Editor: Yankui
Vỗ vỗ đầu Chocolate, Ninh Vi Nhàn gọi người giúp việc đến đưa nó đi tắm cho sạch sẽ, rồi không thèm nhìn Nhan Duệ lấy một cái liền xoay người đi lên lầu. Nhan Duệ khẽ cắn răng, liền theo cô đi lên.
Ninh Vi Nhàn đang thay quần áo thì cửa bị đẩy ra. Cô sợ hết hồn vội che ngực, chỉ thấy Nhan Duệ mặt đỏ tới mang tai đứng chết chân ở cửa. Nhanh chóng mặc quần áo vào, vừa thắt dây áo ngủ vừa hỏi: “Có chuyện gì không?” Trong lòng cảm thấy có chút buồn cười. Không nghĩ tới hoa hoa công tử Nhan Duệ cũng có ngày phải đỏ mặt như vậy.
Giọng nói của cô … quá lạnh nhạt, giống như đang nói chuyện với người xa lạ. Hiện nay, được cô đối xử dịu dàng cũng chỉ có Chocolate, nhưng cho dù là Chocolate, Ninh Vi Nhàn cũng không còn tự mình tắm hay dắt nó ra ngoài đi dạo nữa.
Ninh Vi Nhàn của những ngày vui vẻ bên nhau trong trí nhớ của anh, đã hoàn toàn không còn nữa.
“Cái này …” Anh lắp bắp đưa tay ra, lòng bàn tay mở ra, một con nhím nhỏ xíu trông rất đáng yêu. “Anh cùng Chocolae tìm thấy trong vườn hoa … em, em thích không?”
Ninh Vi Nhàn sửng sốt một chút, nhưng rồi cũng chỉ liếc mắt nhìn, không có phản ứng gì, khóe miệng hơi nhếch lên thành một đường cong: “Nếu tìm thấy nó trong vườn hoa, thì cần gì phải đưa tới đây? Chúng ta cũng không biết cách nuôi, anh trả nó trở về đi.” Nói xong liền cầm lược lên chải chải mái tóc đen nhánh của mình. Cho dù mang thai, da của cô vẫn rất đẹp, mang thai chỉ làm cho cô càng trở lên xinh đẹp hơn thôi.
Nhan Duệ si ngốc nhìn cô, có chút ngây ngất, Ninh Vi Nhàn ngược lại không thèm để ý đến anh, trèo lên giường cầm cuốn sách lên đọc. Cô không đuổi anh đi, cũng không cho anh vào, lạnh nhạt giống như anh hoàn toàn không tồn tại vậy.
Yên tĩnh như tờ.
Nhan Duệ nhiều lần há miệng, nhưng lại không nói ra được câu gì. Tay anh nắm thành quyền thả xuôi theo người. Ninh Vi Nhàn với anh bây giờ đúng là gần ngay trước mặt mà lại như xa tận chân trời. “Vi nhàn …”
Ninh Vi Nhàn nhàn nhạt giương mắt, nhìn anh đang tiền lại gần, không nói gì.
“Em xem nó, xem một chút thôi, được không?” Giọng nói mang theo một chút cầu khẩn.
Con nhím nhỏ đang co lại thành một cuộn. Nếu là trước đây có lẽ Ninh Vi Nhàn sẽ mừng phát điên lên vì Nhan Duệ tặng quà cho cô, nhưng bây giờ thì không. Thật ra, cô cũng không thích những động vật này, ngay cả Chocolate cũng thế. Chẳng qua là bởi vì Nhan Duệ tặng cô, mà trong tiềm thức của cô, cô cũng cảm thấy một gia đình hoàn chỉnh thì phải có một con chó, vì thế mới cưng chiều Chocolate.
Nhưng bây giờ cô không còn cảm thấy như vậy nữa. Đặt cuốn sách trên tay xuống, Ninh Vi Nhàn nhạt giọng nói: “Nếu như anh không bận thì giúp em đem Chocolate đi đi. Em hiện tại đang mang thai, Chocolate ở lại cũng không tiện, đối với đứa bé cũng sẽ bị ảnh hưởng. Anh tìm một trung tâm thú cưng tốt một chút đưa nó đến đó đi.” Nói xong liền nhắm mắt lại, âm thanh bình tĩnh giống như chưa có chuyện gì xảy ra. “Em mệt rồi, anh ra ngoài phiền anh đóng cửa giúp em.”
Nhan Duệ vẫn chưa đi, Ninh Vi Nhàn nhận thấy mép giường lún xuống, mở mắt ra nhìn, Nhan Duệ đang nhìn cô chằm chằm. Cô nhíu mày, ánh mắt này của anh, giống như là cô làm gì có lỗi với anh vậy: “Anh sao thế?”
“Vi Nhàn.” Anh hít thở thật sâu. “Chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Anh cho là Ninh Vi Nhàn sẽ cự tuyệt, nhưng cô lại gật đâu: “Ừ.”
Hai người đã từng rất gần gũi, vậy mà hiện giờ ngồi sát bên nhau như thế mà lại cảm thấy xa xôi không cách nào chạm tới nhau được. Ninh Vi Nhàn ngồi thẳng dậy, không dựa vào thành giường, mắt đẹp không biểu lộ tâm tình gì, nhìn về phía Nhan Duệ: “Anh muốn nói gì?”
Đúng vậy, anh muốn nói gì? ! Nhan Duệ cũng không biết. Nhưng anh biết rõ, anh không thể để mất đi Ninh Vi Nhàn, không thể! Anh cũng không chịu được việc cô không thèm để ý đến anh, không thích anh, không cười với anh, thậm chí không thèm nhớ đến khoảng thời gian tốt đẹp của họ!