Quay Đầu

Chương 57: Chương 57




Edit: meoluoihamngu

Nhan Duệ mệt mỏi quay về phòng mình. Anh nhìn xung quanh, không bao giờ… có thể giống cuộc sống của bọn họ ở căn biệt thự kia, bóng dáng dọn dẹp nhà cửa đã biến mất không còn nữa, không còn nữa rồi.

Giường lớn xa lạ, khăn trải giường xa lạ, chăn xa lạ,… Tất cả những thứ ở trong phòng ngủ này, đều do người giúp việc chuẩn bị, Ninh Vi Nhàn không nhúng tay vào.

Quần áo của anh, toàn bộ đều giao cho người giúp việc làm, cô không còn quản lý nữa.

Cơm anh ăn, đều do đầu bếp cao cấp làm, cô không còn đi vào phòng bếp nữa.

Hành tung của anh, không có ai quan tâm, cũng không có ai quản lý. Anh có thể đêm không về, cũng có thể suốt đêm tầm hoan mua vui, nhưng khi về nhà sẽ không còn người để đèn, ngồi trên ghế salon chờ anh, trên bàn cơm cũng sẽ không còn mùi thơm mê người của đồ ăn đêm nữa.

Anh thậm chí, ngay cả động vào cô cũng không dám.

Ánh mắt lạnh như băng của Ninh Vi Nhàn luôn quanh quẩn trong tâm trí anh, Anh vẫn cho rằng, nếu mình không ở bên ngoài điên cuồng phóng đãng, khi về đến nhà, cô sẽ mỉm cười đón tiếp anh. Nhưng không phải như vậy, cô không cần anh nữa.

Nhớ đến đêm hôm đó, Ninh Vi Nhàn phát hiện anh và người phụ nữ đó vụng trộm, Nhan Duệ cảm thấy trái tim mình đau đớn. Cô đang khóc, khóc đến đáng thương như vậy, ủy khuất như vậy. Nhan Duệ nghĩ, anh đã làm cô ủy khuất rồi. Cô xinh đẹp, hơn nữa gia thế cao quý, tùy tiện gả cho người khác sẽ không làm cô thê thảm như bây giờ. Anh mặc dù không đánh mắng cô, nhưng lại làm những chuyện khiến cô chán ghét như vậy.

Cô thất vọng, thương tâm cỡ nào, mới có thể chảy nhiều nước mắt như thế chứ? Nhan Duệ nhớ lại lúc ấy Ninh Vi Nhàn luôn luôn khóc, bất kể anh nói gì, nhận sai như thế nào, hối hận như thế nào, cô vẫn khóc. Không tiếng động, khóc không ngừng, làm người khác đau lòng. Cô khóc đáng thương như vậy, đáng thương khiến trái tim anh tan nát. Trước đó, bất kể anh tạo ra scandal gì, cùng phụ nữ dây dưa, cô cũng không có khóc. Chỉ cần anh nhận sai lầm, cô sẽ lập tức tha thứ cho anh.

Nhưng cuối cùng anh lại đem sự tha thứ của cô sử dụng hết.

Nhan Duệ còn nhớ rõ ngày bọn họ kết hôn, anh lạnh lùng nói những lời đả thương người, nhưng Ninh Vi Nhàn lại run rẩy lông mi, cẩn thận giải thích, cẩn thận kiên trì, anh còn nhớ rõ lúc ấy ánh mắt cô kiên định như thế nào, nhưng ngắn ngủi năm năm, anh đem cô hủy diệt hoàn toàn.

Cô nói anh bẩn, lúc nói chuyện một chút biểu cảm cũng không có.

Thật ra Nhan Duệ cũng biết tính cách của anh, nói dễ nghe là phong lưu, nói khó nghe chính là nhớ ăn không nhớ làm, dạy mãi không biết sửa. Nếu như sửa được mấy ngày, một khi có ai đó hấp dẫn xuất hiện, sẽ lập tức bị người đó hấp dẫn. Ninh Vi Nhàn nhìn thấu điểm này, mới có thể hoàn toàn chết tâm đối với anh. Nếu như cô không yêu anh, không quan tâm anh, như vậy, anh làm việc đến chết, có ai để ý đến anh chứ? Nếu như cô không yêu anh, Nhan Duệ, còn cần tiền làm gì chứ?

Nói như vậy, bất luận là anh sống hay chết, không liên quan đến Ninh Vi Nhàn.

Thân phận của bọn họ buộc bọn họ cả đời phải gắn chặt với nhau, không thể ly hôn. Ninh Vi Nhàn đã từng khờ dại yêu Nhan Duệ, cũng làm Nhan Duệ yêu cô, nhưng cuối cùng nó lại là chuyện khôi hài. Tình yêu là thứ nguy hiểm nhất trên thế gian này. Có ngọt ngào, nóng bỏng, đau đớn, nước mắt, buồn nôn. Trái tim sẽ vì tình yêu mà bị đốt thành tro bụi.

Nhan Duệ có rất nhiều trái tim, mà Ninh Vi Nhàn chỉ có một.

Đã từng ở chung phòng, cô đã vì anh làm rất nhiều chuyện, nụ cười của cô, tất cả mọi thứ của cô, Chocolate… Tất cả tình cảm dành cho anh, Ninh Vi Nhàn đều vứt bỏ toàn bộ.

Nghe rõ, vứt bỏ, không phải là bỏ qua. Nếu bỏ qua thì vẫn còn có thể tha thứ, nhưng lại là vứt bỏ, giống như vứt bỏ đồ bỏ đi, vứt bỏ một phần bẩn thỉu thối nát, không cần bất luận tình cảm gì.

Tràn đầy khinh thường và khinh miệt.

Ý thức được điều này Nhan Duệ vô cùng sợ hãi. Lúc Ninh Vi Nhàn nói bọn họ kết thúc rồi, anh thậm chí muốn quỳ xuống ôm lấy bắp đùi cô cầu xin tha thứ. Nhưng trong tiềm thức của anh lại rất rõ ràng, Ninh Vi Nhàn không phải đang nói đùa, cô nói nghiêm túc, cô thất vọng thật sự.

Từ nhỏ Nhan Duệ đã là thiên chi kiêu tử ( được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu), ai cũng bảo vệ anh tâng bốc anh, anh cũng không bị thua thiệt gì, toàn bộ thế giới đều nắm trong bàn tay. Nhưng trên thực tế, mọi người không có anh có thể sống được không? Anh không phải là nước, cũng không phải là không khí, cũng không phải là ánh mặt trời, tại sao Ninh Vi Nhàn không có anh sẽ chết chứ? Người tự cho rằng mình là cao nhất, quả nhiên không phải là chuyện tốt.

Nhan Duệ nghĩ, anh không biết bây giờ phải làm sao? Vi Nhàn không cần anh nữa, anh nên làm cái gì bây giờ? Dứt khoát buông tay, hai người sống tôn trọng nhau như khách, anh tiếp tục đua xe và đùa giỡn phụ nữ, mà cô tha hồ tìm người đàn ông khác? Con mẹ nó! Nhan Duệ tức giận đập một phát vào giường, bọn họ tôn trọng nhau như khách, con mẹ nó đùa giỡn phụ nữ tìm đàn ông! Không như vậy thì làm sao? Dùng chân thành cảm động trái tim cô sao? Không, không thể nào, Vi Nhàn sẽ không tin tưởng anh. Anh cảm thấy nếu bây giờ anh chết trước mặt cô, cô cũng sẽ không có phản ứng. Có thể làm một người tổn thương đến trình độ này, Nhan Duệ không biết nên khen mình, hay nên cho mình hai cái bạt tai đây.

Kia… Kia phải làm sao đây? Không thể nào buông tay, thật lòng cũng không được… Chẳng lẽ tiếp tục dây dưa quấn lấy cô?

Nhan Duệ nhớ đến mấy tháng này anh sống chết dây dưa, mặc kệ mặt Ninh Vi Nhàn lạnh lùng anh đều điên cuồng đi theo, nhưng cô vẫn không có chút nào mềm lòng. Đôi mắt xinh đẹp luôn lạnh lùng nhìn anh, giống như nhìn con khỉ lừa dối cô.

Mất mặt, nhưng chỉ có phương pháp này mới còn một chút hi vọng.

Nếu muốn làm vợ mình xoay chuyển, anh chỉ còn biện pháp này. Nhan Duệ nghĩ linh tinh, trong đầu lập tức thoáng qua ngày đó hắn từ trong xe đi ra ngoài, thõa mãn sờ miệng, giống như trộm được mèo tinh, hết lần này đến lần khác anh không có quyền không có tư cách ngăn cản. Chính bản thân mình không thể, làm gì có tư cách yêu cầu Ninh Vi Nhàn vì anh thủ thân như ngọc chứ?

Đây là lần đầu tiên, Nhan Duệ cảm thấy anh giống như một khóm hoa trải qua một trận quấy phá. Anh không phải là xử nam, nếu Ninh Vi Nhàn muốn so đo cái này, vậy anh chỉ có thể tự sát đầu thai, hoặc là trùng sinh đến năm anh mười bốn tuổi.

Nhan Duệ hận mình là kẻ bỉ ổi nguyền rủa năm đó tại sao lại đi dụ dỗ giáo viên của mình chứ. Mẹ kiếp, anh tại sao lại không giữ mình trong sạch chứ? Anh oán hận, mặc dù biết giận chó đánh mèo là kẻ tiểu nhân, nhưng vẫn không nhịn được.

Nếu dùng chiêu chết cũng không biết xấu hổ để đối phó với Ninh Vi Nhàn, như vậy anh phải làm một bản ghi chép mới được.

Nghĩ đến đây, Nhan Duệ lập tức chạy vào thư phòng, mở máy tính xách tay, bắt đầu viết linh tinh.

Ninh Vi Nhàn cảm thấy kì lạ, kể từ khi Nhan Duệ thay đổi ngoan ngoãn đến nay, đây chính là lần đầu tiên một tuần lễ không nhìn thấy anh. Nhưng mà cô cũng không thèm để ý, dù sao anh thích làm cái gì thì làm cái đó, không liên quan đến cô, chỉ cần không tạo ra tin tức nào quá lớn, cô có thể ứng phó.

Cô không biết được rằng mình bị người khác theo dõi suốt một tuần lễ.

Nhan Duệ có chút buồn bực, nhưng vui vẻ nhiều hơn. Bởi vì anh chứng minh được vợ xinh đẹp của mình không bị bất cứ người đàn ông nào nhúng chàm, buổi sáng mười giờ rời giường, dùng bữa sáng, không ăn bữa trưa, xem một chút sách đánh đàn hoặc xem CD dưỡng thai, sau đó uống trà chiều, làm SPA, thẩm mỹ, đến ngày kiểm tra thai nhi cô liền ngoan ngoãn đi, buổi tối quay về ăn bữa tối, nếu như có tiệc rượu gì liền trang điểm ăn mặc rất sớm, nhưng hiện tại cô đang mang thai, không thể trang điểm và đi giày cao gót, cho dù cô để mặt mộc, Nhan Duệ nhìn vẫn cảm thấy cô vô cùng xinh đẹp.

Ninh Vi Nhàn đang trong phòng ngủ đọc sách. Cô nhìn Nhan Duệ hấp tấp chạy vào, trong tay còn ôm chăn gối gì đó, sắc mặt lập tức lạnh lẽo: “Anh đang làm cái gì vậy?”

Nhan Duệ ưỡn ngực nghiêm mặt nói: “Chúng ta là vợ chồng, cùng nhau ngủ chung.”

Ninh Vi Nhàn không nhịn được, đây không phải là lần đầu tiên cô nói những lời này với Nhan Duệ, nhưng cô vẫn phải nhắc đi nhắc lại, vẫn phải nói: “Tôi nói rất nhiều lần rồi, chúng ta sẽ không ngủ cùng một ---” chưa kịp nói xong, liền thấy Nhan Duệ mang cái gì đó kỳ quái đi vào, Ninh Vi Nhàn chưa từng nhìn thấy đồ vật kia, khi anh mở ra cô mới biết là đệm hơi.

Anh cười có chút sợ sệt, nhưng mặt dày không dao động: “Hì hì, anh ngủ dưới đất là được.” Từng bước từng bước, anh cẩn thận lấy lòng cô.

Ninh Vi Nhàn híp một mắt: “Mời anh đi ra ngoài.”

“Vi Nhàn ~~~~~” luận về ăn vạ phụ nữ, Nhan Duệ dám xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất. Anh hắng giọng, đáng thương. “Mấy ngày nay ba mẹ có thể đến đây ở, bị bọn họ nhìn thấy chúng ta phân phòng thì làm thế nào?”

Anh cứ cho là Ninh Vi Nhàn sẽ thỏa hiệp, đáng tiếc anh sai lầm rồi.

Ninh Vi Nhàn người phụ nữ này, lúc dịu dàng thì thùy mị như nước, nhưng lúc tuyệt tình thì tâm địa sắt đá. “Tôi không ngại bị bọn họ nhìn thấy, tóm lại, tôi không muốn ở chung một phòng với anh, Nhan Duệ, tôi nói thẳng thắn rồi, không phải anh muốn tự tìm mất mặt chứ.”

Ánh mắt và giọng nói lạnh như băng cũng không thể ngăn cản bước chân Nhan Duệ, thấy nhõng nhẽo cứng rắn đều không dùng được, anh dứt khoát tỏ ra vô lại tiếp: “Mặc kệ mặc kệ, anh muốn ở chỗ này, em đi đâu anh liền đi đó, em ngủ ở đâu anh ngủ chỗ đó ---” thấy Ninh Vi Nhàn càng ngày càng tức giận, lại vội vàng nói lời dịu dàng: “Em yên tâm, anh sẽ không quấy rầy em, nếu anh gây ra tiếng động nào ảnh hưởng đến em, em có thể đuổi anh, anh nửa câu cũng không nói! Vi Nhàn… Cầu xin em, anh tuyệt đối sẽ không làm cho em cảm thấy mất hứng.”

Ninh Vi Nhàn không biết anh muốn làm cái gì, chẳng lẽ anh muốn bù đắp lại sao? Vậy cũng quá buồn cười đi. Đưa tay để sách xuống, cô nhàn nhạt nhìn Nhan Duệ một cái: “Tùy anh.”

Cô đã từng sống chết dây dưa với anh, cho nên không muốn nhiều lời với anh nữa. Nhà này vốn là của anh, cùng anh tranh, mình chiếm không được. Lập tức liền nằm xuống, nhắm mắt lại, không để ý đến Nhan Duệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.