng ta quen nhau rồi em sẽ bớt hồ nháo đi, nhưng rồi ngựa quen đường cũ. Hơn nữa càng ngày càng tâm cơ. Em làm tôi... quá thất vọng. - Nháy mắt Điền Định Siêu cứng rắn, nhưng hơi ẩn chứa đau lòng.

- Tôi vốn không cần anh kì vọng. Là anh tự chuốc lấy. Chuyện sau này của mấy người đừng tìm tôi quản nữa.

Triệu Thụy Miên nói xong thì đạp bàn bỏ đi. Mỗi lần Triệu Thụy Miên cãi nhau với đám Liễu Ly Châu đều để lại tàn cuộc hỗn độn và mớ lời bàn ra nói vào. Triệu Thụy Miên vẫn luôn là sinh viên cá biệt, cũng hung hăng và khó chơi nhất trường. Có một câu nói từng lưu truyền, đó là bạn có thể vô lễ với hiệu trưởng, nhưng không thể lỡ lời với Triệu Thụy Miên. Đó là vì hiệu trưởng chỉ có thể đuổi học bạn, nhưng Triệu Thụy Miên sẽ theo bạn về nhà, bất kể là ở đâu.

- Áo cô bao năm rồi chưa giặt vậy? Hôi chết đi được.

Vương An Cơ nãy giờ bí bách phải trốn trong đó. Vừa ra ngoài đã nhăn nhó. Bù lại, hắn nghe được vài chuyện thú vị. Thấy Triệu Thụy Miên không lên tiếng, hắn ngó nhìn. Vẫn nét mặt khó ưa đó, nhưng tựa như đã lạc vào những hồi ức. Đoán chắc trong quãng đời 300 năm dài đằng đẵng, cô ta cũng không có bao nhiêu người bạn.

Điền Định Siêu kia, chắc cũng là một nhân vật khá quan trọng. Vương An Cơ phất áo đứng dậy. Thoáng chốc đã biến mất trong không trung. Dùng thuật định thân để xuất hiện trước mặt cô. Triệu Thụy Miên cúi gầm đầu, tóc rũ xuống gương mặt không nhìn thấy. Bỗng nhiên Vương An Cơ thình lình biến ra, làm cô trợn mắt.

- Khóc à?

- Làm gì có. Ngươi nghĩ sao mà ta khóc chứ?

- Rõ ràng. Mắt cô đỏ lên kìa.

- Bụi thôi. - Triệu Thụy Miên chớp chớp mắt, rồi dụi. Vương An Cơ nhếch môi, chắp hai tay sau lưng.

- Đợi ta trở lại như trước, sẽ không cần đi theo cô nữa. Nữ nhân phiền phức.

- Nói thì hay lắm. Nên nhớ, Vương Hầu đại nhân, chúng ta vẫn còn là phạm nhân bị truy nã ở Chân Nhân thành đấy. Muốn tìm cách cũng phải đến đó.

- Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm bài tập giúp các người nữa.

- Mày nói cái gì? Nói lại nghe xem.

- Không... không làm nữa. - Đặng Vân Du bị dồn ép đến chân tường. Rốt cuộc không còn đường lui. Mấy tên con trai to con, ăn mặc sáng sủa tụm ba tụm năm lại.

- Khốn kiếp. Mày...

- Trường đại học dạo này cũng thịnh hành kiểu bắt nạt bạn học quá. - Triệu Thụy Miên từ một góc sau trường đi ra. Vốn muốn tìm một chỗ yên tĩnh để thả Vương An Cơ ra, không ngờ lại gặp phải sự tình này.

- Triệu... Triệu Thụy Miên. - Đặng Vân Du ôm chặt cặp, lắp bắp kinh hãi. Tên con trai nheo mắt, như cố nhớ ra cô.

- Triệu Thụy Miên? Lâu rồi không gặp, chơi tên kia chán rồi à? Dạo này không thấy làm lớn nữa.

- Tôi biết anh sao? - Triệu Thụy Miên liếc đám người, đi về phía Đặng Vân Du - Một đám con trai vây lại ức hiếp một đứa con gái? Có cần tôi mua váy tặng mấy người không?

- Cô... - Tên cầm đầu ngăn đồng bọn mình lại. Nét mặt của hắn cũng có phần thiếu kiên nhẫn.

- Trước giờ cô đâu có xen vào chuyện người khác. Hôm nay dở chứng muốn làm người tốt à?

- Đúng vậy, hôm nay tôi muốn đại phát từ bi.

Không ổn. Cô đang ở tình trạng người thường, nếu muốn làm phép phải biến hình. Triệu Thụy Miên nhìn thấy cái nhíu mày đăm chiêu của đối phương, phòng trường hợp xấu nhất. Cô thò tay vào túi áo, khẽ gõ người nào đó đang nằm nghỉ. Vương An Cơ nhíu mày, phóng một hỏa tiễn, làm Triệu Thụy Miên thiếu chút nữa la lớn. Tên này quả thật thành tinh rồi, ngón tay cô phồng rộp lên.

- Tôi nói này, cô đừng có chọc tôi nữa. Nếu không tôi nướng chín tay cô đấy.

- Ai nói vậy? - Đám người toang đánh tới thì nghe thấy một giọng nói đâu đó phát ra. Đặng Vân Du hai chân mềm nhũn, sắp không đứng vững. Vương A Cơ lù lù từ trong túi áo bay ra, còn bay vô cùng chậm. Nhìn như một con búp bê bằng sứ. Cả đám mắt tròn mắt dẹp nhìn.

- Ngươi ra đây làm cái gì? - Triệu Thụy Miên rít lên.

- Là cô ép ta ra. - Vương An Cơ tỏ vẻ không có gì là liên quan đến mình. Hắn nhởn nhơ bay lơ lửng. Đến khi đám người hung hăng lắp bắp nói một câu Có ma! rồi bỏ chạy mất dạng. Hắn thản nhiên nói - Vô dụng.

Ngay sau đó, Đặng Vân Du nhất xỉu lại chỗ. Khi tỉnh lại, đã không thấy người đâu, còn cho rằng mình đã mơ một giấc mơ thật dài. Quả nhiên, nhân vật như Triệu Thụy Miên, người tầm thường như cô không thể nào với tới. Đặng Vân Du sửa lại mắt kính, đeo cặp lên vai.

Cho đến một hôm, Đặng Vân Du gặp lại bọn người kia, bọn họ né cô như né tà. Dạo gần đây cũng không hay đến tìm cô làm phiền nữa. Chuyện này thì hơi lạ. Đặng Vân Du nghi ngờ. Vì vậy cô đi tìm Triệu Thụy Miên, chỉ muốn hỏi một chút thôi. Nếu không phải cùng lắm chỉ là mất mặt. Còn chưa chủ động đi tìm, người đã tự tìm đến.

Trong nhà vệ sinh nữ, Đặng Vân Du nhìn thấy Triệu Thụy Miên đang nói chuyện với một người tí hon. Chính là cái con búp bê sứ cổ trang đó. Thật sự là đang nói chuyện, lại còn rất đẹp trai. Không giống vẻ đẹp của mấy nam sinh bây giờ. Vậy là chuyện ngày hôm đó không phải là mơ.

Đặng Vân Du kiềm nén tâm trạng kích động để không ngất xỉu lần nữa. Cô giữ chặt quai cặp, lấy hết dũng khí, mở cửa phòng ra ngoài, cắt ngang cuộc hội thoại của hai người:

- Xin chào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.