Vương An Cơ chỉ biết không ngăn được Triệu Thụy Miên. Sau đó, cả người như bị dày vò trong sóng biển. Hắn gần như tắm trong máu, máu của hắn và cô. Động mạch của Triệu Thụy Miên co bóp, máu tuôn như suối. Mắt nhanh chóng mờ đi vì mất máu.
Trong phim cô thấy người ta cắt cổ tay tự tử là cả bồn máu, bây giờ mới mất chút xíu mà đã hoa mắt rồi sao? Đúng là lừa đảo. Vương An Cơ nghe thấy tiếng da thịt mình tự động lành lại.
Đặng Vân Du buồn bã ngồi trong ngục tối, co chân lại. Bên ngoài là tiệc rượu mà đã ồn ào như vậy, chắc Vương An Cơ đã bắt được hoàng đế. Chắc cũng nhanh chóng xử lão đi. Khi nào bọn họ mới tới đón cô đây?
Cửa ngục leng keng mở khóa. Đặng Vân Du tỉnh người ngồi dậy. Cô thấy một bóng đen mở cửa cho mình, sau đó lại gần cô. Đặng Vân Du vô thức lùi về sau, đụng trúng vách tường lạnh ngắt.
- Ngươi là ai? Tại sao... Chân Nhân Chiêu Minh? - Đặng Vân Du há hốc mồm khi nhìn ra được hắn.
Chân Nhân Chiêu Minh đội mũ áo choàng nên khó có thể nhìn ra. Nhưng đúng là hắn. Chân Nhân Chiêu Minh thấp giọng:
- Chạy mau!
- Tại sao lại cứu ta?
- Đi tìm bọn họ.
Đặng Vân Du chẳng hiểu gì thì bị đẩy ra ngoài. Lúc cô còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện thì bên ngoài đã loạn cào cào lên một đám. Tiếng thiếu nữ hét lên, quan binh chạy khắp nơi, giống như có thảm họa ập tới vậy.
Cái gì vậy? Chẳng phải nói giết được hoàng đế rồi sao? Cô tóm lấy một cung nữ dò hỏi. Cung nữ tưởng cô là một người hầu của tiểu thư nào đó thì cũng tốt bụng trả lời:
- Có thích khách a. Hoàng đế suýt bị hành thích.
- Suýt? Tại sao lại suýt? - Phải là giết được rồi mới đúng.
- Chân Nhân tướng quân ra tay cứu kịp thời. Bây giờ đang truy bắt thích khách.
Đặng Vân Du buông tay, chạy đến cổng điện. Đã thấy thị vệ mặc áo giáp và leo lên ngựa ngồi thành một đội quân. Một lúc sau, thấy Chân Nhân Chiêu Minh cũng vội vã chuẩn bị, dắt theo một con hắc mã, đứng đầu đội quân chỉ huy.
Đội quân nhanh chóng phi ngựa đi, Đặng Vân Du nhanh chóng nép vào một hòn núi giả. Cổng điện không có ai canh gác cả, bọn họ cứ thế xông ra. Cũng phải, xảy ra chuyện lớn như vậy, trong điện không loạn mới là lạ. Còn ai để ý gác cổng hay không chứ?
Đặng Vân Du nghĩ ngợi rồi vọt theo ra ngoài. Nhanh nhẹn lẻn vào đội quân ra ngoài Chân Nhân thành. Thần không biết quỷ không hay trà trộn vào người dân.
Toi rồi! Kế hoạch không thành lại còn mang theo rắc rối lớn. Cả Vương An Cơ và Triệu Thụy Miên đều đã bị truy bắt. Nhưng mà dựa vào thực lực của họ chắc trốn đi cũng dễ. Quan trọng là để hoàng đế phát giác sẽ không có lợi cho hành động sau này.
Đặng Vân Du trước tiên là muốn tìm một nơi lưu lại, đến khi tìm được hai người kia. Nhưng khổ nỗi cô cũng là trọng phạm triều đình a. Nay mai sẽ có cáo trạng truy nã nhanh thôi. Như vậy chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao?
Nghĩ đến một nơi, tâm cô chùng xuống. Không thể lại làm phiền hắn. Nhưng mà trong thời gian nằm viện, cô khẳng định đã mơ thấy hắn nhiều lần. Đều là ác mộng, bây giờ chỉ muốn xác nhận hắn có khỏe hay không thôi.
Không có ốc bảy màu ở đây, cô không thể gọi Tần Tuệ Minh. Đành đứng ở gốc cây gần bờ sông Hà. Chí ít nơi này cũng an toàn hơn trong thành. Đặng Vân Du đứng mãi cho đến khi có một cô gái bước tới thúc cô. Đặng Vân Du mơ màng tỉnh dậy.
- Cô nương, cô làm sao vậy?
Đặng Vân Du choàng tỉnh. Trời đã sáng rồi. Đêm ác mộng cứ thế trôi qua. Cung nữ nhìn cô lo lắng, chốc sau nhíu mày, rồi lại dãn mày. Hân hoan cầm lấy tay cô:
- Đặng cô nương. Là Đặng cô nương. Cuối cùng cũng tìm được cô rồi.
- Cô biết tôi sao?
- Chúng tôi đã tìm cô rất lâu rồi. Đặng cô nương, mau lên, cô phải đi gặp đại vương.
- Chờ đã. Cô... là người ở thủy cung? - Đặng Vân Du nhận ra qua lời nói của cung nữ. Cung nữ gần như muốn khóc, như đứa trẻ vừa kéo cô đi vừa nói.
- Cô nương mau xuống khuyên đại vương đi. Nếu không thực sự sẽ xảy ra chuyện đó.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nghe cung nữ nói, trái tim cô đập càng lúc càng nhanh. Cung nữ ăn nói lộn xộn cuối cùng đưa cho cô một ít dược. Cô biết là cái gì nên nhanh chóng nuốt xuống. Sau đó đi vào thủy cung.
- Chúng tôi tìm cô rất vất vả.
- Tần Tuệ Minh... sao rồi?
- Cô nương. Hay là cô tự vào xem đi.
Cung nữ nghẹn ngào dẫn cô vào trong. Trên đường đi, thị vệ thấy cô thì mở lớn mắt, cung nữ thấy cô thì hoảng sợ khép nép. Tuyệt nhiên không có ai cản trở cô. Không lẽ mới đi có một thời gian, an ninh ở đây trì trệ rồi?
Gần đi tới sương phòng của Tần Tuệ Minh rồi thì bên trong có tiếng đổ vỡ. Sau đó là âm thanh tức giận đến mức khản giọng:
- Cút! Cút ngay.
Cô làm sao không nhận ra. Là giọng của hắn. Sau đó là tiếng nức nở.
- Huynh đã nhiều ngày không ăn gì rồi. Có biết đây là cái chén thứ mấy huynh làm bể rồi không?
- Ta không quan tâm.
- Vậy chứ huynh quan tâm cái gì?! Là cô nương Đặng Vân Du đã mất tích hàng tháng trời kia sao? Tìm cũng đã tìm rồi, hỏi cũng đã hỏi rồi, người ta đã đi rồi. - Tần Tuệ Minh mím chặt môi không nói. Quận chúa tiếp tục gào - Chỉ vì cô ta giống với Vân nhi của huynh hay là vì miếng thịt mà cô ta để lại? Huynh thừa nhận đi, từ lâu ngay cả dung mạo của Vân nhi huynh cũng không nhớ rõ rồi.
- Ta nhớ. Ta nhớ! Ta cũng chưa từng quên nàng chỉ là... - Chỉ là nàng đã đi rất lâu rồi.
Hắn không phải cố tình quên đi nàng đâu. Quận chúa thấy Tần Tuệ Minh lại bắt đầu rơi vào suy tư riêng thì ngưng lại. Ngày nào cũng cãi nhau, đã quen rồi.
Quận chúa xoay lưng đi ra ngoài, tiện thể gọi cung nữ vào thu dọn. Vừa mệt mỏi quay sang đã thấy Đặng Vân Du sững sờ đứng bên cạnh. Quận chúa ngạc nhiên, lại hơi âm ỉ tức giận, nhưng cũng không nói gì. Cung nữ bên cạnh lập tức đi thu dọn.
Quận chúa uyển chuyển lại gần. Nhìn vẻ mặt Đặng Vân Du cũng không mấy hồng hào, hắn chắc chắn sẽ lại tưởng tượng cô vì mất miếng thịt mà tiều tụy.
- Đã nghe thấy hết rồi chứ?
- Ta...
- Huynh thấy quan tâm đến cô là vì cô giống nữ nhân tên là Vân nhi mà thôi.
- Bao nhiêu năm rồi... vậy mà...
- Bao nhiêu năm rồi, 300 năm, chớp mắt đã già đi 300 tuổi. Huynh ấy vẫn nhớ Vân nhi.
Quận chúa lạnh lùng nói, như muốn ghim trong lòng cô rằng cô chỉ là kẻ thay thế mà thôi. Nhưng không biết Đặng Vân Du đang cúi đầu khóc vì chuyện gì. Quận chúa từng nói cô hãy tránh ra Tần Tuệ Minh ra, bởi vì có một ngày cô sẽ hối hận vì bị lợi dụng.
Nhưng không, cô nào phải bị lợi dụng. Cô chính là Vân nhi, Vân nhi cũng chính là cô. Tần Tuệ Minh đã đợi cô 300 năm. Cũng là người cô vượt 300 trở về gặp được.
Một cung nữ mang bát cháo hầm thịt. Quận chúa thấy vậy thì nản lòng:
- Huynh ấy có ăn thịt không?
- Đưa đây. Để ta mang vào cho.
Đặng Vân Du lau nước mắt, nhận lấy chén cháo nóng hổi. Mở cửa bước vào phòng. Tần Tuệ Minh ngồi trên giường, quần áo xộc xệch sau khi vừa cãi nhau. Nhìn hắn ốm đi một vòng thấy rõ, quần áo rộng thùng thình. Thiếu niên trắng trẻo xinh đẹp đâu rồi?
- Ta đã nói cút ra ngoài.
Tần Tuệ Minh trong mũi chỉ ngửi thấy mùi cháo thịt mà không để ý rằng, còn có một mùi hương khác nữa. Đặng Vân Du đặt chén cháo ra xa để tránh hắn làm vỡ đồ thêm.
- Ngay cả em mà chàng cũng không muốn gặp hay sao?
Tần Tuệ Minh nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên. Đôi mắt đục ngầu vì lâu ngày không ra khỏi phòng, đáy mắt hơi sáng lên, chuyển động. Hắn nhìn thấy cô mà tưởng như ảo giác, môi mấp máy mãi mà không nói thành lời. Đặng Vân Du bước gần để hắn nhìn rõ hơn. Tần Tuệ Minh đứng dậy, nhìn cho thật kĩ.
- Vân nhi? Không! Ngươi không phải Vân nhi. Ngươi là... Đặng Vân Du. - Đặng Vân Du bật khóc. Cô nắm lấy bàn tay hắn, đặt lên má mình vuốt ve.
- Sao chàng có thể đơn thuần như vậy? - Đặng Vân Du khóc rất lâu cũng không nói được câu tiếp theo - Chàng có từng nhớ, em nói đến thời điểm thì sẽ gặp chàng không? Em đâu có nuốt lời.
Tần Tuệ Minh mở lớn mắt. Nhớ. Hắn đương nhiên nhớ. Đây là lời, lời của...
- Tuệ Minh, chàng nhắc em nghe. Em tên là gì?
- Đặng... Vân nhi...
Gặp được hắn rồi, biết hắn không sao, cô thấy an lòng. Nhưng hắn lại tự hành hạ bản thân ra nông nỗi này, cô rất đau lòng. Tần Tuệ Minh mơn mớn da mặt trơn láng của cô, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn. Đặng Vân Du vụng về đáp lại.
Lí trí rốt cuộc quay về, Tần Tuệ Minh nhận ra cái gì liền vồ vã ôm eo Đặng Vân Du, cuồng dã như một con sói đói lâu năm. Đến khi cô lo sợ mình sẽ chết vì tức thở thì mới được buông ra một chút. Nhưng vẫn rất sát nhau.
- Là nàng, Vân nhi. Đúng là nàng.
- Không phải em thì là ai? Chàng mấy ngày nay rốt cuộc là làm sao vậy? Không ăn cũng không uống.
Nhắc đến vấn đề này, Tần Tuệ Minh còn chưa kịp vui mừng thì đã vạch áo xem cánh tay của cô. Một vết sẹo lớn, nhưng đã mờ. Hắn long lên tức giận, cũng rất đau lòng:
- Nàng điên rồi. Tại sao lại làm vậy?
- Lúc đó không làm vậy sao cứu được chàng? Em cũng là bất đắc dĩ.
- Vậy nàng có nghĩ tới Thủy Dạ Hầu lại suy yếu tới mức ăn thịt người mình yêu, nhục nhã thế nào không?
Đặng Vân Du há miệng, không phải là định cãi lại mà kinh ngạc cùng xấu hổ. Sao lại tỏ tình lớn tiếng vậy chứ? Tần Tuệ Minh không chút để ý, miết lên vết sẹo của cô. Nó đã mờ rồi.
- Ách, không sao đâu. Vết sẹo nhỏ thôi. Ở chỗ em hiện đại lắm, chút sẹo này có thể biến mất được.
- Biến mất? Có phải ta cũng giống vậy không? Khi nàng trở về, ta cứ tưởng mình không bao giờ gặp lại nàng được nữa. 300 năm rồi, nàng rồi có ngày cũng phải trở về. Có phải không?
- Tuệ Minh, em không biết nói với chàng như thế nào. Em hồi hương, trở về, chỉ gặp chàng vỏn vẹn một tháng. Thế giới của em, sau này em vẫn sẽ trở về. Em sẽ già, sẽ chết. Còn chàng thì không.
- Ta đợi nàng. Đợi nàng đầu thai, đợi nàng lại yêu ta. Ta đã mất nàng một lần rồi. Không thể, không thể mất nàng thêm một lần nữa.