Quay Đầu

Chương 46: Chương 46




Editor: Yankui

Uống cạn ly trà, Ninh Vi Nhàn nhìn về phía Nhan Duệ thấy anh mấy lần muốn nói lại thôi, lạnh nhạt hỏi: “Làm sao, anh định nói gì?”

“Vi Nhàn …” Anh biết đêm qua cô rời đi, sáng dậy liền muốn hỏi cô tại sao, nhưng nhìn thấy cô cười thì lại không dám hỏi nữa, chỉ cảm thấy trong lòng chất chứa khó chịu. “Em đừng như vậy …”

Ninh Vi Nhàn nhíu chặt chân mày, ngay cả động tác cau mày của cô mà so với người bình thường khác vẫn đẹp hơn rất nhiều. “Em làm sao? Anh rốt cuộc muốn nói gì?”

Nhan Duệ đang muốn mở miệng nói, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên, thấy ánh mắt ra hiệu, người giúp việc lập tức đi nhận điện thoại, một lát sau liền mang ống nghe tới: “Phu nhân, có người tìm cô.”

Tìm cô?

Đưa tay nhận điện thoại, Ninh Vi Nhàn “Alô” một tiếng, sau đó không nói gì nữa, mặc cho người ở đầu bên kia nói đến văng nước miếng. Nhan Duệ thấy mặt cô lạnh đi, không biết là ai gọi, đưa mắt ý hỏi cô, Ninh Vi Nhàn cũng không thèm để ý tới anh. Người ở đầu bên kia dường như đã nói xong, Ninh Vi Nhàn khẽ cười: “Vị tiểu thư này, chỉ có người phụ nữ ngu xuẩn nhất mới ra tay với phụ nữ, định uy hiếp tôi à, cô tìm nhầm người rồi? Đầu óc ngu ngốc khôngsai, dù sao trời sinh chỉ số thông minh cũng chỉ có vậy. Sao cô không mở to mắt ra xem ai là người của cô, đúng là không phải cô gái nào cũng được dạy bảo đến nơi đến chốn … Sao, cô nói tôi vô liêm sỉ? Tiểu thư à, trên đời này chắc chỉ có mình cô, không thèm để ý đến việc anh ấy là người đã có gia đình còn cố tình gọi điện tới đây, sao nào, cô chưa được đi học đúng không, đến cái tội làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác cũng không hiểu sao? Còn cần tôi phải nói rõ ràng thế nào với cô? … Tôi cũng không giữ anh ấy, nếu cô có bản lĩnh, tốt nhất là đem anh ấy đi, nếu như có thể làm cho anh ấy cưới cô thì càng tốt, còn nếu không thể … Tôi khuyên cô sớm tỉnh ra một chút, đừng có mơ mộng hão huyền, đến lúc tỉnh ra sợ là sẽ rất thê thảm. Nên biết rằng, chỉ cần tôi muốn, thì nội trong ba ngày cả cô và người nhà của cô có thể sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này.” Nói xong, liền ưu nhã cúp điện thoại, khóe miệng khẽ nâng lên tạo thành đường cong cười nhạt, chứa đầy vẻ giễu cợt.

Nhớ tới lúc trước cô đã đau lòng khổ sở thế nào khi nhận được cuộc gọi kiểu này, Ninh Vi Nhàn cảm thấy thật châm biếm, khổ sở thì có ích gì, chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi.

Cô đứng dậy muốn đi lên lầu, lại bị Nhan Duệ gọi giật lại: “Vi Nhàn!”

Cô xoay người, dùng ánh mắt ý hỏi anh có chuyện gì.

“Vừa rồi điện thoại … là ai gọi tới?” Giọng anh có chút run run.

Ninh Vi Nhàn nhướng mày kinh ngạc: “Sao, anh không nghe ra à?” Nụ cười tối dần. “Là một trong những cô bạn gái của anh, về phần tên gọi là gì … hình như cô ta có nói, nhưng em không chú ý. Nếu anh muốn biết, có thể sai người giúp việc gọi lại hỏi.” Nói xong, xoay người rời đi. Nhan Duệ chạy theo bắt lấy cổ tay cô, Ninh Vi Nhàn cau mày, “Nhan Duệ, hiện tại em không muốn anh chạm vào người em, buông ra.”

Anh vốn muốn nói gì đó, nhưng nhìn không ra trong mắt Ninh Vi Nhàn ẩn chứa tâm trạng gì, anh ỉu xìu: “Thật xin lỗi … anh không biết. Thật không biết … rất nhiều cô gọi điện thoại tới sao?” Họ chẳng phải đều là các cô gái dịu dàng như nước sao? Từng người chẳng phải đều nói rằng chỉ cần có thể cùng anh vui vẻ, căn bản sẽ không quan tâm đến danh phận sao?!

“Rất nhiều?” Ninh Vi Nhàn cười nhẹ. “Nói thế nào để hình dung cho đúng đây, lúc mới đầu nhiều nhất một ngày em có thể nhận được mười cuộc điện thoại, anh nói xem? Đúng rồi, anh ở bên ngoài phóng túng làm càn đã đành, nhưng cũng không nên để mấy tờ báo lá cải đó chụp được, rồi tung tin tức gièm pha này nọ, anh tự giải quyết cho tốt đi.”

Nhan Duệ ngây ngốc nhìn Ninh Vi Nhàn biến mất sau cánh cửa phòng ngủ, thân hình cao lớn thon dài bỗng dưng mềm nhũn ra.

<form method=”post” name=”search” acti><span class=”gensmall”>Tìm kiếm với từ khoá: <input class=”post” name=”keywords” size=”30” type=”text”> </form></td> yankui về bài viết trên: Huogmi ”””” ””Có”i=””Re: [Hiện đại] Quay đầu - Lệ Ưu Đàm - Điểm: 11 Chương 47:

Editor: Yankui

Mấy ngày sau đó, Ninh Vi Nhàn không hề gặp Nhan Duệ, mà cô cũng không quan tâm anh ở đâu, chỉ sai người để ý động tĩnh tin tức bên báo chí, tránh việc lại tung ra xì căng đan mới.

Thời gian này cô sống rất đơn giản, tham gia tiệc tùng, đi spa, rồi cắm hoa chơi đàn, ngoại trừ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một Nhan thiếu phu nhân chuẩn mực ra, Ninh Vi Nhàn luôn cố gắng giữ cho tâm trạng mình được vui vẻ. Dù sao bây giờ cô cũng không phải chỉ có một mình, trong bụng cô còn có đứa nhỏ. Nhà mới cũng có một phòng trồng hoa, Ninh Vi Nhàn rất thích căn phòng này, thường ở trong đó tìm hiểu về nghệ thuật cắm hoa. Ngày trước khi còn ở trường học của các cô dâu Nhật Bản, thành tích học của cô về trà đạo, hoa đạo cũng không tệ.

Cô loay hoay nghiên cứu xem nên làm sao để cắm lẫn hai loại hoa Thiên Điểu và Linh Lan cho đẹp thì người giúp việc ở bên ngoài gõ cửa, báo là Nhan tiểu thư tới.

Ngay lập tức, một người tràn đầy sức sống chạy vào, “Chị dâu!”

Thấy Nhan Tư Tư, Ninh Vi Nhàn không nhịn được, khẽ mỉm cười, nhưng Nhan Tư Tư lại cảm thấy nụ cười này hơi khác thường, nhưng khác chỗ nào thì cô không nói ra được. “Chị dâu, chị ở đây làm gì đấy ... A, lại đang cắm hoa sao? Em thật không hiểu cắm hoa thì có gì hay, chỉ là mấy thứ vớ vẩn của bọn giặc Nhật, hừ.” Trong giọng nói thể hiện rõ sự chán ghét với nước Nhật.

Ninh Vi Nhàn mỉm cười, rút ra một cành hoa cúc, đổi vào một nhánh Hồ Điệp: “Chị ngược lại cảm thấy rất hay, có thể giúp tinh thần tốt lên. Tư Tư, nếu em không thích thì đi chơi cờ với chị nhé?”

Nghe thấy Ninh Vi Nhàn nói thế, Nhan Tư Tư vội xua tay thể hiện rằng xin chị tha cho kẻ bất tài: “Đừng, đừng mà, em không chịu nổi đâu, chị dâu, thôi chị cắm hoa tiếp đi.” Cô cũng không thể kiên nhẫn ngồi bên bàn cờ suốt mấy tiếng đồng hồ, mông cô sẽ ê ẩm mất.

Ninh Vi Nhàn chỉ nhàn nhạt cười, rồi lại tập trung chú ý vào bình hoa đang bắt đầu thành hình. Mười ngón tay cô thon dài, trắng như ngọc, ngũ quan tinh xảo, tóc đen dài mượt buông xõa, lại mặc trên người một chiếc quần dài Hy Lạp khiến thoạt nhìn trông giống như nàng tiên cá vậy. Nhan Tư Tư không nói gì, cô cũng không chủ động mở miệng. Cuối cùng, vẫn là Nhan Tư Tư không chịu nổi nhìn thấy cô cứ thoải mái vui vẻ, nói: “Chị dâu ... em có thể hỏi chị chuyện này được không?”

Cô chớp chớp lông mi, đảo mắt nhìn sang: “Được.”

“Chị với anh trai em lại có chuyện gì à? Anh ấy mấy hôm nay đều ở nhà lớn, không thấy ra bên ngoài lêu lổng, cha nói nhất định là chị đã cho anh ra rìa rồi.” Thấy Nhan Duệ bị như vậy, Nhan Tư Tư ngược lại rất vui vẻ.

Ninh Vi Nhàn lại cười: “Bọn chị không có cãi nhau, có thể là anh ấy cảm thấy chán ở đây, muốn đổi chỗ khác, em không cần phải lo lắng. Hơn nữa ... chị cũng không có bản lĩnh lớn đến nỗi có thể khiến anh ấy vì chị mà thôi lêu lổng, Tư Tư, em nên biết, trên đời này thật sự là có những người giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.

Nhan Tư Tư cảm thấy xấu hổ vì nhân phẩm thấp kém của anh trai mình, lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Ninh Vi Nhàn, cứ cảm thấy có chỗ không đúng. “Chị dâu, chị không sao chứ? Trước kia chị không giống thế này ... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh trai rất lo cho chị ... ờ, em cũng rất lo lắng, hắc hắc.”

Nghe xong những lời này, Ninh Vi Nhàn biết ngay là cô đang làm thuyết khách cho Nhan Duệ, trong lòng bỗng thấy nguội lạnh. Đến tột cùng, Nhan Tư Tư và NhanDuệ vẫn là anh em ruột, cho dù em ấy có thật tốt với mình đi nữa, chắc chắn cũng sẽ không phá hỏng chuyện của anh trai mình. “Em nói xem trước đây chị thế nào?”

“Ừ ......” câu hỏi này thật làm khó Nhan Tư Tư. “Rất dịu dàng, rất đẹp ... rất thông minh.”

Ninh Vi Nhàn hỏi ngược lại: “Vậy hiện tại chị không dịu dàng, không xinh đẹp, không thông mình sao?”

Dĩ nhiên là không, cô vẫn dịu dàng, xinh đẹp, thông minh, nhưng chỉ là có cái gì đó không giống. Nhan Tư Tư cũng không nói lên được, chị dâu sau khi xuất viện thì hình như có gì đó thay đổi, nhưng cô chỉ cảm thấy có chỗ không đúng, mà lại không nói ra được là cái gì. Nghĩ đến anh trai mình chắc cũng cảm thấy như vậy, nhưng lại không dám nói cùng chị dâu, cho nên mới buồn bực ở lại nhà lớn không ra khỏi cửa, nhờ vả cô đến đây xem tình hình chị dâu. “Cũng không phải ...”

“Tốt, không phải thì thôi, đừng nói đến chuyện Nhan Duệ nữa, kết thúc chuyện này nhé,em làm cô kiểu gì mà đến đây không hỏi thăm cháu gái tương lai lấy một tiếng lại chỉ nghĩ đến chuyện của ba nó hay sao?” Ninh Vi Nhàn khẽ cười, “Tư Tư, em không phải lo lắng, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tất cả đều vẫn giống như trước kia.”

Nhan Tư Tư cố kiềm chế để không hỏi thêm nữa, chỉ nghiêm túc hỏi: “Thật ạ?”

Cắm nốt bông hoa Diên Vĩ cuối cùng vào giữa bình hoa, Ninh Vi Nhàn ra hiệu cho người giúp việc vào ôm bình hoa đi, rồi cầm khăn bông lau tay nói: “Đương nhiên, sao chị phải dối em chứ? Sau này em cũng đừng hỏi chị chuyện này nữa, nếu không chị không nể mặt đâu đấy.”

“Hix, hix.” Nhan Tư Tư nhăn nhó cười “Chị dâu, chị dâu ... vậy tuần sau là sinh nhật em, chị nhất định phải tới nhé, từ sau khi chị xuất viện hình như cũng không được hoạt bát như trước.”

Hoạt bát?

Từ này là đang nói về cô sao?

Ninh Vi Nhàn lơ đễnh vuốt ve khuôn mặt Nhan Tư Tư: “Được, vậy em muốn quà gì nào?”

“Em muốn ...”

“Ngoại trừ việc dùng thân thể của chị làm mẫu cho em vẽ ra nhé.” Ninh Vi Nhàn còn không biết cô đang muốn nói gì sao.

Kế hoạch bị bóp chết từ trong trứng nước, Nhan Tư Tư không còn cách nào đành nhìn Ninh Vi Nhàn đang bưng tách trà lên ưu nhã nhấp một ngụm, trong lòng thầm oán trách anh trai mình quả nhiên không xứng với chị dâu.

Ninh Vi Nhàn uống trà, trong mắt mang theo ý cười.

Thật ra rất ít người biết, cô từng đọc qua một tập thơ, phía trên có một câu mà đến nay cô vẫn nhớ như in.

HÀ NHƯ THỊNH NIÊN KHỨ, HOAN ÁI VĨNH TƯƠNG VONG

(Tạm dịch là: Những năm tháng tươi đẹp đã qua đi thì những yêu thương vui vẻ cũng nên quên hết đi).

Không có Nhan Duệ, cô cũng sẽ chẳng còn khổ sở nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.