Đặng Vân Du tới một con hẻm nhỏ vắng người. Đứng một lúc, có tiếng vỗ cánh bành bạch bay tới. Đặng Vân Du nhắm mắt, bóp lấy chân con chim làm nó giãy đành đạch.
- Xin lỗi. Xin lỗi mà. Tao xin mày, đừng có nhảy nữa.
Đặng Vân Du chật vật mãi mới lấy được thư trên chân con chim, ấy vậy mà lần thứ hai nhận ra mình không biết đọc chữ. Cô hận muốn xé cả mật thư. Sau đó chim bồ câu bay đi. Đến tận bây giờ cô vẫn còn chưa tin chim bồ câu có thể đưa tin. Thật là kỳ diệu.
- Tại sao lại gọi ra quán trà?
Triệu Thụy Miên một thân hồng y, thanh thoát ngồi thưởng trà ở một góc trong quán cơm. Cả khung cảnh tươi mát. Còn Đặng Vân Du thì chật vật trốn tránh cái nóng, phè phỡn quạt tay, lảo đảo ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh.
Tiểu nhị lập tức rót thêm trà. Đặng Vân Du chỉ vội uống một chén. Lúc bấy giờ mới có tâm tình nói. Triệu Thụy Miên không vội, vẫn kiên nhẫn nghe.
- Tần Tuệ Minh đột nhiên đi tìm tôi. Không lẽ cứ như vậy đi xuống thủy cung? Hay là thôi đi, cứ như vậy mà đi được rồi. Ở đây tiện hành động hơn.
- Cậu đang trốn tránh hắn? - Triệu Thụy Miên phát hiện ra điểm lạ trong lời nói. Nhướng cao mày, có hơi buồn cười.
- Này cũng không phải đâu. - Đặng Vân Du lúng túng.
- Được rồi, để tôi tìm cớ nói với hắn. Còn chuyện mà cậu muốn nói là cái gì?
- À, đúng.
Đặng Vân Du nhớ ra chính sự, lấy mẩu giấy trong ngực ra, kín đáo đẩy về phía Triệu Thụy Miên. Triệu Thụy Miên nhíu mày, làm ra vẻ thần bí cái gì. Cô nhận lấy mẩu giấy, mở ra xem. Sắc mặt lập tức không tốt.
- Trong đó viết cái gì?
- Đêm rằm. Giờ hợi. Sát Triệu.
- Có nghĩa là gì?
- Khuynh đêm rằm, giết Triệu.
- Cái gì?
- Vân Du, ai đưa thứ này cho cậu? Triệu trong này là...
- Chính là Triệu Thụy Nguyên.
- Điều này có chắc chắn không?
- Cậu yên tâm. Tôi chắc chắn, hơn nữa dựa vào nội dung và tốc độ gửi, hẳn Chân Nhân Chiêu An là người thực hiện. Như vậy thì càng dễ.
- Cậu đang nói cái gì vậy?
- Tôi nói, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Hôm nay là ngày mấy?
Triệu Thụy Miên lập tức tóm một tiểu nhị lại hỏi:
- Hôm nay hả? Vừa đúng trăng tròn.
Triệu Thụy Miên nghe xong thì thả người. Vậy là tối nay sẽ có người đến giết Triệu Thụy Nguyên.
- Vậy giờ... phải làm sao?
- Chọn ngày không bằng bây giờ. Rạng sáng mai chúng ta đi.
- Gấp quá. Tôi còn chưa kịp nói với họ về thế giới bên kia. Chẳng lẽ cứ thả họ đi như vậy, thật tội nghiệp quá.
- Để họ tự sinh tự diệt, còn hơn ở đây mà chết. Đây là cơ hội duy nhất rồi. Hơn nữa, cha cậu, ông ấy rất thông minh còn gì.
Triệu Thụy Miên cắn môi, lắc lắc đầu, siết chặt chén trà trong tay. Đặng Vân Du thở dài, lấy một mẩu giấy khác trong túi ra.
- Khoan bàn gì cả, giúp tôi biết một lá thư hồi đáp.
Vương An Cơ nằm tịnh dưỡng trong thủy viên. Tiếng bước chân không biết từ đâu dội bình bịch tới, tiếp đó là tiếng lá cây xào xạc chém tung tóe. Bị quấy nhiễu, hắn nhàn nhạt lên tiếng:
- Muốn phát tiết thì tìm chỗ khác đi. Đừng làm phiền ta nghỉ ngơi.
- Nơi này là của bản vương, bản vương muốn làm gì thì làm.
- Tìm không được người?
- Ta nói này A Cơ, muội muội ngươi mất tích mà ngươi vẫn cứ như vậy sao?
- Không can gì đến ta. Có lẽ muội ấy đã về phương Nam rồi cũng nên.
- Về rồi? Về rồi cũng không nói với ngươi một tiếng?
Vương An Cơ nhún vai, mắt vẫn không mở.
- Muội ấy là người tùy hứng. Thích đi đâu thì đi, trước giờ cũng không nói với ai.
- Vậy... ngươi có biết cô ấy đi đâu, nói với ta.
- Ngươi cũng thật si tình.
Vương An Cơ chậm rãi mở mắt, thấy hắn đang cầm một cái vỏ ốc nhiều màu, tư lự đứng một chỗ. Vương An Cơ nhận ra đó là cái vỏ ốc lúc trước Đặng Vân Du dùng để gọi Tần Tuệ Minh.
- Ta muốn tặng cô ấy thứ này. Si tình cái gì?
- Không biết. Ngươi đừng đi tìm cô ấy nữa. Các người nên cách xa nhau ra.
- Tại sao?
- Tại vì... vì ngươi là yêu quái. - Vương An Cơ không biết tìm ra cái cớ nào đành phải nói vậy. Hắn biết, nói ra điều này đồng nghĩa với việc tổn thương Tần Tuệ Minh. Hắn cười mỉa mai.
- Ta biết. Cho nên ta không dám quá thân cận với nàng, chỉ mong nàng có thể giữ thứ này. - Cô gái đơn thuần nhất thế gian.
Vương An Cơ chẳng buồn nói gì thêm. Dáng vẻ của kẻ si tình luôn là ngu ngốc nhất. Hắn cũng sắp quên mất, trước đây mình cũng từng có dáng vẻ như thế này. Tần Tuệ Minh thở dài, cất cái vỏ ốc đi.
Trong bóng đêm, hai bóng đen nhảy như bay trên mái nhà. Từ mái ngói này sang mái ngói khác. Thoăn thoắt không ai nhìn rõ hình dạng. Hắc y nhân bịt mặt, cuối cùng dừng lại ở một gian phòng. Hai người nhìn nhau, cùng ra hiệu, khe khẽ đẩy cửa phòng.
Không một ánh nến le lắt, chỉ có ánh trăng đêm rằm mờ nhạt soi rõ đôi mắt sáng như sao của hắc y nhân đi trước, trông to cao hơn người đi sau. Gã ra hiệu cho người phía sau đứng canh chừng ngoài cửa.
Chốc sau, không một tiếng động, bỗng tiếng xoẹt một phát, máu tươi bắn lên cửa, nhuộm đỏ cả giấy dán cửa. Hắc y nhân bên ngoài vẫn bình tĩnh, nhiệm vụ hẳn đã thành công một cách dễ dàng. Hai hắc y nhân dùng khinh công bay ra ngoài. Được một đoạn dừng lại, Chân Nhân Chiêu An nói:
- Trước khoan đã, ngươi về báo với Dương công công, ta ở lại thủ tiêu mấy cái xác.
- Còn thủ tiêu gì nữa, làm xong thì về thôi.
- Không được, hoàng đế đang muốn bình định lòng dân. Nay trong thành bỗng xuất hiện án mạng sẽ gây hoang mang.
- Vậy được. Nhanh đi.
Chân Nhân Chiêu An kéo khăn che mặt lên, nhón chân nhảy lên nóc nhà, chui tọt vào căn phòng lúc nãy. Nữ nhân nằm trên giường mở mắt, Diệp Yên Đan với cái bụng to cồng kềnh ngồi dậy.
- Cái bụng này mệt chết đi được, giả vờ mà cũng phiền phức quá.
- Mau nhanh lên. Triệu trạng nguyên sao rồi?
- Bị đánh thuốc mê rồi. Mà công nhận số máu gà bị ta lấy được giả dạng cũng không tệ. - Đặng Vân Du tự sướng bội phục mình. Chân Nhân Chiêu An lại gấp rút vác Triệu Thuỵ Nguyên lên vai - Phu nhân ngươi đâu?
- Nàng đã nghe sự sắp xếp của cô, ở cổng thành đợi ta. Còn đã tự đốt tòa biệt viện trong điện rồi. Đoán chắc bây giờ đang có người dập lửa.
- Rất tốt. Ta đã dặn để thêm một cái xác trong đó, chắc không có vấn đề gì đâu. Vương... A Cơ đã sắp xếp một nơi cho hai người. Đợi lúc đó ta sẽ nói bọn ta đã giết ngươi rồi.
- Mọi sự không thể chậm trễ. Cô nương, chúng ta mau đi thôi.
Chân Nhân Chiêu An thở dài một hơi. Không biết chuyện bây giờ gã quyết định là đúng hay sai nữa. Gã chỉ muốn sống an nhàn với vợ con, không muốn làm con chó cho hoàng đế nữa.
Đặng Vân Du trong hình hài của Diệp Yên Đan, đang giả vờ là mình bị hái hoa tặc bắt đi. Chân Nhân Chiêu An đem cái xác trên người đem đi đốt. Phía bên kia, một bóng đen lặng lẽ rời đi.
Vương An Cơ và Triệu Thụy Miên đã chuẩn bị xe ngựa sẵn, bên trong có Diệp Yên Đan đang lo lắng sốt ruột. Thấy Đặng Vân Du trở về cùng với Chân Nhân Chiêu An, nhận lấy Triệu Thụy Nguyên đã ngủ rất sâu, Diệp Yên Đan bật khóc.
Triệu Thụy Miên sửng sốt, quả thật giống Chân Nhân Chiêu Minh như hai giọt nước. Đặng Vân Du không chần chừ mà cùng Chân Nhân Chiêu An rời đi hướng ngược lại. Còn xe ngựa thì rục rịch kéo đi.
Chân Nhân Chiêu An dường như có dự cảm không lành về thê tử của mình, bước chân nhanh như bay, làm cô theo không kịp. Cuối cùng, nhìn thấy một nữ tử trùm áo choàng, vai đeo tay nải, đứng một mình dáo dác ở cổng thành, trái tim đang treo lơ lửng của Chân Nhân Chiêu An mới hạ xuống.
- Nương tử!
- Chiêu An, chàng không sao chứ?
- Ừ, không sao, chúng ta mau đi thôi.
- Vị này là...
- À tôi... A Vân.
Đặng Vân Du xoa xoa, dung nhan thật hiện ra, ngay cả lớp mặt nạ cũ để trốn tránh hoàng đế cũng gỡ bỏ. Đây quả thật là mặt mộc của Đặng Vân Du.
- Thì ra công công là nữ nhi a. Chẳng trách tại sao lại có công công xinh đẹp như vậy.
- Cô quá khen rồi. - Đặng Vân Du xấu hổ gãi đầu. Từ khi lọt lòng mẹ còn chưa có ai khen cô xinh đẹp đâu - Thôi, hai người mau đi đi. Chốc nữa trời sáng bây giờ.
- Phu thê chúng ta quả thật nợ cô rất nhiều. Sau này, mong rằng sẽ gặp lại.
- Ừ, lúc nãy A Cơ đã chỉ đường cho Chân Nhân Chiêu An rồi, ngươi nhớ chứ?
- Nhớ. Nhưng đó chẳng phải đường tới gần cửa động của Vương An Cơ sao?
- Đúng vậy. Vương An Cơ bây giờ không còn, nơi đó hiển nhiên không ai dám đến đâu.
- Cô nương nói phải. Vậy tại hạ cáo từ, mong có dịp được báo ơn cô nương.
Chân Nhân Chiêu An hành lễ rồi mang theo nương tử rời đi. Mong rằng, phu thê bọn họ sẽ được như ý nguyện, sống yên yên ổn ổn.
Xe ngựa lộc cộc chạy đi. Triệu Thụy Nguyên đã tỉnh lại, Diệp Yên Đan đưa bình nước cho ông uống. Vương An Cơ nhắm mắt định thần ở một bên. Ngựa đã được làm phép để có thể tự chạy. Triệu Thụy Miên mở rèm cửa lên nhìn. Bọn họ đã đi đến bìa rừng, chẳng bao lâu nữa sẽ đến cửa thành. Đó chính là nơi khai phá đến thế giới con người đầu tiên. Cánh cửa này vẫn là bí mật Chân Nhân tộc, e rằng cũng chẳng mấy người biết được.
Bỗng một cơn gió thổi vù qua, bụi bay vào mắt, cô vội nhắm tịt lại. Vương An Cơ đột ngột mở mắt. Tức thì, tiếng ngựa hí dài vang lên, sau đó không còn nghe thấy gì nữa. Con ngựa đã bị cắt động mạch, máu chảy lê láng, xe ngựa vẫn tiếp tục lao về phía trước. Vương An Cơ dùng phép chặn đứng chiếc xe lại. Triệu Thụy Nguyên ôm lấy Diệp Yên Đan.