Edit: quynhle2207
“Chúng ta đã cưới nhau được mười lăm năm rồi, nhưng trong mười lăm năm này, thời gian chúng ta thật sự ở chung với nhau thì chỉ được một phần ba, mà trong khoảng một phần ba thời gian đó, anh đã để cho em phải đau lòng.”
Ninh Vi Nhàn ngồi lẳng lặng nghe anh nói, ngay đến cả Chocolate cũng không nhìn, hay là ngửi loạn xạ khắp nơi nữa.
“Sau khi chúng ta kết hôn được mấy tháng, anh đã tặng cho em một con chó Samoyed.” Nhan Duệ sờ sờ cái đầu nhỏ đầy lông của Chocolate, nụ cười nơi khóe miệng anh cũng sâu hơn một chút, giống như đang hồi tưởng lại một chuyện gì rất tốt đẹp: “Hình dáng của nó cũng giống Chocolate như đúc, tên nó cũng là Chocolate. Em rất thích nó, coi nó như bảo vật quý giá, lúc anh không có ở bên cạnh em, thì đều là nó ở cùng với em. Sau đó em vì mang thai, cho nên em mới để anh đem cho nó đi. Sau khi em biến thành người sống thực vật thì anh mới đem nó về lại nhà, nó vẫn luôn thay em bảo vệ Ninh Ninh, giống như là thần thủ hộ của Ninh Ninh. Nó và con trai cùng nhau rời giường buổi sáng, sau khi tan học Ninh Ninh về nhà, nó sẽ vội cắn cặp sách và dép như muốn đem cất giúp, nó rất là ngoan ngoãn. Mỗi sáng sớm sau khi nó tỉnh sẽ tiễn Ninh Ninh đi học, sau đó sẽ nằm ở bên giường của em, không động đậy, cũng không làm ồn, cứ như vậy chờ đợi em tỉnh lại. Về sau nó bị bệnh, lúc Ninh Ninh được bảy tuổi đã chết rồi.”
Nhan Ninh cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn của cậu, nước mắt đã trào lên trong mắt. Tình cảm của cậu dành cho Chocolate rất sâu đậm. Thời điểm Nhan Duệ bận rộn với công việc không có cách nào ở bên cạnh cậu, cũng chỉ có Chocolate làm bạn với cậu mà thôi, khi cậu còn nhỏ, Chocolate sẽ để cậu cưỡi trên lưng dạo chơi quanh nhà, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, Chocolate đều không bao giờ rời khỏi cậu.
Ninh Vi Nhàn vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con trai, vẫn yên lặng lắng nghe như cũ.
“Vi nhàn, anh không biết nên nói như thế nào về chuyện trước kia, anh cũng không muốn để cho Ninh Ninh biết những chuyện này, nhưng con trai cần phải biết, vì như vậy, nếu như sau này em muốn rời bỏ anh mà đi, thì con trai cũng có thể hiểu được mà không ngăn cản em.” Nhan Duệ nhẹ nhàng chọc chọc cái trán trắng noãn của con trai, dùng ánh mắt ngăn cậu mở miệng nói chuyện: “Chúng ta ở chung với nhau được năm năm, trong năm năm đó, anh đối với em không tốt một chút nào hết. Vào buổi tối của ngày kết hôn, anh đã vội vàng nói rõ ràng với em là anh không yêu em, và cũng không thể yêu em, thật ra cuộc hôn nhân của chúng ta là một cuộc giao dịch mà thôi, em nói rằng em đã biết, nhưng em nghĩ em muốn thử một lần.”
“Nhưng có điều, nếu lúc ban đầu anh đã nói rằng anh không thể yêu em, vậy thì cho dù sau khi anh…. coi như làm chuyện có lỗi với em, mặc dù là ở bên ngoài, thì đây cũng không phải lỗi của anh mà.” Ninh Vi Nhàn nhẹ giọng nói: “Em hiểu rất rõ ràng không phải trên đời này bất cứ cặp vợ chồng nào cũng đều yêu nhau giống như ba mẹ chồng, nếu là do em tự nguyện muốn thử một chút, vậy thì cho dù kết quả không như ý muốn của em, anh cũng không thật sự có lỗi với em. Huống chi cuộc hôn nhân này vốn chỉ là một cuộc giao dịch.”
“Không phải, không phải như thế đâu, Vi Nhàn.” Nhan Duệ lắc đầu, nhẹ nhàng hôn xuống cánh môi của cô, trong nụ hôn đó chứa đựng sự dịu dàng mà lại lo sợ, tràn đầy sự lo lắng: “Nếu như chỉ có như vậy, anh cũng sẽ không áy náy như bây giờ. Là anh cho em hy vọng, thậm chí anh đã bị em mê hoặc, chúng ta từng trải qua ba tháng ngắn ngủi mà không có bất kỳ một chuyện không vui nào, em đã cho rằng anh thật sự thay đổi rồi, em đã nghĩ rằng từ đó về sau này anh lúc nào cũng sẽ ở bên cạnh em, hai người chúng ta sẽ sống những ngày tháng thiệt hạnh phúc. Nhưng anh không có hồi tâm. Thậm chí anh không nói một câu mà đã rời bỏ em mà đi, trong lòng vẫn cứ suy nghĩ về lời nói của mình ngày trước rằng chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau, ngay cả một câu nhắn nhủ lại cũng không có, chuyện này đã gây ra một tai họa không cách nào bù đắp nổi, đó là chuyện thứ hai trong cuộc đời này làm anh hối hận ngoài việc đã gây ra tổn thương cho em.” Anh nâng mặt cô lên, lại nhỏ giọng nói: “Vi Nhàn, chúng ta đã từng có một đứa con nữa. Trong lúc anh đang muốn rời khỏi em, em vì cần lấy thứ gì đó cho anh, cho nên trong lúc đi lên lầu đã không cẩn thận té xuống, vậy mà anh đã không hề giúp em, thậm chí ngay cả quay đầu lại để xem em thế nào cũng không có, anh liền bỏ đi. Thật ra thì đêm hôm đó anh lúc nào cũng cảm thấy bất ổn không yên, chỉ là anh không chịu thừa nhận điều đó mà thôi. Anh cho rằng mình không có sai, cũng nghĩ rằng em sẽ không có việc gì, nếu như không phải lúc đó có Chocolate, có lẽ anh đã thật mất đi em vào cái ngày đó rồi.”
. . . . . . Bọn họ, đã từng có một đứa con nữa?
Ninh Vi Nhàn khiếp sợ không thôi, ngay cả Nhan Ninh cũng kinh ngạc giống như cô.
“Sau đó anh đã có một giấc mơ. Đứa nhỏ là một đứa con gái, hình dáng rất giống em, cũng chỉ có đôi mắt là giống anh. Đứa be ngồi khóc ở dưới đất, nói với anh rằng vì ba mẹ nó không cần nó, nhìn nó thật đáng yêu, thật xinh đẹp, khi anh vừa nhìn thấy nó đã cảm thấy rất quen thuộc, bởi vì nó và em thật sự rất giống nhau. Anh muốn nói với nó rằng hãy để chúng ta đến làm ba mẹ của nó, nhưng đứa bé không để ý tới anh, cứ như vậy trong nháy mắt liền biến mất.” Đó là con gái của anh, là máu mủ ruột thịt của anh cùng Vi Nhàn, nhưng chỉ tại vì sự ngu xuẩn cùng tàn nhẫn của anh đã vĩnh viễn rời bỏ bọn họ.
“Sau khi em mất đi đứa nhỏ, cả một thời gian dài em cứ buồn bực không vui, vì vậy anh cũng thay đổi một chút. Lúc ấy anh thật sự suy nghĩ muốn dừng lại, không muốn sống cuộc sống phóng túng nữa, anh đã hứa với em, anh đã nói sẽ không bao giờ làm em bị tổn thương nữa, em cũng đã tin anh. Chỉ có điều anh đã gạt em.”
“Lần lừa gạt này, anh đã gạt em năm năm.”
“Trong năm năm đó, một lần lại một lần anh vẫn luôn hứa hẹn với em, em cũng vẫn một lần lại một lần tin tưởng anh. Mặc kệ lời thề của anh như thế nào, cuối cùng thì anh đều không thể giữ đúng lời thề của mình. Có lúc anh đã nghĩ những lời hứa hẹn chỉ là hứa cho có mà thôi bởi vì căn bản anh không cách nào thực hiện được. Anh không chống lại nỗi sự hấp dẫn, không kháng cự được cuộc sống phóng túng đầy mê hoặc đó. Anh luôn gây ra những tai tiếng, anh cho rằng những người phụ nữ kia sẽ ngoan ngoãn, bởi vì khi ở trước mặt anh họ đều tỏ vẻ dịu dàng nghe lời, anh cho rằng những người đó sẽ không dám quấy rầy em, anh cứ nghĩ như vậy và cứ tiếp tục chơi bời thêm mấy năm nữa, đến lúc anh già rồi, thì anh có thể thay đổi, cho dù anh có chơi bời phóng túng ở bên ngoài thì em cũng không bao giờ biết được, em cảm thấy rất ngu xuẩn, rất buồn cười có đúng không? Nhưng thật sự lúc đó anh đã nghĩ như vậy.” Nhan Duệ cười khổ một tiếng, đầu mày cuối mắt tất cả đều là hiện lên sự hối hận cùng xấu hổ: “Anh cho rằng mọi người trong giới thượng lưu đều như vậy, thêm một người như anh cũng không tính là gì? Dù sao anh cũng không nghĩ cả đời sẽ sống như vậy, đến cuối cùng anh vẫn nghĩ sẽ trở về bên cạnh em.”
“Anh cứ một lần rồi một lần lừa gạt em, em lại cứ một lần rồi một lần tin tưởng anh. Anh lại nghĩ rằng lãng tử biết quay đầu đã rất đáng quý rồi, chỉ cần anh quay đầu lại, em sẽ đều ở chỗ đó chờ đợi anh. Làm sao khi em lại dịu dàng như vậy, yêu anh như vậy lại có thể tức giận bỏ mặc anh được chứ? Anh luôn nói với em rằng anh yêu em, nói rằng anh nhất định sẽ trở về bên cạnh em, mà em—cái người ngu ngốc này, mỗi một lần như vậy đều tin tưởng.”
Ninh Vi Nhàn mấp máy đôi môi, hỏi anh: “Sau đó là em thật sự thất vọng hoàn toàn, có đúng không?”
Nhan Duệ cứng người lại một chút, gật đầu: “Đúng vậy. Anh đã đem tình yêu của em từng chút từng chút một tiêu phí hết tất cả. Cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ quên được đêm hôm đó, em nhìn thấy được anh đã cùng người phụ nữ khác ân ái ngay trên giường của chúng ta. Vi Nhàn, chúng ta kết hôn lâu như vậy, nhưng đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy em khóc. Giống như em muốn đem nước mắt cả đời khóc hết một lần vậy, khóc đến nỗi đôi mắt cũng muốn mù luôn. Em cứ khóc như vậy, khóc mãi, những ánh mắt em cũng không nhìn anh, không để ý tới anh, anh thật sự rất sợ, anh cầu xin em, hứa hẹn với em mọi thứ, nhưng em vẫn không để ý tới anh, em cứ khóc suốt, khóc đến nổi ngất xỉu, anh ôm lấy em, sau đó bác sĩ mới nói cho anh biết là em mang thai.”
“Em muốn ở riêng phòng với anh, lại đem con Chocolate mà chúng ta cùng nhau nuôi đưa đi nơi khác, cho dù là khám thai hay thân thể không thoải mái. . . . . . Cái gì em cũng không chịu nói với anh, em không chịu nói với anh dù chỉ một câu, thậm chí em còn cầu xin anh cách xa em ra một chút, để cho em đừng nhìn thấy anh. Vi Nhàn, lần đầu tiên trong cuộc đời này, anh cảm thấy mình thật bất lực, thật vô dụng.”