Quay Đầu

Chương 103: Chương 103




Edit: quynhle2207

Cuối cùng thì Nhan Duệ cũng đã hiểu được—đây chính là tình yêu.

Ngay tại lúc này anh sẵn sàng chấp nhận mọi trừng phạt mà ông trời dành cho anh, chỉ cần Vi Nhàn và Ninh Ninh sống thật tốt, thật vui vẻ, thì cho dù là bất cứ chuyện gì, anh cũng đều nhận lấy mà không hề hối hận hay oán trách.

Tương Kế đối với câu nói của anh cảm thấy kinh ngạc, nhíu mày nhìn anh nói: “Nhan thiếu. . . . . Sao anh lại không chịu hiểu lý lẽ như vậy? Chẳng lẽ anh không có cảm giác gì hay sao?”

Nhan Duệ đã rút ra được kinh nghiệm từ những lần trước, cho nên đối sự vô tình hay cố tình gây sự của Tương Kế anh cũng không thèm để ý. Anh rất ít khi tức giận, trừ khi là nói tới Ninh Vi Nhàn. Mười năm là một khoảng thời gian đủ dài, cũng đủ để cho anh trở nên chính chắn trầm ổn hơn: “Chuyện này không liên quan đến anh, anh cũng đừng nên xen vào. Chỉ có điều, anh cũng đừng nghĩ dựa vào quan hệ của Tương Thành với Tư Tư mà muốn nhảy vào nhà họ Nhan, chúng tôi không chào đón anh đâu, càng không muốn để anh thừa cơ hội này đến gần Vi Nhàn, trừ khi cô ấy tự nguyện muốn đến gần anh, nếu không thì anh cũng đừng bao giờ nghĩ đến việc này nữa, cho nên tôi khuyên anh tốt nhất là anh nên đem những ý nghĩ bát nháo, lung tung của mình quên đi thật sạch sẽ, đừng để tới lúc nào đó mặt mũi hay tôn nghiêm gì đó cũng đều mất sạch , thì anh sẽ càng khó coi hơn nữa.” Nhan Duệ nói xong liền xoay người bỏ đi, bóng dáng anh cao lớn thon dài như có thể chống đỡ được tất cả gió mưa trong cuộc đời này, cũng giống như anh sẽ vì người anh yêu mà dựng lên một khoảng trời mới, cho dù có bao nhiêu khó khăn cản trở trước mắt, anh cũng không sợ hãi, sẵn sàng chịu đựng.

Tương Kế khẽ nheo mắt lại, đây là Nhan Duệ của mười năm về trước sao?

Chỉ có điều chính là Nhan Duệ như vậy mới có thể xứng làm đối thủ của anh ta, cũng chỉ có Nhan Duệ như vậy mới xứng cùng anh ta tranh giành Ninh Vi Nhàn.

Bỗng nhiên anh ta cúi đầu cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng đứng tại lễ đường đang được trang hoàng sửa sang, anh ta ngửa mặt lên trời cười thật to, chung quanh không ít nhưng người phụ nữ đang đi lại cũng quay đầu nhìn anh ta, bọn họ cũng không nhịn được nhìn anh với anh mắt thưởng thức, nhưng cũng tràn đầy sự tò mò. Bọn họ đều biết anh ta là ai, cũng cảm nhận được sự quyến rũ mê hoặc từ trên người anh ta, đó là một loại mê hoặc không cách nào chống lại được, nhưng cũng không có một ai dám tùy tiện bước đến gần anh ta, vì vậy nếu như nói người đàn ông chưa từng xảy ra quan hệ với bất cứ người phụ nữ nào trong mười năm nay, đột ngột lại muốn tu thân dưỡng tính thì anh ta thật sự giống như một thánh nhân không bất cứ dục vọng nào, cũng không có bất cứ yêu cầu nào —— tất nhiên, nếu vào mười năm trước, nếu dùng hai chữ ‘cấm dục’ trên người Tương Kế thì mọi người sẽ cảm thấy điều đó như một câu chuyện đùa hết sức buồn cười, nhưng chuyện đó lại xảy ra hết sức chân thật ngay trước mắt.

Người ta thường nói lòng dạ của phụ nữ đều giống như mò kim dưới đáy biển, nhưng đâu có ai biết được lòng dạ của đàn ông cũng không khác bao nhiêu.

Nhan Duệ vừa mới đi tới gần phòng dành cho cô dâu nghỉ ngơi liền nghe được từ bên trong truyền ra tiếng cười sảng khoái, ngoại trừ Nhan Tư Tư thì trên đời này không có một người phụ nữ nào có thể phát ra đươc tiếng cười sang sảng như vậy, thật tò mò không biết họ đang cười chuyện gì?

Đây là nơi mà đàn ông không thể đi vào, cho nên anh đành phải đứng chờ ở bên ngoài, anh cũng không có hối thúc những người ở bên trong. Sau khi đứng một lúc lâu, anh muốn nhìn thấy Ninh Vi Nhàn nhưng lại không thể thấy được, anh liền xoay người, vừa lúc thấy một cái cửa sổ. Chần chừ một chút, Nhan Duệ liền bước tới, anh cũng không coi như phá bỏ luật lệ, dù sao thì anh cũng không phải chú rể, thêm nữa cho dù Nhan Tư Tư có ăn mặc như thế nào thì dáng dấp chắc cũng y như bộ dạng thường ngày, anh chỉ muốn nhìn vợ mình như thế nào thôi.

Nhưng khi chân vừa đi tới trước cửa sổ, Nhan Duệ liền trợn tròn mắt. Anh tròn mắt nhìn trừng trừng đầy vẻ ngốc nghếch vào trong phòng dành cho cô dâu, trong khoảnh khắc đến hít thở cũng quên mất.

Thật đẹp quá!

Ninh Vi Nhàn đang mặc áo cưới màu trắng đứng ở trước gương để sửa sang lại nơi ngực áo, vì là loại áo cưới ngực thấp nên bộ ngực trắng nõn đầy đặn của cô như ẩn như hiện hết sức sinh động. Nhan Duệ nhận thấy phần bụng dưới của mình thắt chặt một cách rõ ràng, phía dưới quần cũng căng thẳng hơn. Anh vội vàng cúi đầu hít thật sâu, vội quay mặt đi không dám nhìn tiếp nữa, nhưng anh lại không thể kiềm nén được khát vọng trong lòng, nhịn không được lại liếc mắt nhìn qua một lần nữa. Ninh Vi Nhàn đang đứng trước gương xoay tới xoay lui, trên mặt là nụ cười vô cùng xinh đẹp, đôi mắt trong veo lại sáng lấp lánh như những vì sao trên trời.

Nhan Duệ sợ mình trong một phút kích động sẽ chạy vào ôm cô vào trong ngực, chạy ngay về nhà, khóa kín cửa lại, không để cho bất cứ người nào có thể nhìn thấy được vẻ đẹp của cô.

Cô ấy thật đẹp. . . . . . Thật đẹp. . . . . .

Nhìn này là vòng eo mảnh khảnh, chỉ cần một cánh tay của anh là đã có thể ôm trọn vòng eo của cô, lại nhìn bộ ngực đầy đặn với làn da trắng như tuyết. . . . . . Đẹp đến nỗi làm cho người ta không dám hít thở mạnh. Trong lúc Nhan Duệ cảm thấy dục vọng trong thân thể mình đang dâng trào, thì Nhan Tư Tư đi tới, điều làm người ta khó tin là cô ấy lại đi một đôi giày cao gót ở dưới chân mình. Cô ấy cũng đang mặc một bộ áo cưới màu trắng rất đẹp, chỉ có điều làn da ngăm đen làm người ta giật mình, dù sao nhìn qua cũng thấy rất đẹp rồi, nhưng nếu so với Ninh Vi Nhàn thì quả thật còn thua xa, Nhan Duệ cũng không hề bất ngờ một chút nào.

Nhan Duệ làm sao không biết ý nghĩ của mình quả thật có chút không được phúc hậu, lại càng không cảm thấy câu nói khoảnh khắc xinh đẹp nhất của người phụ nữ chính là vào ngày cưới của mình lại có thể áp dụng trên người của Nhan Tư Tư, Anh cảm thấy khỉ con thì dù ở bất cứ đâu, bất cứ thời điểm nào cũng đều là khỉ con, như vậy mới là Nhan Tư Tư đích thực.

“Chị dâu, chị đeo thử cái này lên đi, cái này nè.” Nhan Tư Tư càng cao hứng hơn so với bất cứ ai, cô ấy giúp Ninh Vi Nhàn đeo lên màng che mặt, sau đó lui lại mấy bước, vỗ tay một cái rồi than thở: “Thật là xinh đẹp, thật không biết anh hai lại may mắn đến như vậy, phải chi em là đàn ông thì tốt rồi. . . . . . Sẽ không bao giờ tới lượt anh hai đâu!”

Ninh Vi Nhàn bị lời nói ngây thơ của Tư Tư chọc cười, cô cũng biết thật ra thì cô ấy vẫn buồn bực chuyện Nhan Duệ không chịu chúc phúc cô ấy với Tương Thành: “Nếu em là đàn ông, chị liền ly hôn với Nhan Duệ để kết hôn với em.”

“Thật không?!” Nhan Tư Tư nhảy cẩng lên: “Em sẽ đi Thái Lan để giải phẩu chuyển đổi giới tính ngay lập tức!”

Ninh Vi Nhàn cười đến nỗi phun ra, cũng không lôi kéo cô ấy, quả nhiên, sau khi vội vã nâng váy chạy đi trên đôi giày cao gót được mấy bước, Nhan Tư Tư liền quay trở lại với vẻ mặt đầy vẻ ấm ức, oán giận liếc cô một cái: “Chị dâu, chị thiệt không cản em lại sao?”

“Tại sao chị phải cản em chứ?” Ninh Vi Nhàn nghiêng đầu cười: “Chị đang muốn thay đổi một người chồng mới đây, Ninh Ninh chắc cũng muốn có một người chú để làm ba mới, có đúng không?”

Cục cưng Nhan Ninh ngoan ngoãn chắc chắn sẽ không từ chối rồi, cậu gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy đó! Cô đi đổi giới tính đi, khẳng định sẽ rất bản lĩnh, rất đàn ông nha, còn đàn ông hơn so với ba nữa đó chứ!”

. . . . . . Hôm nay là ngày cưới của cô, cũng là ngày vui của cô, hai mẹ con nhà này không cần phải đả kích lòng tự tin của cô như vậy có được hay không?

Ninh Vi Nhàn thấy trong mắt của Nhan Tư Tư tràn đầy lên án cùng oán hận, cô cười khẽ đi tới vòng qua bả vai của cô ấy: “Chỉ giỡn chơi thôi mà…., Tư Tư, em hôm nay thật xinh đẹp.”

Thật khó có lúc được nhìn thấy Nhan Tư Tư đỏ mặt, cô ấy ho nhẹ một tiếng: “Thật không?”

Hai mẹ con Ninh Vi Nhàn rất ăn ý cùng nhau gật đầu

Cô ấy lúc này mới vui vẻ trở lại, khóe miệng cong lên thành một đường, thế nhưng cô ấy như vậy thật xinh đẹp, thật động lòng người. Ninh Vi Nhàn nhìn cô ấy thật lâu, ôm cô ấy rất nhẹ nhàng: “Tư Tư, chúc em hạnh phúc, trong lòng anh trai của em chắc chắn cũng nghĩ như vậy.”

“Nếu anh ấy thật sự nghĩ như vậy thì quá tốt rồi. . . . . . Thật ra em cũng biết rõ không phải anh hai ghét Tương Thành, nhưng là do anh hai sợ Tương Kế sẽ cướp mất chị dâu.” Nhan Tư Tư bĩu môi, cô ấy từ nhỏ cùng anh mình lớn lên, làm sao không biết được trong lòng anh trai mình nghĩ gì chứ, nói lý do là Tương Thành không đáng tin để tách bọn họ ra, còn không bằng nói căn bản là anh mình đang lo sợ Tương Kế thì đúng hơn: “Đúng rồi chị dâu, chị đối với Tương Kế có cảm giác như thế nào?”

Nghe tới vấn đề này, trong lòng Nhan Duệ đang đứng ở bên ngoài cũng lập tức bị kích động. Mặc dù anh nhìn ra được Ninh Vi Nhàn đối với Tương Kế là chán ghét từ tận đáy lòng, nhưng anh vẫn muốn nghe từ chính miệng cô nói ra mới được.

Ninh Vi Nhàn nghiêng đầu một chút, suy nghĩ một lúc, lại nhìn Nhan Ninh một cái, rồi nói hết sức nghiêm túc: “Chị không thích anh ta, phải nói là rất ghét mới đúng.”

Nhan Tư Tư rất ngạc nhiên: “Tại sao như vậy? Dáng dấp anh ta rất đẹp trai mà, mặc dù không so được như anh hai, nhưng cũng rất đẹp mà, không biết có bao nhiêu phụ nữ thích anh ta, muốn được ở cùng với anh ta đâu!”

Nhan Duệ vừa nghe thấy như vậy liền nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, Nhan Tư Tư đáng chết, em như vậy là đang giúp đỡ anh trai của em sao? Lại có kiểu khen ngợi kẻ thù như vậy sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.