Quay Đầu

Chương 129: Chương 129: Chương 128




Nếu so với Tương Kế, đương nhiên con gái phải quan trọng hơn rất nhiều rồi. Ninh Vi Nhàn phải ẳm Nại Nại nhỏ lên lầu, Nhan Duệ cũng đã bày ra bộ dáng chuẩn bị cùng Tương Kế ‘đại chiến 300 hiệp’ rồi, ai biết được khi người kia nhìn thấy Ninh vi nhàn định đi khỏi, liền đứng lên muốn đuổi theo, thật may mắn là Nhan Duệ nhanh tay lẹ mắt, rất lưu loát đứng lên chặn lại: “Anh tính làm gì?!”

Ninh Vi Nhàn cũng không quay đầu lại, thấy mẹ đi lên lầu, Nhan Ninh cũng lập tức nhanh nhẹn chạy theo, đem cái chú kỳ quái lại thích ganh tị này giao cho ba cậu xử lý đi.

“Vi Nhàn!”

Tiếng gọi của Tương Kế cũng không làm cho Ninh Vi Nhàn dừng bước, thậm chí cô cũng không quay đầu lại, dắt tay con trai nhỏ của mình đi lên lầu: “Vi Nhàn! Em không muốn biết tại sao anh quấn lấy em sao?!”

Ninh Vi Nhàn dừng bước chân lại, trong lòng Tương Kế lại rất vui vẻ, còn Nhan Duệ lại cảm thấy mất mác. Ninh Vi Nhàn quay đầu nhìn lướt qua Tương Kế: “Tôi không muốn biết, nếu anh muốn nói thì cứ nói, anh không nói cũng không sao, tùy anh thôi.” Cô nói xong cũng xoay người dắt tay con trai đi lên. Nhan Ninh sùng bái mẹ đến chết mất, quay đầu về phía Tương Kế làm mặt quỷ, rồi nhảy từng bậc, từng bậc thang lên lầu.

Nếu nói có ai đó trong lòng thật dễ chịu, vậy trừ Nhan Duệ ra, còn có ai vào đây nữa chứ. Trong lòng anh rất vui mừng, ngoài mặt còn làm ra vẻ ta đây rất bình tĩnh: “Anh Tương à, thật sự anh phải đi về rồi, trời cũng đã rất khuya rồi.”

Tương Kế đứng ở đó không nhúc nhích nhìn theo bóng lưng của Ninh Vi Nhàn, nhìn cô ẳm con gái, dịu dàng dẫn theo con trai đi lên lầu, trong cuộc đời của cô, anh ta không là gì cả, cũng chẳng làm được gì, cho dù chỉ là tạo nên một chút ít bọt sóng nhỏ cũng không được. Đã nhiều năm trôi qua, anh ta vẫn một mực tìm kiếm, cũng chỉ là một giấc mộng thoảng qua. Cho dù là ở thời điểm nào, thì giấc mộng này cũng sẽ không bao giờ trở thành sự thật: “Vi Nhàn. . . . . . Có thể nói chuyện với tôi một chút được không?”

Thật ra, nếu anh ta dùng giọng điệu bình thường để hỏi, thì Ninh Vi Nhàn chắc chắn sẽ không đồng ý đâu. Nhưng khi cô từ chối, thì trong giọng nói của Tương Kế mơ hồ nghe ra được cảm giác bất đắc dĩ. Cảm giác đó giống như khi cô nuông chìu Nhan Ninh náo loạn càn quấy, mặc kệ cậu có làm gì thì cô cũng đều không hề tức giận hay trách mắng cậu. Nhưng tại sao Tương Kế lại có giọng điệu như vậy với cô? Lúc trước bọn họ thật sự quen biết nhau sao?

Nhận thấy bàn tay mềm mại của mẹ cứng lại, Nhan Ninh cũng dừng chân lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Mẹ?”

“Ba giờ chiều nay, tôi sẽ dặn quản gia gọi điện cho anh, báo cho anh biết địa điểm, tới lúc đó, hy vọng là anh sẽ đem tất cả nói hết cho tôi biết.” Nói xong những lời này, cô cũng đã lên đến lầu hai, đẩy cửa phòng ra, ôm con gái đi vào.

Nhan Ninh đứng ở lan can nhìn Tương Kế, rất là khó hiểu: “Chú Tương, chú vẫn chưa nói rõ rốt cuộc hôm nay chú tới đây để làm gì, chẳng lẽ chỉ là vì muốn nói với mẹ cháu một câu thôi à?” Cậu nghẹo cái đầu nhỏ, linh hoạt đáng yêu đến nỗi không cách nào tả hết được, không giống một chút xíu nào với ‘ông cụ non’ trưởng thành sớm lúc trước.

Tương Kế cười khẽ, nếu Ninh Vi Nhàn chịu nói chuyện với anh ta, thì anh ta cũng không có bất kỳ một lời oán hận nào nữa: “Cũng không có gì, chỉ muốn nói cho mọi người biết, cô của cháu đã có thai rồi.”

Nghe như vậy, vụt một cái, Nhan Duệ đứng bật dậy từ trên ghế sa-lông, nhìn chằm chằm Tương Kế tỏ vẻ không dám tin: “Anh, anh mới nói cái gì?!” Tại sao anh lại không biết gì hết? Tại sao không có ai thông báo cho bọn họ vậy?!

“Vốn phải do Tư Tư báo cho mọi người biết, nhưng tôi lại cho rằng nếu có thể đích thân tới nhà để nói cho mọi người thì sẽ tốt hơn, cũng sẽ vui mừng hơn. A Thành còn bận rộn chăm sóc cho Tư Tư nên không thể đi ra ngoài, vì vậy không còn cách nào khác tôi phải đến để báo tin.” Tương Kế cười vui vẻ đến khác thường.

. . . . . . Nói nghe cũng thật hay, bịa chuyện lung tung, không có một chút xíu logic nào cả, như vậy làm sao người ta có thể tin được? Nhan Duệ cảm thấy không cần so đo với Tương Kế, mặc kệ anh ta có là gì cũng đều tốn công vô ích, tuyệt đối Vi Nhàn sẽ không bao giờ mềm lòng đâu. Thay vì cứ cùng Tương Kế đấu qua đấu lại, không bằng anh chuyên tâm vào việc chăm sóc Vi Nhàn thật tốt còn hơn: “Như vậy thật cảm ơn anh Tương.”

“Không cần khách sáo, nhờ anh Nhan giúp tôi nói với Vi Nhàn, tôi sẽ đợi điện thoại của cô ấy, tuyệt đối sẽ đến đúng hẹn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.