Quay Đầu

Chương 127: Chương 127: Chương 126




Edit: quynhle2207

Vừa bước ra khỏi phòng ăn, nhìn thấy người vừa đến, chân mày của Ninh Vi Nhàn lập tức nhíu lại. Nàng đi tới bên cạnh con trai, ôm công chúa nhỏ đặt vào trong xe em bé, rất lịch sự nhưng cũng hết sức xa cách hỏi: “Anh Tương đến có chuyện gì không?”

“Vi Nhàn.”

Đối với việc Tương Kế tự tiện đổi cách xưng hô từ ‘chị Nhan’ thành ‘Vi Nhàn’, người bạn nhỏ Nhan Ninh tỏ ra rất chán ghét. Cậu từ trên ghế sa-lông đứng bật dậy, mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng trên mặt vẫn duy trì một bộ dáng lạnh nhạt ôn hòa rất tự nhiên: “Chú Tương.”

“Ninh Ninh.” Tương Kế bày ra dáng vẻ là một người chú dịu dàng, nhìn Nhan Ninh cười khẽ, còn đưa tay ra muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, cậu nhóc nhỏ liền quay đầu nghiêng người một cái, muốn né tránh, chỉ có điều hành động của Tương Kế nhanh hơn, nắm được khuôn mặt nhỏ bé nõn nà mềm mại của cậu, không chỉ không chịu buông ra mà còn dùng sức nựng vài cái trên mặt cậu, sau đó mới chịu buông tay. Ninh Vi Nhàn đau lòng nhìn cậu, phát hiện gương mặt nhỏ nhắn của con trai bị bóp đến nỗi đỏ lên hết trơn, liền trợn mắt nhìn Tương Kế: “Sao anh lại nhéo mạnh như vậy!”

Tương Kế lại cười: “Vi Nhàn, em cuối cùng cũng có vẻ mặt này với anh rồi.” Mặc dù vẻ mặt này của cô không phải là vì anh, nhưng chắc chắn là chỉ dành riêng cho anh. (Quỳnh: thêm một ông bị bệnh thích ngược đãi nha).

Ninh Vi Nhàn cảm thấy có vị chua. Cô lùi về sau một bước, cũng không quên kéo con trai vào lòng mình, cách xa Tương Kế một chút vẫn tốt hơn. Lúc cô đang muốn nói chuyện, Nhan Duệ đi ra từ trong phòng ăn, vừa nhìn thấy Tương Kế trong nhà mình, ngay lập tức rất kích động, chạy đến chắn ngang trước mặt Ninh Vi Nhàn, che chở cho vợ và hai con, đôi mắt đào hoa nheo lại: “Anh đến đấy làm gì?”

“Tất nhiên là có chuyện tôi mới tới.” Tương Kế không khách sáo một chút nào trả lời, rất tự nhiên ngồi xuống ghế sa-lông, còn muốn được uống trà: “Có khách tới nhà, anh Nhan cũng không thể mời được ly trà sao?”

“Không mời mà tới thì chính là kẻ trộm.” Nhan Duệ cười lạnh: “Anh mau nói tới đây là có chuyện gì, nói xong thì anh cũng biết cửa chính ở chỗ nào rồi đó.”

“Thật không có lễ độ gì hết trơn, không hiểu sao Ninh Vi Nhàn lại để ý tới anh.” Tương Kế lấy tay chống cằm, cười khẽ, gương mặt tuấn mỹ hoàn toàn có đủ khả năng làm cho phụ nữ phải điên cuồng, sắc mặt của Ninh Vi Nhàn vẫn không đổi, cảm thấy người đàn ông này thật sự rất đáng ghét—— cô đã không thích ba mình như vậy, thì dĩ nhiên cô đối với loại người tương tự, điển hình là Tương Kế cũng chán ghét đến tận xương rồi, không phải mỗi người phụ nữ đều yêu mến thần tượng ba của mình: “Vi Nhàn. . . . . . anh đã suy nghĩ mấy ngày nay, anh cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy được, không phải em thật sự muốn cùng anh Nhan sống cả đời với nhau chứ?”

Lời nói mang theo giọng điệu khinh miệt cùng chất vấn của Tương Kế làm cho Nhan Duệ cảm thấy không thoải mái. Anh cắn răng tức giận, chỉ hận không thể đem Tương Kế đi lột da róc xương. Sống cùng anh cả đời thì đã sao? Ngoài chuyện trước kia anh đa lòng và có chút phóng túng quá đáng ở bên ngoài. . . . . . Anh có gì không tốt chứ? Cũng không phải là anh không chịu thay đổi, anh đã biết sai rồi, cũng đã cố gắng sửa chữa lỗi lầm!! Hơn nữa, chuyện của anh và Vi Nhàn, liên quan gì đến người ngoài như anh ta chứ?! Trong lòng anh nghĩ như thế, trong giọng nói của anh thì càng không ổn chút nào: “Đó là chuyện đương nhiên, hiển nhiên Vi Nhàn muốn sống với tôi cả đời rồi!”

Nghe vậy, nụ cười của Tương Kế càng sâu hơn: “Anh Nhan thật quá tự tin rồi.”

Thật sự Ninh Vi Nhàn không thể chịu nổi thái độ của Tương Kế, miệng cô mấp máy, nói: “Anh Tương, rốt cuộc là có chuyện gì, anh không thể nói nhanh hơn một chút sao? Còn chuyện tôi có sống với Nhan Duệ hay không, cũng không tới phiên anh phải suy nghĩ đâu, hơn nữa. . . . . .Tôi đều biết tất cả, cũng nhớ hết mọi thứ, anh không cần cứ nhắc nhở tôi hết lần này đến lần khác như vậy đâu. Tôi rất thích chú chó anh đã tặng, nó cũng rất giống Chocolate, cho nên tôi cũng không có gì để nói hết, nhưng anh đừng nghĩ rằng tôi không biết anh đang muốn tính toán chuyện gì, nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn, tốt nhất anh đừng có đi quá mức giới hạn của mình.”

Tương Kế lại xem thường lời nói này, anh ta đã biết Ninh Vi Nhàn là dạng người gì từ lâu rồi, ngay khi bắt đầu, anh chỉ cảm thấy nếu anh có thể cướp được người phụ nữ của Nhan Duệ thì nhất định sẽ rất thú vị, sau này anh ta lại biết cô chính là người mà anh đang tìm kiếm, từ sự hứng thú ban đầu đã từ từ chuyển sang thích, thích đến nỗi không thể dừng lại được. Nếu như mười năm trước anh ta biết cô chính là người mà anh tìm kiếm sớm hơn một chút. . . . . . Nếu như có thể sớm hơn một chút. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.