Quay Đầu

Chương 1: Chương 1




Tôi biết, muốn tiến vào nhà họ Nhan không phải là chuyện dễ dàng.

Cái danh hiệu “Nhà giàu có nhất”, sản nghiệp trải rộng toàn cầu. Ngân hàng, truyền thông, điện tử, thậm chí là súng ống đạn được, chỉ cần có thể kiếm tiền thì đều có dấu tích của nhà họ Nhan, nhà họ Nhan danh trấn một phương, chưa bao giờ có bất kỳ người nào chống lại họ mà còn có thể sống trên cõi đời này.

Mà hôm nay, tôi kết hôn cùng người thừa kế của nhà họ Nhan - Nhan Duệ.

Trở thành con dâu nhà họ Nhan là một vinh dự lớn, nhưng trên lưng cũng đeo trách nhiệm lớn, gánh chịu biết bao nguy hiểm lớn. Bởi vì, cho dù không ai dám quanh minh chính đại đối kháng với nhà họ Nhan, nhưng ngầm muốn thay thế nhà họ Nhan tuyệt đối cũng không ít, con dâu nhà họ Nhan đúng là có nhiều lợi thế tốt như vậy đó.

Trước hôm nay, tôi và Nhan Duệ chưa gặp mặt nhau bao giờ. Tất cả đều do cha mẹ hai bên bàn bạc sau đó đưa ra kết quả, tôi phải gả và anh ta phải cưới.

Thân là con gái nhà họ Ninh, tôi không có tư cách nói: “Không“.

Nếu không vì cái gì mà phải giáo dục gần hai mươi năm về cách làm dâu? Làm thế nào để trở thành một người có dáng vẻ cao quý tao nhã, làm sao để giữ vững pong thái ung dung, làm sao để dấn thân vào sự nghiệp từ thiện, tạo danh tiếng xã hội tốt cho chồng, làm sao để trở thành người nổi bật với vẻ xinh đẹp và cách nói năng tôn quý trong một đám tiểu thư của xã hội thượng lưu.

Tất cả, hình như từ lúc sinh ra đã chỉ định, tôi, cuối cùng cũng sẽ trở thành vợ của người ta. Không phải Nhan Duệ, thì cũng sẽ là người khác.

Chỉ cần bọn họ môn đăng hộ đối với nhà họ Ninh, có thể mang đến cho nhà họ Ninh vinh dự và lợi ích.

Mà nhà họ Nhan, chắc chắn là tốt nhất trong số đó.

Trở thành con dâu nhà họ Nhan mà người người mơ ước, không biết có bao nhiêu cô gái ghen tỵ với tôi, hận không thể giết chết tôi rồi lên thay.

Nhưng mà, đây là điều tôi muốn sao?

Tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều, nhóm phù dâu đã bắt đầu líu ríu thảo luận về chú rể, hình như hôm nay người lấy chồng không phải là tôi, mà là một trong số các cô ấy. Nghe nói anh ta không muốn kết hôn, nhưng ở trước mặt tôi, nhóm phù dâu này lại che giấu lương tâm mà nói anh có có phúc đến cữ nào mới có thể lấy được tôi??

Họ không dám ba hoa khoác lác và phát ngôn bừa bãi, cho dù trong lòng luôn ghen tức với tôi. Mặc dù nhà họ Ninh không bằng nhà họ Nhan, nhưng cũng không phải là dễ chọc.

Suy nghĩ kỹ lại, thật ra thì cũng không là gì. Cái gì là bạn tốt giữa những tiểu thư khuê các? Ở cái xã hội thượng lưu này, các cô gái không cần loại “tình bạn” này, đề tài chính của các cô ấy vĩnh viễn chỉ là: Địa vị, hàng hiệu và đàn ông.

Cho nên, tôi không biết chín người phù dâu tương trưng cho “Trường trường cửu cửu” có gì mà kinh ngạc.

Tôi lẳng lặng nhìn gương, nó thành thực phản ánh dáng vẻ của tôi trước khi ra ngoài vào hôm nay.

Áo cưới được vận chuyển từ Milan đến, do nhà thiết kế thời trang hàng đầu thế giới thiết kế, được gắn kim cương Tiffany; phóng viên nhiều như mây; quan khách có lai lịch rất lớn???

Trận chiến hào hoa và xa xỉ, một tháng nay báo trí đều đăng “Hôn lễ thế kỷ.”

Tôi rất đẹp, điều này ai cũng bết, có thể ai cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ xinh đẹp của tôi. Con gái nhà họ Ninh cao quý tao nhã tài mạo song toàn, đã sơm trở thành bí mật được công khai, nhưng lại có ai sẽ đi kiểm chứng lại bí mật này là thật hay là giả?

Nhà họ Ninh phải gả, là muốn mang lại lợi ích cho họ; nhà họ Nhan phải cưới vì muốn có người nối dõi tông đường, cho nên Ninh Vi Nhàn là đẹp hay xấu, thông minh hay ngu dốt, cũng không quan trọng.

Không phải tôi, thì cũng là người khác.

Cho nên phải cám ơn vợ chồng nhà họ Nhan sao? Dù sao, trong một đống ảnh chụp tiểu thư nhà giàu có như vậy chỉ liếc mắt một cái liền chọn trúng tôi, cũng khâm điểm tôi ảnh trở thành con dâu nhà họ Nhan.

Cha đứng trước cửa phòng nghỉ của cô dâu chờ tôi, ông mặc áo cánh én màu đen, ăn nói có ý tứ, mặt không chút thay đổi. Tôi được phù dâu đỡ đi ra, đưa tay ra khoác vào khủy tay ông. Ông không hề nói với tôi một câu, chỉ nhàn nhạt liếc tôi một cái, sau đó dắt tôi lên thảm đỏ.

Tôi chưa bao giờ là hòn ngọc quý trên tay ông, mặc dù tôi là con gái duy nhất của ông.

Nhìn xuyên qua tấm voan che mặt, tôi thấy mẹ mình và hai vợi chồng nhà họ Nhan đang ngồi ở chỗ khách quý. Hai vợ chồng họ cười rất vui vẻ, khuôn mặt vui sướng, thậm chí mẹ chồng tương lai của tôi còn vui mừng đến nỗi hôn má cha chồng tương lai, nhưng mẹ tôi chỉ mỉn cười một cách cao quý, ai cũng không tìm được một khuyết điểm, nhưng cũng không tìm được tia ấm áp.

Giống như con búp bê hoàn mỹ, bề ngoài rất đẹp, cử chỉ tao nhã, nhưng cô đơn và không có linh hồn.

Cuộc hôn nhân của cha mẹ tôi không hề có tình yêu, nhưng tại sao họ cũng muốn tôi như vậy?

Không phải tôi cũng là miếng thịt trên người họ rơi xuống sao?

Đột nhiên cảm thấy lòng chua xót, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỹ lệ hơi ngượng ngùng mà cô dâu phải có. Mặc kệ những năm gần đây cha ở ngoài phong lưu như thế nào, thì trong mắt tôi bà vĩnh viễn luôn bày ra dáng vẻ này. Ngay cả đêm trước ngày lấy chồng, bà cũng chỉ nói với tôi: “Đến nhà họ Nhan, không được làm nhà họ Ninh xấu hổ.”

Khi nói lời này, bà vẫn luôn duy trì sự cao quý và lạnh nhạt của mình.

Trừ câu đó ra, không còn lời nào khác.

Thảm đỏ này, sao lại dài như vậy? Mỗi một bước đều giống như giấm lên mũi dao mà đi, toàn thân đau thấu xương.

Cha dắt tay tôi đến trước người chủ trì tiệc cưới (linh mục), thả tay tôi vào một bàn tay ấm áp khác, sau đó liền xoay người rời đi, tiến đến chỗ dành cho khách quý. Mà gần hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên ông dắt tay tôi, khi tôi còn bé ông ấy càng không thương tôi, dù chỉ là một cái ôm cũng không có.

Từ đầu đến cuối ánh mắt ông ấy vẫn lạnh lùng như vậy.

Giống như đang hoàn thành công việc tuộc bổn phận của mình, nếu không phải vốn dĩ công việc này vì ông ta, vì mang đến lợi ích cho nhà họ Ninh, thì căn bản ông ấy cũng không thè liếc tôi một cái.

Tôi mắt khép hờ, không muốn nghĩ nữa.

Con người đều không có tình cảm à? Nhưng tại sao hai vợ chồng nhà họ Nhan lại yêu nhau như thế? Giờ phút này bàn tay to ấm áp đang nắm trọn lấy tay tôi, nhưng tại sao, tôi lạnh không cảm thấy một tia ấm áp nào?

Nhan Duệ.

Mọi người đều gọi anh ta là “Lãng tử vô tình“. Anh ta bên ngoài phong lưu, phóng khoáng, yêu nhất là đua xe với người đẹp, cho dù chân tôi không ra khỏi nhà, nhưng có thể thấy mặt anh trên tất cả các tờ báo. Cặp mắt đào hoa kia chính là lực hấp dẫn trí mạng, vẻ ngoài tuấn tú và giàu sang, khiến anh đủ tư cách hoa tâm.

Nhưng anh ta lại lãnh khốc vô tình như vậy, thời điểm anh ta yêu thích thì dịu dàng chăm sóc, đến khi chán ghét thì anh ta còn tàn nhẫn và tàn nhẫn hơn so với Satan. Không có một cô gái nào thu hút ánh mắt của anh ta hơn một tháng, cho tới bây giờ cũng không có.

Mà đồng thời anh ta cũng có rất nhiều tình nhân, những người đó tranh giành đấu đá lục đục với nhau, cho dù anh ta biết, nhưng cũng không thèm để ý. Chỉ cần không trở giạ với anh ta, cái gì anh ta cũng đều đồng ý.

Căn bản anh ta không muốn kết hôn, đối phương là ai cũng không muốn.

Cái tay này, khớp xương rõ ràng, lực đạo vững vàng, nhưng lại phát ra tia chán ghét và lạnh lùng xa cách, thậm chí tôi có thể ngửi được mùi nước hoa Dior trên người anh ta. Một loại mùi hương tràn ngập nhiệt tình và cuồng dã.

Mà trong mấy người phù dâu, có một cô gái xinh đẹp khác thường, hình như cũng có mùi nước hoa đó.

Có lẽ đây cũng là một nguyên nhân khiến cô ấy che giấu, trong mắt đều là địch ý đối với tôi. Nghe nói những người này đều là con gái của nhà quyền thế giàu sang, trước đây đều đi học trường chuyên đào tạo cô dâu, đây là lần đầu tiên về nước. Mà trong thời gian ngắn như vậy có thể câu được các cô ấy, đây cũng là dạng đàn ông không bình thường đâu.

Điều buồn cười là, người chồng của tôi, trước hôn lễ vài tiếng vẫn đang hoan ái triền miên cùng cô gái khác.

Nếu như không phải cha chồng tôi uy hiếp là sẽ phong tỏa kinh tế của anh ta, chỉ sợ hôm nay anh ta sẽ không có mặt trong hôn lễ này. Cho nên đây là khiêu khích, hay là phản kháng?

Đã sớm nghe nói Nhan Duệ là người yêu thích tự do, không thích trói buộc, cho nên đến nay cũng chỉ khoác lên người cái chức tổng giám đốc “Nhan thị”, mà số lần anh ta đi làm có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lúc này tôi liền phát hiện tương lai sâu không lường được.

Nhưng dù như vậy, tôi vẫn muốn cùng anh ta sống tốt.

Hai nhà Nhan, Ninh, bên nào cũng không thể ly hôn.

Vô tri vô giác, tôi nghe thấy giọng nói hiền lành của cha sứ.

Chúa ơi, chúng con đến trước mặt của người, hãy chúc phúc cho đôi nam nữ đang tiến vào hôn nhân thần thánh này. Theo ý nghĩa chính là hợp nhất hai người lại thành một, cử hành hôn lễ chúng sống với nhau cả đời.

Từ nay về sau cùng đi trên con đường hạnh phúc, yêu thương lẫn nhau, hỗ trợ, dạy bảo lẫn nhau, tin tưởng nhau, cha chúc phúc cho các con, làm cho vợ chồng quân ân hồng ân, Thánh Linh cảm hóa, kính yêu Đấng Cứu Thế, một đời một kiếp trước mặt chúa. (Không biết đang type cái gì nữa ^__^ Tôn giáo của mình….. ko phải là Thiên Chúa Giáo...)

Trước khi cử hành hôn lễ, nếu như có bất kỳ ý kiến về chuyện kết hôn, thì xin hẫy lập tức nói ra, hoặc là vĩnh viễn giữ im lặng.

Ta lệnh cho các con trước mặt Chúa, thẳng thắn nói ra bất kỳ lý do gì kiến các con không thể kết hôn...

Tôi nhẹ nhàng nâng khóe miệng, cha sứ à, cho dù là Chúa, cũng không có khả năng ngăn cản hôn lễ này! Cha sứ lại hỏi: Nhan Duệ con có đồng ý lấy cô gái này làm vợ, cùng ký hôn ước với cô ấy không? Cho dù là bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc mọi lý do khác, cũng yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, tiếp nhận cô ấy, vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ đến cuối đời? Nhan Duệ im lặng một lúc lâu, ngón tay của anh vẫn vui đùa gãi gãi lòng bàn tay của cô, giống như, anh muốn trêu chọc mọi người ở đây, “Con đồng ý.” Anh nói. Chính câu tôi đồng ý này đã khiến cô giống như con thiêu thân bay vào lửa. Ninh Vi Nhàn con có đồng ý lấy chàng trai này làm chồng, cùng ký hôn ước với anh ấy không? Cho dù là bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc mọi lý do khác, cũng yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, tiếp nhận anh ấy, vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ đến cuối đời? Tôi hơi cười, nhẹ nhàng nói: con đồng ý.

Cha sứ nói với mọi người:

Các con có nguyện ý làm chứng cho lời thề kết hôn của họ không?

Tôi không thấy vẻ mặt của mọi người, lại nghe thấy cha sứ hỏi: Là ai đem cô dâu gả cho chú rể?

Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của cha mình, lạnh nhạt: Cô ấy tự nguyện cưới anh ấy, mang theo lời chúc phúc của cha mẹ.

Nhưng là, cha, người và mẹ thật sự chúc phúc cho con sao?

Sau khi tuyên hệ, chúng tôi trao nhẫn cưới cho nhau, chỉ là một cái vòng nho nhỏ, nhưng lại vây khốn cả cuộc đời tôi.

Ta đã chứng kiến lời thề yêu đối phương của các con, ta rất vui, cũng tuyên bố với các vị khách ngồi ở đây các con chứng thức trở thành vợi chồng, hiện tại, chú rể có thể hôn cô dâu rồi.

Nhưng mà, cha sứ của tôi ơi! Mọi người hôm nay ở đây, chỉ sự chỉ có mình người cảm thấy vui mừng cho tôi thôi.

Khăn che mặt được vén lên, một ngón tay thon dài nâng cằm của tôi lên, môi mỏng ấm áp đưa tới, mút trụ đôi môi lạnh như băng của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.