- Con trai của mẹ tròn 18 rồi... - mẹ anh nhìn anh mà khóc sướt mướt
- Ba đâu rồi mẹ? - anh cười rồi ngó nghiêng trong căn nhà bên ngoài có vẻ bình yên mà bên trong lại đổ nát như bãi rác
- Ba đây - ông từ ngoài về, quần áo xộc xệch mồ hôi nhễ nhại
Anh chạy lại đỡ ba mình, nhìn thế này là thì biết ông đã cật lực đi làm đến nỗi giờ không thở nổi, anh nhìn theo mà xót. Mới đó mà hai người tiều tụy quá, mẹ thì hốc hác còn ba thì thở không ra hơi, căn nhà thì vẫn là một đống đổ nát, anh phải mau chóng thoát khỏi cái chỗ thanh toán bằng người kia để phụ giúp ba mẹ chứ không thể để thế này
- Ú..ú... em mua bánh kem về rồi này!! - Quyền Tú mua về bánh cỡ bự rồi cười toe toét
Sinh nhật anh diễn ra trong u buồn, ba anh thì cố gắng gượng cười sau tất cả ông đã phá hoại cái gia đình ấm áp này, mẹ anh thì cứ vuốt mắt suốt vì cứ nhìn anh là bà lại chảy nước mắt, riêng cô thì vẫn cười toe toe ra đó. Anh thấy cô cười như thế cũng gượng cười
Thời gian ngắn ngủi ấy cũng trôi qua thật nhanh khi ba mẹ anh phải đi làm đêm, dù gì cũng ở nhà một ngày nên hai anh em dọn lại căn nhà. Anh vừa dọn dẹp sạch sẽ, mông vừa đặt xuống so-pha thì một cuộc gọi truyền đến điện thoại anh
- Quyền Tú.. Em ở nhà nhé.. Anh ra đây xíu... Anh sẽ mua bánh cho em - mặt anh hoảng loạn sau khi nghe cuộc điện thoại đó, anh vuốt tóc cô rồi chạy nhanh ra khỏi cửa
- Trương Quyền Tú... Cháu sẽ đi sau anh cháu nhé - anh vừa rời khỏi là một người đàn ông mặc vest đến ngay sau đó và dắt cô đi
Anh chạy đến bệnh viện gần đó thật nhanh và khi được phòng cấp cứu thì mấy y tá đã đẩy hai người phủ mền toàn người, anh kinh động nói không lên lời khi hé tấm mền mỏng ấy rồi nhìn vị bác sĩ đang dần đi ra ngoài
- Cháu là người nhà nạn nhân phải không? - vị bác sĩ ấy nặng trĩu lên tiếng
- Nói đi.. Nhầm người rồi.. Ba mẹ tôi sao lại không ra hình người thế kia.. Tại sao?? - Anh gần như gào lên không dám lật lần thứ hai
- Hãy lo hậu sự cho hai người - vị bác sĩ chỉ biết lắc đầu rồi chầm chậm bỏ đi
Hàn Minh chưa bao giờ bị kích động như thế, như ngồi thụp xuống giữa phòng cấp cứu mà ôm mặt khóc, tất cả anh vừa nghe vừa nhìn thấy đều chỉ là mơ thôi... chỉ là một cơn ác mộng...
- Anh hai ơi... - tiếng cô cất lên khiến anh dáo dác tìm
- Người vợ tôi yêu đã tự sát sau khi tôi phát hiện ra con trai mà tôi yêu thương suốt bảy năm là con của ba cậu.. Và cậu nên giữ mẹ cậu ở nhà mới phải - người đàn ông nắm tay cô tiến gần đến anh
- Ý ông là sao?? - anh quẹt hết nước mắt sau đó giật tay cô về phía anh, ánh mắt anh hằn lên một giận dữ, người này anh nhớ rất rõ chính là người đứng trước cửa nhà của anh, ông ta nhìn rất bặm trợn
- Mạng đền mạng... Vợ ta vì ông ấy mà tự sát thì ông ấy phải đi cùng.. Không may là mẹ cậu cũng đi theo.. Cái đó ngoài dự kiến, nhưng người đã chết nhưng nợ vẫn còn.. tôi cho cậu ba ngày để lo hậu sự... - ông buông lời tàn nhẫn reo vào tâm trí anh và bỏ đi
Hàn Minh thề nếu được thì anh sẽ giết người đàn ông nhẫn tâm đó, ai biết được là vợ ông tự sát cơ chứ?? Trong lễ tang cũng nhiều người đến chia buồn nhưng anh chẳng nghe được gì mà cứ như mất hồn, anh nhìn qua cô đang mặc đồ tang trắng toát cầm mấy cây nến nghịch lên nghịch xuống mà nhói tim...
Sau khi tang ba mẹ thì căn nhà cũng được giữ nguyên, anh quay lại nơi khỉ ho cò gáy kia làm việc như rô bốt lập trình sẵn suốt ngày chỉ biết đánh đấm...Anh quay cuồng đánh đấm trong bốn năm mà gần như quên mất sự tồn tại của cô
- Được rồi.. Hai người là người đâu tiên trả hết nợ sớm nhất đấy... Cầm lấy số tiền này tạo tiền đề đi.. Yên tâm là tiền đó là do tôi làm ra đấy... - Kì Lam hắn vẫn ngồi trong bóng tối
- Quyền Tú.. Em lớn thế!! - Hàn Minh quay sang cô mà trố mắt, anh nhớ em của anh là người vừa lùn vừa mập mà sao lại cao ráo, nhìn nam tính thế này được??
- Ôi giời.. Tưởng quên em rồi... Chào người lạ và không bao giờ gặp lại - cô huýt sáo cầm theo vali tiền và cười
Anh thề.. Anh thề đầy không phải em của anh.. Anh muốn nhìn thấy cô hồn nhiên cơ sao lại thành ra thế này?? Mà cũng nhìn lại anh thì do đánh đấm quá nhiều nên anh cũng chẳng cần đi tập tành gì mà cơ bắp mỗi chỗ một ít nhìn rất đã. Dù sao thoát khỏi cái chốn đen tối này anh cũng thỏa mãn rồi.. anh tự hứa với lòng sẽ lao tâm vào công việc
Số tiền cô mang theo thì nhanh chóng chi hết vào tiệm bánh ngọt để anh có việc làm thu nhập, mua đồ nội thất cho căn nhà bám bụi kia và một ngôi nhà ở vịnh biển mà mẹ anh đã từng mong muốn... Chuyện cứ thế tiếp diễn cho đến khi Triệu Vinh Huy tới quán anh, sau vài lần nói chuyện thì anh và cô bỗng nhận ra những gì Vinh Huy nói đều trùng với sự việc bốn năm về trước
Để chắc rằng Vinh Huy không có chuyện gì thì anh đẩy cô tới trường học với hắn, dù là con ngoài giá thú của ba mình nhưng anh không có chút gì ganh ghét hắn mà còn thương hắn, đằng nào cũng là em của anh thì anh phải thương chứ!!
Có bằng cấp vì lúc ở kia thúc ép đi học nên anh nhanh chóng được nhận vào công ty và làm việc điên cuồng. Vì tâm huyết với công việc nên cô lại thêm một lần bị quên lãng cho tới khi anh để ý thì cô suốt ngày dán mắt vào những cuốn truyện đam mỹ, phim gay.. Vâng..anh thề là anh sẽ xé vụn từng thứ đó nếu như cô không như một con thú xổng chuồng
Mọi thứ cứ thế trôi qua khi hình xăm ấy lại xuất hiện thêm một lần nữa trên người tên trộm hồi đó và trên tay cô cũng có hình xăm y chang..
~ End flashback~
- Vậy là anh lo cho Quyền Tú phải vào cái nơi ghê sợ đó lần nữa sao?? - Vũ phong khi nghe xong trong lòng dâng lên một nỗi buồn khi nghe anh phải trải qua những điều kinh khủng ấy
- Con bé gần như lo được, con bé cũng không phải là dạng yếu đuối gì... Nhưng anh lo cho em, có thể mấy người đó có một kế hoạch gì đó - Hàn Minh ôm cậu vào lòng
Vũ Phong im lặng nằm yên trong lòng anh mà suy nghĩ, cậu khiến anh phải lo lắng nhiều đến thế sao? Cậu yếu đuối đến nỗi không thể bảo vệ chính mình sao?? Cậu cứ tưởng anh vô lo nhưng hóa ra anh hay ưu tư sầu não chỉ vì anh lo cho cậu
- Sao em im lặng thế?? - anh thấy cậu im lặng nên vuốt tóc cậu ngó xuống
Bụp
- Vũ Phong.. Em làm gì vậy?? Đứng lại mau!! - Hàn Minh bị chụp gối sau đó thì anh thấy cậu chạy mất dép rồi nhìn xuống và la lên - Trả quần cho anh!!
Chẳng biết cái sĩ diện của hai người ném cho cẩu ăn hết hay sao mà trên người mặc độc boxer mà chạy tung tăng khắp nhà vật lộn, Vũ Phong nhìn thế mà nhanh nhẹn gớm, cậu nhảy tưng tưng khiến anh chạy theo muốn mệt, mặc có mỗi boxer chạy theo mà thấy nóng ran người chứ mặc quần áo chắc mồ hôi nhễ nhại
- Hai người đang làm gì thế?? - Quyền Tú mở cửa đột ngột khi anh và cậu đang trong tư thế rất chi là muốn hiểu lầm, cậu thì khư giữ quần của anh và anh thì đè lên người cậu mặt mày nhăn nhó - à.. Rồi!! Tạm biệt - cô muốn rớt cả máu mũi rồi đóng cửa nhanh
- A... Xấu hổ quá! Tại anh đấy - Vũ phong ôm mặt lăn lộn, cô thấy hết rồi, giờ cậu biết trốn đâu cho hết quê đây
- Vâng.. Tại anh.. Cái gì cũng tại anh!! - Hàn Minh cứ hễ cậu làm gì sai là cậu đều vu là do anh nên anh riết rồi thành thói quen mà gật đầu, yêu riết cái gì sai cũng nhận hết về mình
Hàn Minh sáng ra cũng phải đi làm nhà hàng nên anh vội thay đồ và chạy đi thật nhanh, còn Vũ Phong ở nhà úp mặt lăn lộn trên so-pha nghĩ cách biện minh cho tình huống vừa rồi
- Phải làm sao đây?? Xấu hổ chết mất!! - cậu nghĩ mãi chẳng được nên tức ném gối tùm lum, mặt đỏ bừng bừng
- Em về rồi đây...- Quyền Tú lại mở cửa đột ngột
- C..chuyện lúc nãy..k..không như em...nghĩ đâu.... - Vũ phong ấp úng nhìn cô nhanh chóng phân bua
- Em biết... Anh đi ra ngoài với em không?- cô gật đầu cười
Đi dạo xung quanh rất nhộn nhịp cho đến vách đá kia rất ít người, gió lồng lộng ngất trời. Anh với cô ngồi đó nhìn biển rì rào, cậu nhìn mu bàn tay trái cô xăm hình mà chợt trĩu mắt nhìn cô mà nhớ tới anh.. Cậu không thể để anh phải lo lắng cho cậu như thế được, dù biết khó dễ gì nhưng cậu chợt gãi đầu rồi quay sang cô
- Quyền Tú này... Anh nghe Hàn Minh kể hết chuyện liên quan tới hình xăm trên tay em rồi
- Rồi sao?? Anh sợ em sao?? - cô vẫn ngắm biển mà không nhìn cậu
- Hàn Minh rất lo cho anh, lúc nào anh cũng chỉ đứng sau anh ấy.. Chẳng làm được gì hết... Nếu được em có thể chỉ anh vài đường tự vệ không?? Ít nhất thì anh sẽ bảo vệ được chính mình và anh ấy cũng đỡ lo cho anh - cậu chọt chọt hai tay vào nhau lấm lét nhìn cô
Được cô gật đầu thì anh vội nhảy vào ôm cô... Quyền Tú chỉ biết cười, không phải cười bình thường đâu mà là nụ cười ma mãnh như đang tính toán điều gì đó... Ở nhà hàng Hàn minh bỗng thấy cảm giác ớn lạnh chạy dọc sóng lưng