Nhà lớn của nhà họ
Nhan ở vùng ngoại ô, phong cảnh đẹp đẽ, xung quanh cũng không có nhiều
hộ gia đình, nhưng tất cả đều là thương nhân giàu có, mỗi gia đình hình
như có bí mật gì đó, nhao nhao xây nhà ở đây. Họ xây nhà sát nhau, cũng
an toàn, thậm chí nhiều lúc gia đình này có thể nhờ người giúp việc của
gia đình kia giúp đỡ.
Trên đường đi Nhan Duệ lái xe với tốc độ
bằng tốc độ anh đua xe, theo quy định vận tốc tối đa là bốn mươi đối với anh không là gì, nhưng Ninh Vi Nhàn thì có vấn đề.
Thật ra cô
không bị say xe, nhưng mà... Nhan Duệ lái xe, căn bản không gọi là chạy
mà phải gọi là bay! Tốc độ như vậy, kích thích như vậy, giống như đang
đánh máu gà, cắn thuốc (hút hoặc chút ma túy) cũng không hưng phấn như
vậy.
Vừa mở cửa xe, cô liền chạy đến ven đường nôn khan, vì không có túi nôn mửa, nên cô đã liều chết chịu đựng cho đến chỗ này, cô cũng
không dám ói trên xe anh, chiếc Rambogini này Nhan Duệ rất thích, nhìn
vẻ mặt của anh là có thể đoán ra ngay, nếu cô mà ói ra xe nói không
chừng anh ta sẽ trực tiếp ném cô xuống đường.
Đôi tay mảnh khảnh
như ngọc gắt gao che miệng, đôi mày thanh tú nhíu thành một đường thẳng, cô cố gắng nhịn cảm giác ghê tởm trong cổ họng, cô đã được dạy rằng
không thể nôn mửa lung tung.
Nhan Duệ cũng xuống xe, dọc theo
đường đi anh chỉ cố đua xe, làm gì có thời gian nhìn sắc mặt của cô? Với lại những người trước kia từng ngồi xe anh cũng không nói gì, không thể ngờ rằng Ninh Vi Nhàn lại buồn nôn nghiêm trọng như thế, chẳng lẽ kỹ
thuật lái xe của anh không tốt sao?
Nhan đại thiếu gia không biết là, kỹ thuật lái xe của anh rất tốt, nếu không thì sao anh luôn vô địch ở mọi giải đua, nhưng vấn đề ở chỗ... hiện tại anh đang lái xe thể
thao, chứ không phải xe đua chuyên nghiệp! Anh cũng không nghĩ đến,
trước đây ba mẹ anh có ngồi xe anh một lần, từ đó đến giờ qua bao nhiêu
năm rồi ông bà không ngồi xe anh hả? Mà bình thường những người đẹp kia
ngồi xe anh, có ai dám kêu anh đi chậm một chút chứ?
Bàn tay to vuốt vuốt tấm lưng nhỏ bé, anh nhíu mày, hơi lo lắng: “Không sao chứ?”
Ninh Vi Nhàn lắc đầu, một chữ cũng không nói được.
Ông trời, sao không tìm được túi chứ, cô thật sự không chịu được nữa rồi!
”Đây là đất của nhàn họ Nhan, em chứ ói đi không sao đâu.” Biết cô băn khoăn điều gì, Nhan Duệ đề nghị, dù sao cũng là đất nhà mình, vợ mình muốn
ói, ai có thể ngăn cản chứ.
Ninh Vi Nhàn vẫn lắc đầu, vấn đề
không phải đất nhà ai, mà là vấn đề vệ sinh công cộng! Không có thục nữ
nào lại tùy ý ói lung tung, nếu như mẹ cô mà biết được, thì nhất định sẽ chửi cô.
Vừa bực mình vừa buồn cười, Nhan Duệ vẫn không hiểu tại sao cô lại kiên trì như vậy, nếu ở trong rừng mà mót quá, không có WC
thì vẫn nhịn sao?
Đây chính là sự khác nhau giữa cao nhã và tục tằng!
Nếu Nhan đại thiếu gia sinh ra đã không phải con cái nhà giàu, thì cái tính phong lưu của anh cũng sẽ không thay đổi, Ninh Vi Nhàn cũng giống vậy,
cho dù cô không sinh ra trong nhà họ Ninh cao quý, theo tính cách của
cô, chắc đánh chết cô cũng không nôn mửa ở bất cứ nơi nào, không chỉ mất thể diện, hơn nữa còn tự làm nhục nhân phẩm chính mình.
Nhan Duệ không bận tâm đến điều này, nếu anh có “nhân phẩm”, thì sẽ không phong lưu ở mọi nơi.
Vì thế anh cau mày nghĩ nghĩ, ánh mắt lóe sáng, vọi cởi áo khoác trên
người xuống, gấp thành cái túi, đưa đến trươc mặt Ninh Vi Nhàn, lời ít
mà ý nhiều nói: “Ói!”
Ninh Vi Nhàn bị anh làm hoảng sợ, vẫn đang
do dự. Cô xuất thân danh môn, cũng nhìn ra cái áo có giá trị xa xỉ, mặc
dù không biết chính xác là bao nhiêu, nhưng đa số quần áo của nhà họ
Nhan đều đặt riêng, muốn cô ói lên đó... Thật đúng là cái việc việc tốn
sức.
Đôi mắt đào hoa nhíu lại: “Vi Nhàn, không phải em muốn nuốt nó xuống chứ, em không định ăn cơm tối sao?”
“...” Ninh Vi Nhàn không nói gì, nghe thấy lời nói ghê tởm của anh cô càng
muốn ói, vì thế hạ quyết tâm, cắn răng, cũng không muốn quan tâm gì nữa, dù sao cũng chính là anh muốn cô ói!
Ọe ọe ọe, vốn dĩ không ăn
nhiều lắm, thể lực lại bị Nhan Duệ ép hết, lại ngồi một chuyến“Yun-night Speed”, ói ra một đống hỗn tạp, rốt cục chân Ninh Vi Nhàn mềm nhũn, dạ dày dễ chịu một chút mới phát hiện bản thân không còn tý khí
lực nào cả, cảm thấy mình sắp té ngã trên mặt đất. (Truyện chỉ được đăng tại Diễn đàn Lê Quý Đôn - Editor: Queen.)
Một cánh tay khỏe
mạnh, dễ dàng ôm được cô, sau đó tiện tay vứt áo khoác trên tay, lại bị
Ninh Vi Nhàn nhéo cánh tay, cúi đầu phát hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
bệch như tờ giấy, đang dùng ánh mắt không đồng ý nhìn anh.
Được rồi!
Nhan Duệ thở dài một hơi, một tay ôm lấy cô, một tay nhặt áo khoác bẩn trên
mặt đất lên. Đôi mắt đào hoa nhìn xung quanh, thấy một cái thùng rác,
liền nói với cô vợ nhỏ trong lòng: “Lên xe ngồi trước đi, anh đi vứt cái áo này xong liền trở lại.”
Ninh Vi Nhàn suy yếu gật đầu.
Được ân chuẩn, đầu tiên Nhan Duệ bỏ áo khoác xuống đất, sau đó bế Ninh Vi
Nhàn đặt cô ngồi vào xe, cũng không ngại bẩn hôn khẽ lên môi cô: “Trên
xe có nước, em súc miệng đi!”
Cô gật gật đầu, thấy thế, anh xoay người nhặt áo khoác trên mặt đất lên, đi đến thùng rác, vứt bỏ, sau đó vỗ vỗ tay, đi về.
Sau khi ói xong Ninh Vi Nhàn cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng súc miệng làm sao có thể so được với đánh răng nên cô cũng chỉ súc sơ qua, nhìn Nhan
Duệ về tới.
Phát hiện ánh mắt của cô vợ nhỏ không đúng, Nhan Duệ tò mò hỏi: “Sao vậy?”
”Anh vứt sai thùng rác.” Ninh Vi Nhàn cực kì nghiêm túc ngẩng khuôn mặt
giống như học sinh tiểu học lên nhìn anh, “Cái đó vứt xong phải mang áo
về.” Nhưng anh vứt cả áo.
Nhan Duệ vỗ trán thở dài.
Lắc
đầu, không chấp nhặt với cô, vài bước nữa là đến nhà lớn rồi, anh vươn
tay về phía Ninh Vi Nhàn: “Đi được không? Hay để anh ôm em?”
Cô gật gật đầu, “Đi được rồi.” Ngày thứ hai sau khi cưới lại bị ôm đi, người khác mà thấy không biết họ sẽ nghĩ gì nữa.
”Anh dắt em.” Nói xong, không đợt cô trả lời, đã cầm bàn tay mềm mại không
xương, còn thừa cơ nắm bả vai của cô, đổi lấy ánh mắt bất đắc dĩ của cô
vợ nhỏ.
Hai vợ chồng đi tới cửa, nhóm bảo vệ đã mở cửa, Nhan Duệ
muốn anh ta đi ra ngoài lái xe của mình vào, thuận tay vứt chìa khóa cho anh ta, sau đó nói nhỏ vào tai Ninh Vi Nhàn: “Em xem họ nể mặt em bao
nhiêu nha, phải biết rằng anh sống trong gia đình này đã 27 năm, nhưng
16 tuổi đã dọn ra ngoài, từ đó về sau khi anh về nhà, ba mẹ cũng không
ra cửa nghênh đón anh đâu.”
Thật là con trai không bằng con dâu nha!
Lúc này Ninh Vi Nhàn mới nhìn thấy bố mẹ chồng mình ở phá trước, cô giật
mình, hoàn toàn không nghĩ rằng mọi chuyện lại như vậy, thật sự, trong
trường học chưa bao giờ dạy rằng cha mẹ chồng sẽ đứng trước cửa chờ con
dâu đến nha!
Nhưng cô rất nhanh liền bình tĩnh lại, môi hồng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười không có khuyết điểm.
Mẹ Nhan rất nhiệt tình, thấy con dâu liền thoát khỏi tay chồng chạy vội
lên phía trước, nắm chặt tay Ninh Vi Nhàn, khuôn mặt tràn đầy ý cười, nụ cười này thật sự hấp dẫn lòng người, bởi vì nó quá chân thành, chân
thành đến nỗi khiến người đang cưới bà cảm thấy xấu hổ!
”Vi Nhàn, con đã đến, mẹ và cha con chờ con thật lâu nha!” Bà rất thích người con dâu này, lần đầu tiên nhìn thấy hình cô bà đã thích, cho nên mới không
quan tâm liền chọn cô làm con dâu, nếu không thì bà làm sao phải mạnh
như vậy phải cứng như vậy bắt ép con trai kết hôn?
Cô bé này bà
rất thích, hơn nữa giác quan thứ sáu của bà rất chính xác, cô bé này
tuyệt đối thích hợp với đứa con ăn chơi nhà bà!