Edit: quynhle2207
Tất cả mọi người đều nhìn ra được tâm tình của Nhan Duệ càng ngày càng tốt hơn rồi. Anh giống như đã trở về Nhan Duệ của mười năm trước, lúc nào anh cũng nở nụ cười, gió xuân đầy mặt, làm cho người nhìn thấy cũng cảm thấy tâm tình vui vẻ phơi phới hơn. Nhưng anh lại khác Nhan Duệ của mười năm trước ở chỗ là bây giờ anh đã có người phụ nữ anh yêu trong lòng, vì vậy khi anh đối mặt với phụ nữ, mặc dù anh vẫn tươi cười nhưng lại kiên quyết từ chối, sự kiên định của anh cũng nằm trong suy nghĩ của tất cả những người biết chuyện, nhưng đối với những người không biết chuyện thì đó là một việc ngoài dự liệu.
Ninh Vi Nhàn cũng không đặc biệt để ý đến việc này, dù sao đối với cô mà nói, điểm khác biệt lớn nhất chính là nụ cười của Nhan Duệ bây giờ chân thật và hạnh phúc hơn lúc trước rất nhiều. Cô ở cùng với anh mỗi ngày, đối với những những chuyện đã từng xảy ra, hay là những ký ức về việc đã từng bị tổn thương nặng nề kia, thật sự cô đã không còn quan tâm tới nữa. Lẽ tất nhiên, bởi vì không nhớ rõ chuyện trong quá khứ, cho nên cô cũng không cách nào xúc động với những chuyện đó, nhưng tất cả cũng không thể ngăn cô yêu thích và lệ thuộc vào Nhan Duệ. Đối với Ninh Vi Nhàn mà nói, bây giờ Nhan Duệ và Nhan Ninh đã trở thành tất cả trong cuộc sống của cô.
Đổ sữa tươi vào trong ly thủy tinh trong suốt, sau đó đem miếng bánh ngọt nhỏ nhắn tinh xảo để vào trong dĩa, Ninh Vi Nhàn bưng khay đi lên lầu, cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng sách, đợi đến khi nghe được tiếng ‘mời vào’ vọng ra từ bên trong thì cô mới đẩy của đi vào.
Hai người đàn ông một lớn một nhỏ đang bận rộn ở bên trong, không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, thấy cô, cả hai đều nở nụ cười giống hệt nhau. Ninh Vi Nhàn nhìn hai gương mặt xinh đẹp giống nhau như đúc một cái, rồi bước tới để cái khay ở trên tay xuống, lấy hai ly sữa tười đưa cho hai cha con, lấy ly trà lài còn lại cho mình, sau đó liền khoanh chân ngồi xuống—— Nhan Duệ đã cho người sửa lại một lớp thảm thật dày ở trong phòng sách, khi ngồi trên thảm sẽ cảm thấy thật thoải mái lại còn ấm áp nữa: “Có thể ăn bánh này không?” Múc một miếng bánh mousse dâu tây đưa đến miệng của con trai.
Tuy Nhan Ninh còn nhỏ tuổi, nhưng cậu đối với những món bánh ngọt như vậy cũng không thích thú chút nào. Cậu nhăn nhăn cái mũi thẳng tắp, xong há miệng cắn xuống một cái, cũng may Ninh Vi Nhàn biết cậu không thích ăn, cho nên đã múc nhiều dâu tây và rất ít kem cho cậu: “Mẹ, con muốn ăn thêm sữa đặc.” Lại cắn thêm một miếng dâu tây tươi.
“Được.” Từ trước tới nay, đối với ý muốn của con trai, Ninh Vi Nhàn đều chấp nhận mà không bao giờ phản đối. Cô từ dưới đất đứng lên định đi xuống dưới lầu, liền bị hai cha con Nhan Ninh và Nhan Duệ kéo lại: “Mẹ, con nhờ người giúp việc là được rồi mà.”
“Mẹ chỉ muốn vì con mà làm nhiều chuyện hơn thôi, thật sự mẹ đã thiếu con rất nhiều, đã không chăm sóc tốt cho con.” Cô nói xong, hôn lên mặt nhỏ nhắn của con trai, nào là trứng, nào sữa, và cả dầu mỡ ở khóe miệng đều dính vào gương mặt non nớt mềm mại của Nhan Ninh, cậu cười ngây ngốc, sờ sờ mặt mình.
Hai cha con nhìn cô xoay người đi xuống, sau đó cầm một lon sữa đặc đi lên. Ninh Vi Nhàn cũng rất thích sữa đặc, trên thực tế cả nhà ba người bọn họ đều thích, ngay cả Nhan Ninh không thích ăn đồ ngọt cũng thích. Ngoài sữa đặc, trên tay cô còn có một dĩa dâu tây tươi ngon.
Nhan Ninh nhìn thấy, đôi mắt xinh đẹp liền mở to, mặc dù cậu cảm thấy một người đàn ông mà đi thích dâu tây thì có vẻ rất ngây thơ, nhưng thật sự cậu rất thích thì thế nào chứ. Cậu há miệng cắn một miếng, thật sự là món ngon ở trên đời mà!
“Nhan Duệ.”
Dâu tây đỏ tươi dính đầy sữa đặc, mới nhìn qua liền làm cho người ta thèm thuồng, ngay cả người từ trước tới giờ không thích ăn trái cây như Nhan Duệ cũng không nhịn được há miệng ăn luôn cả miếng lớn. Nhìn hai cha con ăn được vui vẻ như vậy, Ninh Vi Nhàn cũng vui vẻ ăn một miếng, sau đó nghiêng đầu nhìn xem hai cha con bọn họ đang viết cái gì ở đây. Nhan Duệ là đang xem tài liệu, phía trên đồ thị có rất nhiều những con số phức tạp, cô xem không hiểu gì cả, những cái này cũng không phải sở trường của cô. Nhưng những thứ con trai viết cô đều hiểu, đây chính là toán số học của lớp sáu: “Mẹ, con còn muốn ăn nữa.” Cậu nhóc nhỏ há miệng lớn, kêu a a, Ninh Vi Nhàn cũng rất thương con, liền đưa cho cậu một trái dâu tây, không giống như những đứa trẻ bình thường khác, chữ viết của Nhan Ninh rất đẹp, việc này chắc chắn là do ông nội của cậu dạy cho cậu, ba Nhan nổi tiếng là người văn chương nho nhã, cũng là một người viết thư pháp đẹp đến nỗi làm cho người ta mất hồn lạc phách, khi còn nhỏ Nhan Ninh cũng đã bị bắt ngồi trên bàn tập luyện viết chữ không ít rồi.
“Mẹ, mẹ có nhìn ra đó là gì không?” Thấy Ninh Vi Nhàn vẫn nhìn chăm chú vào quyển bài tập của mình, Nhan Ninh không nhịn được tò mò hỏi cô.
Vì thế có người cảm giác là mình bị coi thường: “Con trai ngốc nghếch này, đương nhiên là mẹ biết rồi. Mẹ cũng đã xem qua tất cả bài thi từ tiểu học đến đại học rồi, sao con lại hỏi mẹ con, một người đã từng học đại học những câu như vậy chứ?” Ngón tay mảnh khảnh của cô chọt chọt vào gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại, cô chợt thấy cảm giác trên tay thật mềm, thế là cô lại sờ sờ thêm một cái, chọt chọt thêm một cái, Nhan Ninh nghĩ ngợi một chút, còn hết sức hy sinh đưa mặt mình cho mẹ sờ: “Mẹ thông minh quá đi, chỉ nhìn chút xíu thì biết được liền.”
Ừ. . . . . . Bởi vì trước kia cô đã học qua chứ sao nữa. Ninh Vi Nhàn thấy con trai mình thật sự đáng yêu, không nhịn được lại tiếp tục vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn phúng phính đầy thịt của cậu, lại đút một quả dâu tây cho cậu. Lúc này, Nhan Duệ rất không vui vì bị ngó lơ từ nãy đến giờ, anh khẽ ho một tiếng để bày tỏ mình cũng cần được quan tâm giúp đỡ. Ninh Vi Nhàn thấy vậy cũng âm thầm đưa cho anh một quả, nhưng vẫn đặt sự chú ý của mình lên người con trai, nhìn cậu làm bài tập.
Bài tập của năm học lớp sáu đối với Nhan Ninh quả thật rất dễ dàng, nhưng cậu lại muốn hưởng thụ khoảng thời gian như bây giờ, ba mẹ đều ở bên cạnh cậu, không thiếu một người nào cả, mặt trời chiếu sáng bên ngoài cửa sổ, không khí rất trong lành thoải mái, trên đời này còn có gì hạnh phúc hơn khoảnh khắc này của cậu nữa chứ? Cậu có ba mẹ bên mình, và cũng chỉ có mình cậu bên cạnh ba mẹ, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đã làm cho người ta cảm thấy thật đầy đủ, thật hạnh phúc rồi.
Chỉ có điều sự vui vẻ thỏa mãn đó đã không thể nào tiếp tục được nữa cho đến một buổi sáng nào đó của một tháng sau.
Từ trước đến nay, bữa ăn sáng của nhà họ Nhan thường là hai loại: kiểu Trung hay kiểu Tây, vừa đúng lúc sáng sớm hôm nay là đến kiểu phương Tây. Ninh Vi Nhàn cầm một miếng bánh mì cá ngừ ca-li lên, cắn một cái. Cô rất thích mùi vị tươi ngon này. Nhưng khi nuốt miếng đầu tiên vào bụng, bỗng nhiên cô lại cảm thấy không được thoải mái lắm, bánh mì nhất định là mới nướng, có lẽ là cơ thể của cô không được thoải mái thôi. Ninh Vi Nhàn bưng ly nước ép trái cây tươi uống một hớp, vị chua chua ngọt ngọt tràn đầy trong miệng mới làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sau đó, cô lại tính đưa bánh mì lên miệng cắn miếng thứ hai.
Cảm giác không ổn lần này so với lần trước rõ ràng hơn rất nhiều, thậm chí cô không kịp cầm lấy cái khăn ăn, liền quay đầu ói ra ngoài, ói đến nỗi muốn ngất xỉu, cảm thấy rất là khó chịu, nước mắt cũng ràn rụa trên mặt.
Hai cha con Nhan Duệ cũng bị cô làm cho hoảng sợ, vội vàng chạy đến bên cạnh cô, người kêu mẹ, người gọi Vi Nhàn, hỏi cô bị làm sao vậy. Ninh Vi Nhàn khoát khoát tay đầy vẻ yếu ớt, muốn nói với bọn họ là cô không sao cả, cô không sao, nhưng trong miệng đầy vị chua khó chịu khiến cho cô không thể nói nổi một tiếng nào.
Quản gia rất biết nhìn hoàn cảnh đã gọi điện thoại cho bác sĩ Liễu—bác sĩ của gia đình họ rồi. Nhan Duệ ôm Ninh Vi Nhàn về giường trong phòng ngủ, sau khi cô súc miệng, uống chút nước thì cũng coi như đỡ hơn nhiều rồi, nhưng sắc mặt cô vẫn rất khó chịu, tái nhợt như tờ giấy. Nhan Duệ cũng không hiểu ra sao, hôm qua cô vẫn còn rất khỏe mà, làn da trắng ửng hồng, hôm nay sao lại nhìn tái nhợt suy yếu nhanh chóng như vậy chứ?
Bác sĩ đến rất nhanh, Ninh Vi Nhàn nằm yên cho bác sĩ kiểm tra thân thể, đợi đến khi bác sĩ dọn dẹp dụng cụ, cô mới nhìn ông ấy, chờ đợi ông ấy nói cho mình biết kết quả: “Chúc mừng phu nhân, phu nhân đã mang thai được bốn tuần rồi.”