Quay Đầu

Chương 14: Chương 14




Tay Ninh Vi Nhàn đang thìa khẽ dừng một chút, sau đó gật gật đầu: “... Được.”

Nhan Duệ cực kỳ hài lòng khi cô nhu thuận nghe lời như vậy, anh chỉ uống cà phê, ăn vài miếng hịt hun khói xào trứng, liền đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, trước khi đi còn khẽ hôn lên má Ninh Vi Nhàn.

Nhẹ nhàng mà, giống như là cánh bướm phất qua.

Do đắm chìm trong vui sướng nên Ninh Vi Nhàn không chú ý tới, cái hôn này chỉ là hôn cho có lệ, không có chút tình cảm nào, giống như thường ngày Nhan Duệ vẫn hay làm với đám oanh oanh yến yến vậy, cho chút ngọt, họ sẽ không quấn lấy anh nữa, bởi vì họ đều biết, người đàn ông giống như Nhan Duệ chắc chắn sẽ không thuộc về bất kỳ người phụ nữ nào, họ cố tình ngây sự cũng chỉ muốn anh chú ý mà thôi.

Editor: Queen - DĐLQĐ

Cho dù sự chú ý của anh cũng không được lâu lắm, cho dù chỉ một cái chớp mắt.

Anh chính làn kiếp số của phụ nữ, mỗi người phụ nữ nhìn thấy anh đều không tự chủ được biến thành con thiêu thân, cố hết sức để trở thành phong cảnh đẹp nhất đời anh, nhưng họ lại không ý thức được đối với Nhan Duệ mà nói mỗi người trong số họ cũng chỉ là phong cảnh ven đường mà thôi, tương lai vĩnh viễn có thứ tốt đẹp hơn đang chờ đợi anh, mong mỏi anh, mà anh vĩnh viễn sẽ không dừng lại ở đầu đường nào cả.

Cho dù có một gia đình đang đợi anh, cho dù có một người phụ nữ mang danh vợ anh, đối với anh mà nói cũng không có gì khác biệt.

Yêu một người lãng tử không có tim, nhất định là kiếp nạn thống khổ nhất đời này của người phụ nữ.

Lúc Ninh Vi Nhàn bước vào cửa nhà họ Ninh, ba Ninh đang ngồi vào xe do lái xe mở cửa để đi đến công ty, lúc nhìn thấy cô cũng chỉ hơi gật đầu qua cửa kính xe, mặt không chút thay đổi, cũng không nói với cô câu nào, hình như đối với ông mà nói con gái mới gả đi ba ngày này, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Hàm răng trắng tinh cắn chặt môi dưới, Ninh Vi Nhàn xuất thần đi tới phòng khách, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe thấy một giọng nói nữ cao quý nhàn nhạt không có chút cảm tình: “Vi Nhàn, thục nữ chân chính sẽ không có động tác cắn môi như vậy, mới lấy chồng có ba ngày mà đã quên hết những lễ nghi mẹ dạy con sao?”

Giọng nói uy nghiêm tôn quý như vậy, ngoại trừ Ninh phu nhân ra thì còn ai nữa.

Ninh Vi Nhàn lập tức ngừng động tác cắn môi của mình, hơi thấp thỏm, nhỏ giọng gọi: “Mẹ.”

”Ừ.” Ninh phu nhân khẽ vuốt cằm, coi như là trả lời, sau đó liền tao nhã ngồi xuống hế so pha, người làm lập tức mang trà bánh lên, nhưng cũng chỉ để chưng cho đẹp mắt, ngoại trừ bữa ăn chính và trà chiều ra thì Ninh phu nhân chắc chắn sẽ không ăn gì nữa, cho dù đói cũng vậy.

Đây là biểu hiện của tiểu thư quý tộc, vài chục năm nay cũng chưa bao giờ thay đổi, thậm chí sau khi có con, bà cũng dạy con mình làm như vậy, do vậy mới thành công đào tạo một tiểu thư khuê các Ninh Vi Nhàn hoàn mỹ.

Bà hất cằm lên, nói: “Ngồi đi.”

Ninh Vi Nhàn gật đầu: “Cám ơn mẹ.”

Hai mẹ con cứ ngồi đối diện nhau như vậy, nhưng không có nói gì, từng giây từng phút trôi qua, lòng bàn tay của Ninh Vi Nhàn đã đổ đầy mồ hôi, cho dù có giáo dục thành công đi nữa thì cô vẫn luôn khao khát tình yêu thương của nẹ, nhưng Ninh phu nhân vĩnh viễn là Ninh phu nhân, người ngoài vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy bà tóc tai rối bời dù chỉ một lần, bà luôn luôn cao quý, cao quý đến nỗi không thể tưởng tượng nổi. Giống như mỗi người ở trước mặt bà, đều thấp kém, nhỏ bé như một hạt bụi, cho dù xách giày cho bà cũng không đủ tư cách.

Nhưng nói tính tình bà cao ngạo, lạnh lùng cũng không đúng, thậm chí có thể nói bà hòa ái dễ gần. Nhưng bên trong cái hòa ái dễ gần đó là sự xa cách và lạnh lùng, lần đầu tiên gặp bà có lẽ sẽ cảm thấy được bà rất tốt, cực kỳ dịu dàng, nhưng quen lâu rồi mới biết Ninh phu nhân giống như một tượng đá xinh đẹp, lễ độ vĩnh viễn là cao nhã và không mang chút tình cảm nào.

Trên thế giới có cái gì khiến người khác mong muốn hơn là tình mẹ con, nhưng người nhà họ Ninh chính là như vậy, không thích người khác, cũng không thương chính mình, thậm chí là không có tình thương.

Cho nên, Ninh Vi Nhàn mơ mộng muốn có một gia đình hạnh phúc, nhất định là sẽ bị thương tích đầy mình.

Chỉ có thương tổn mới khiến con người trưởng thành, đây mãi mãi đạo lý không thay đổi.

Ninh phu nhân bưng cái ly sứ hoàng gia Anh lên, nhẹ nhàng uống một hớp, dùng âm thanh điềm đạm tao nhã cao quý nói với con gái: “Tuy con đã được gả cho nhà họ Nhan, nhưng thủy chung con vẫn là con gái nhà họ Ninh, không nên để nhà họ Ninh mất mặt, lại càng không nên để mất thân phận.”

Ninh Vi Nhàn im lặng một lúc, mới đáp: “... Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.