Editor: Yankui
Ninh Vi Nhàn ở lại bệnh viện điều dưỡng một tháng sau mới về nhà, trong lúc
đó Nhan Duệ đều tự mình làm mọi việc, quyết không nhờ đến người khác.
Không ai tin người đàn ông này thật sự có thể hồi tâm. Báo chí liên tục
đưa tin suốt hơn nửa tháng liền, thậm chí còn có người lấy việc này ra
để cá cược, tỷ lệ lên đến một ăn mười, đủ thấy được hình tượng Nhan Duệ
có bao nhiêu sức hấp dẫn. Tuy nhiên, Ninh Vi Nhàn không hề quan tâm
những điều này, cô đã hoàn toàn sa vào tình yêu hoàn mỹ mà Nhan Duệ tạo
ra, quên đi tất cả những thứ khác.
Cô là như thế, toàn tâm toàn ý tin tưởng Nhan Duệ, tin tưởng lời anh nói với cô rằng sẽ không bao giờ
rời xa cô nữa, tin tưởng anh sẽ trở thành một người chồng tốt, tin tưởng đến mức chưa từng cảm thấy hoài nghi. Bạn biết đấy, làm sao một cô gái
từ nhỏ đến lớn sống trong môi trường không có tình yêu như cô lại có thể hoài nghi người đầu tiên nói rằng muốn yêu thương cô đây?
Chocolate béo ụt ịt sung sướng chạy tới, cọ tới cọ lui dưới chân Ninh Vi Nhàn.
Ninh Vi Nhàn liền ôm nó lên, cưng nựng nó. Từ trên lầu, Nhan Duệ đi
xuống, thấy chân cô không đi giầy, lông mày liền nhíu lại: “Sao lại
không đi giầy?” Nói xong liền lấy một đôi dép nhung đi tới, cẩn thận đi
vào chân giúp cô. Lúc anh sờ sờ vào đầu ngón chân cô, Ninh Vi Nhàn cảm
thấy buồn buồn ngưa ngứa, bật cười khanh khách né tránh, lại bị anh lập
tức bắt được.
Đi giầy cho Ninh Vi Nhàn xong, Nhan Duệ liền vuốt
ve khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Mặc dù đã điều dưỡng hai tháng, nhưng xem ra cô vẫn cực kỳ gầy yếu, cảm giác như chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi bay cô đi: “Đói bụng chưa?”
Ninh Vi Nhàn lắc đầu: “Em vừa
ăn bánh ngọt rồi”. Kể từ ngày cô gả cho anh, tủ lạnh trong nhà lúc nào
cũng chật ních, chất đầy trái cây cùng bánh ngọt. “Anh đói rồi à?Có
cần em đi làm chút đồ ăn cho anh không?”
“Anh không đói, em đó,
mặc nhiều đồ thêm một chút, tuy là đã bật điều hòa nhưng cửa sổ vẫn mở,
có gió, cẩn thận kẻo bị nhiễm lạnh.” Anh khẽ hôn lên môi cô, rồi ôm cô
vào lòng, “Nên ngủ trưa rồi, nếu không buổi tối cùng anh một lát là lại
buồn ngủ.”
Ninh Vi Nhàn cười cười vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ
anh, thành thục ngáp một cái, làn mi dài chớp chớp rồi từ từ khép lại.
Nhan Duệ ngắm nhìn cô gái đang nhắm mắt rúc vào cổ mình, lòng mềm xuống. Hồi tâm, chuyện này dường như cũng không phải là chuyện gì quá khổ sở.
Ngày đó ở phòng bệnh, ma xui quỷ khiến thế nào khiến anh đã nói ra những lời đó, khiến ngay chính bản thân anh cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng đến bây giờ anh mới phát hiện, thật ra bản thân cũng không thấy hối hận. Cứ thế này yên yên ổn ổn sống qua ngày cũng chẳng có gì không tốt, vì vợ
cố gắng làm việc nuôi gia đình, chờ đợi đứa bé ra đời … tất cả đều đẹp
đẽ biết bao. Từ trước đến nay, Nhan Duệ chưa từng nghĩ tới có ngày mình
sẽ sống giống như một người bình thường thế này, anh vốn cho rằng bản
thân sẽ sống phóng túng suốt cả đời.
Nhẹ nhàng đặt người phụ nữ
trong ngực lên giường, bàn tay to với những khớp xương rõ ràng dịu dàng
vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô. Từ sau khi sảy thai, Ninh Vi Nhàn luôn đặc biệt dễ ngủ, dễ mệt mỏi, nhưng cô vẫn không làm khó anh, trước mặt
anh lúc nào cũng chỉ mỉm cười. Nhan Duệ thà rằng cô tức giận, hận anh,
hung hăng mắng anh, đánh anh còn hơn cô cứ luôn im lặng, giấu mọi chuyện ở trong lòng, không khóc cũng không ầm ĩ, cứ sống lặng lẽ như vậy.
Mấy ngày nay cô gầy đi rất nhiều, mặc dù đầu bếp đã đổi sang nấu cho cô mấy món tẩm bổ nhưng hiệu quả chưa được bao nhiêu.
Ninh Vi Nhàn ngủ thiếp đi.
Cô mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, một bé trai cởi truồng, mắt to,
khuôn mặt nhỏ trắng nõn như trứng gà bóc, đang chu môi khóc gọi cô là
mẹ.
Đứng khóc, đừng khóc nữa …. Để mẹ ôm con nha …
Cô
giang hai tay, liên tục quàng tay giống như muốn ôm thằng bé vào trong
ngực, nhưng thằng bé cứ tiếp tục khóc, rồi từ từ, từ từ biến mất.
Ninh Vi Nhàn mở mắt ra, lại phát hiện mình đang ôm chặt Nhan Duệ, không thấy đứa bé đâu cả.