Quay Đầu

Chương 114: Chương 114




Edit: quynhle2207

Sờ sờ đầu con trai, Nhan Duệ nhìn cậu, khẽ nhếch khóe môi mỉm cười, nhưng sắc mặt lại rất khó coi. Ban đầu Nhan Ninh cũng không muốn hỏi, nhưng vẻ mặt của ba lại làm cho cậu mơ hồ nhận thấy rằng nếu như cậu không hỏi chuyện này thì cậu có thể mất đi một thứ gì đó rất quan trọng: “Ba ba.” Cậu kéo vạt áo sơ mi của Nhan Duệ, đôi mắt đen nhánh yên lặng nhìn ba mình: “Mới vừa rồi ba và mẹ đã nói chuyện gì vậy?”

Từ trước tới giờ chỉ ở trước mặt người ngoài, cậu mới gọi Nhan Duệ là ba ba, còn bình thường cậu chỉ mở miệng gọi một tiếng ba mà thôi, nhưng hôm nay trong phòng khách cũng chỉ có hai cha con họ, cậu vẫn gọi là ba ba, để Nhan Duệ biết rằng nếu không cho đứa con trai là cậu một câu trả lời thỏa đáng thì sẽ không xong đâu, chắc chắn cậu sẽ không buông tay như vậy đâu (*). Sau khi suy nghĩ mấy giây, anh quyết định ngồi xuống, ngắt gò má hồng hào của con trai, anh hỏi: “Ninh Ninh, con thật muốn biết ba mẹ mới vừa nói cái gì sao?” Thấy vẻ mặt của con trai rất nghiêm túc, cái đầu nhỏ gật một cái, anh mới tiếp tục nói: “Mẹ mang thai, con có biết không?”

(* Quỳnh: nguyên văn là爸爸: có nghĩa là ba ba mình nghĩ đây là cách gọi tôn trọng hơn, còn老爸: có nghĩa là lão ba, đây là cách gọi thân mật hơn, giống như trong tiếng Anh là father và dad vậy đó, còn tiếng Việt của mình thì dùng đều gọi ba giống nhau.)

Nhan Ninh gật đầu.

“Nhưng mà mẹ con lại không muốn có đứa bé này, hay nói cách khác, con sẽ không có em trai hay em gái nữa.” Nhan Duệ cười khẽ, nhưng rõ ràng là nở nụ cười, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng khổ sở: “Mẹ nói đứa bé này sinh ra không có sự thừa nhận của con, cho nên mẹ không muốn vì một đứa con còn chưa thành hình lại để cho con trai mà mẹ yêu thương nhất bị đau lòng được. Ninh Ninh, ba biết trong lòng con không được vui, con nghĩ rằng em gái sẽ cướp mất tình yêu thương của ba mẹ, nhưng ba. . . . . . Thật sự ba rất muốn có đứa bé này, mẹ cũng rất muốn, con có thể nhận ra được mà, con cũng thấy lúc trước mẹ con đã vui mừng như thế nào, có đúng không? Cho nên, ba muốn để con tự quyết định, nếu con thật lòng muốn có em gái, con có thể nói với mẹ con, còn nếu như con không muốn có em gái, ba cũng không ngăn cản, chúng ta sẽ bỏ đi đứa bé, con nghĩ có được không?”

Khi nghe được lời nói của ba, Nhan Ninh sợ ngây người, cậu kinh ngạc, vô thức nhìn về phía trước thật lâu rồi mới chậm rãi cuối đầu. Nhan Duệ cũng vẫn chờ đợi con trai rất kiên nhẫn để con trai cho mình câu trả lời, vẻ mặt không hề sợ hãi, cũng không hỗn loạn, giống như cho dù Nhan Ninh có quyết định như thế nào, anh cũng sẽ đồng ý.

“Nếu như con nói không thích, thật sự ba mẹ sẽ không cần em gái nữa sao?”

“Đúng như vậy.” Nhan Duệ gật đầu rất nghiêm túc: “Không có đứa bé cũng có chỗ tốt, năm đó, khi mẹ sinh con rất khổ cực, bây giờ tuổi của mẹ con cũng không thích hợp để mang thai, có thể sinh nở an toàn rất là khó, sẽ có nguy hiểm rất lớn, nếu không có đứa bé, vậy thì mẹ con cũng sẽ không đối mặt với nguy hiểm lớn như vậy rồi.”

“Nhưng mà. . . . . . Nếu như không có em trai hay em gái, không phải ba mẹ cũng sẽ rất đau lòng sao? Ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, còn có cô. . . . . . Có phải bọn họ cũng sẽ rất đau lòng không?” Nhan Ninh vẫn không hiểu, rõ ràng mọi người đều rất muốn có em trai hay em gái, nhưng tại sao lại vì cậu không thích mà lại quyết định không muốn nữa?

“Con còn nhỏ nên không hiểu được. Bây giờ đối với ba mẹ mà nói, con chính là người quan trọng nhất, chứ không phải là đứa bé còn chưa ra đời.” Khi nói những lời đó, thái độ của Nhan Duệ giống như đang nói với một người đàn ông chân chính vậy, Nhan Ninh quay đầu, những gì cậu nghe được có cái hiểu cái không: “Cũng bởi tại vì ba, cho nên chị của con mới không thể đến thế giới này, tuy ba và mẹ con đều hy vọng đứa bé này có thể được sinh ra, nhưng chúng ta không thể nào chịu đựng sự khổ sở khi mất đi đứa con của mình thêm một lần nào nữa. Tuy ba mẹ yêu thương đứa bé chưa ra đời, nhưng ba mẹ vẫn yêu thương con hơn.”

Nhan Ninh cảm thấy hốc mắt của mình cay cay, nước mắt cũng không thể kiềm chế được rơi xuống trên mặt thảm mềm mại, liền bị thấm rất nhanh vào tấm thảm lông dê, không còn để lại một dấu vết nào: “Nếu như có em trai em gái, ba mẹ có khi nào sẽ không yêu thương con nữa hay không?”

“Dĩ nhiên là không rồi, con là bảo bối của ba mẹ, cũng là người mà ba và mẹ con yêu thương nhất. Chẳng lẽ mười năm nay con còn không biết ba thương con nhiều như thế nào sao? Sau khi mẹ con tỉnh lại, mẹ con thương con nhiều ra sao, con cũng không nhận ra được sao? Chúng ta hy vọng sẽ có một đứa con gái, mẹ con đã từng mất đi một đứa bé, lại bỏ lỡ quá trình con đã lớn lên như thế nào, cho nên mẹ con cũng không muốn bỏ đi đứa bé, hơn nữa cho dù là nguy hiểm đến tính mạng mẹ con cũng muốn sinh đứa bé, Ninh Ninh, con có thể hiểu được điều đó hay không?”

“Nếu như mẹ sinh em trai hay em gái, mẹ có thể bị chết không?” Nhan Ninh ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên: “Nếu là như vậy, thì con không cần em trai em gái gì hết, nếu mẹ không sao, thì con cũng muốn có.”

Nhan Duệ bật cười, nghiêng người ôm lấy đứa con trai nhỏ của mình, điểm nhẹ lên cái mũi nhỏ của cậu: “Làm sao mà mẹ con lại có chuyện chứ? Con không thấy mẹ rất thương con sao, làm sao có thể bỏ con lại như vậy chứ?”

“Vậy ba mẹ có đảm bảo, nếu như em trai em gái được sinh ra, thì cũng sẽ thương con như vậy, cũng không được đem nhưng thứ mà con thích đưa cho em trai em gái không?” Khi hỏi câu hỏi này, gương mặt của cậu bé tràn đầy lo lắng thấp thỏm, Nhan Duệ cũng thấy đau lòng không thôi, mấy ngày nay bởi vì Vi Nhàn mang thai, cho nên anh đã bỏ qua lo lắng và đau lòng trong mắt của con trai, đến bây giờ anh mới biết, chuyện làm cho anh vui mừng hớn hở không thôi lại là chuyện làm cho con trai đau lòng biết bao nhiêu: “Đương nhiên là phải như thế rồi, mặc kệ có em trai em gái hay không, Ninh Ninh mãi mãi là đứa con mà ba mẹ yêu thương nhất. Chờ đến khi em gái ra đời, Ninh Ninh còn phải giúp ba mẹ chăm sóc cho em gái nữa.”

Cậu nhóc nhỏ suy nghĩ thật lâu, mới giãy giụa: “Ba, ba thả con xuống đi, con muốn tìm mẹ để nói chuyện.”

Ngay lập tức, Nhan Duệ liền để cậu xuống đất, nhìn thân hình nhỏ bé của câu thoắt một cái đã chạy vào phòng ngủ ở lầu một, sau đó anh ngã người xuống ghế sa lon, đưa tay che mắt, khóe miệng lại không nhịn được nở nụ cười.

Đẩy cửa phòng ra, Nhan Ninh nhìn thấy mẹ mình đang ngồi trầm tư đến mất hồn mất vía ở trên giường. Cậu không biết mẹ mình đang nghĩ cái gì mà đến nỗi cậu đi vào cũng không biết. Cởi giày ra, Nhan Ninh cố hết sức để leo lên cái giường lớn, cẩn thận từng li từng tí để không đụng vào bụng của mẹ, rồi chui vào trong ngưc mẹ, giọng nói non nớt kêu lên một tiếng mẹ. Lúc này Ninh Vi Nhàn mới phản ứng lại, cô ôm lấy con trai, hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ bé, rồi mỉm cười hỏi: “Ninh Ninh có chuyện gì sao?”

Nhan Ninh nhìn mẹ mình ở trước mặt. Mẹ mới vừa rồi quyết định bỏ qua đứa bé, chỉ vì sợ làm cậu bị tổn thương, đây là chuyện làm người ta đau lòng nhất. Nhưng khi ở trước mặt cậu, trước sau như một mẹ vẫn mỉm cười, ánh mắt cũng dịu dàng mềm mại như nước vậy: “Mẹ. . . . . . Đến khi em trai hay em gái chào đời, con có thể đặt tên cho em con được không?”

Nghe lời nói của con trai làm cho Ninh Vi Nhàn ngây ngẩn cả người: “. . . . . . Ninh Ninh?”

“Con đã biết mình sai rồi. Con muốn nhìn thấy em trai em gái chào đời.” Nhan Ninh mở to mắt, khi ở trong nhà cậu chưa bao giờ đeo mắt kiếng, một đôi mắt đào hoa long lanh trong vắt cực kỳ xinh đẹp đang chớp chớp nhìn lên làm người ta phải động lòng: “Mẹ đừng có bỏ đi em bé có được không?”

Trên đời này làm gì có người mẹ nào lại không muốn đứa con của mình chứ? Ninh Vi Nhàn không biết lý do vì sao con trai lại thay đổi suy nghĩ, nhưng cô chắc chắn là có liên quan đến người đàn ông đang ở bên ngoài. Cô còn đang suy nghĩ, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra, quả thật vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo liền đến, Nhan Duệ đưa tay đóng cửa, mỉm cười nhìn hai mẹ con họ đang xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi chung với nhau, anh ngồi xuống giường, ôm hai mẹ con họ vào lòng: “Một chút nữa sẽ ăn cơm, hôm nay món tráng miệng sau bữa cơm là bánh pudding sữa, có thích không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.