Tùy Ức ngồi một bên nhìn Tiêu Tử Uyên đánh, dần dần chau mày lại, không nhịn được quay đầu lại nhìn anh, Tiêu Tử Uyên vẻ mặt không chút đế ý.
Cho đến phân thắng bại, Giản Phàm đang ngồi ở đối diện Tiêu Tử Uyên mới cười lớn lên, có ý giễu cợt , “Uổng nhiều người khen Tiêu thư ký đánh cờ tỉ mỉ biết bao nhiêu, xem ra cũng chỉ có như vậy…. . . Ha ha ha."
Xung quanh vây quanh không ít đồng nghiệp trong bộ phận, ít nhiều gì cũng biết Giản Phàm bị Tiêu Tử Uyên chèn ép không phục, nghe những lời này đều giả vờ vui mừng cười ha ha.
Tiêu Tử Uyên vẫn như cũ khiêm tốn cười, "Lời đồn đãi mà thôi, không thể coi là thật."
Giản Phàm trong mắt có chút đắc ý, nhìn Tiêu Tử Uyên một cái sau đó liền đi sang bàn cờ khác.
Tùy Ức vẫn ngồi yên lặng, cho đến khi bên cạnh không có ai lúc này mới giật giật ống tay áo Tiêu Tử Uyên, nhẹ giọng hỏi, "Tại sao anh. . . . . ."
Tài đánh cờ của Tiêu Tử Uyên cô biết, cho dù anh nhắm mắt lại cũng không đến tình trạng như lúc nãy.
Tiêu Tử Uyên tay nắm lấy tay Tùy Ức, nghiêng người cười nói bên tai cô một câu gì đó, ngay sau đó Tùy Ức vẻ mặt đã hiểu, ngay sau đó cười như không cười nhìn anh.
Từ Phi cùng ông Trần ở bên cạnh nhàn nhã an nhàn thưởng thức trà, nhưng lại đem tất cả thu vào trong mắt.
Ông Trần bỗng nhiên bật cười, "Đứa nhỏ nhà họ Tiêu này ngược lại thật sự là không tầm thường, thường ngày dù sao vẫn là nghe người khác nói, hôm nay mới thật sự thấy được."
Từ Phi trong lòng hiểu rõ, đương nhiên biết thủ đoạn của Tiêu Tử Uyên, nhưng mà trên mặt lại là vẻ mặt không hiểu, "Ông Trần lời nói này của ông là như thế nào?"
Ông Trần híp mắt nhìn bóng lưng cách đó không xa từ từ nói, “Ván cờ lúc nãy thắng thua sớm đã xác định, chỉ là vấn đề thời gian, Tiêu Tử Uyên có thể thua mà ung dung thản nhiên như vậy chứng tỏ đã sớm quyết định kế sách. Thật ra toàn bộ bàn cờ không thể biết được, có thời gian và sự kiên nhẫn cũng đủ rồi, đáng quý nhất chính là cậu ta có thể chứng kiến ngoại trừ ván cờ, còn có thứ lớn hơn nữa, thua và thắng đầu được cậu ta nắm trong lòng bàn tay. Tên nhóc nhà họ Giản ở trong bộ phận thời gian không dài cũng không ngắn, trước mắt muốn leo lên vị trí kia nhưng bỗng nhiên có người nhảy vào, trong lòng cậu ta chắc chắn có oán hận. Tiêu Tử Uyên chủ động tỏ ra yếu kém, chẳng qua cũng chỉ là dỗ cậu ta, Giản Phàm nếu cứ tiếp tục như vậy cũng chỉ có thể đến vị trí này thôi. Đứa bé này thông minh trầm tĩnh,cậu ta vào trong bộ phận lâu như vậy, đấu tranh quả quyết, hiếm có lại thu được tài năng lại, khống chế được tâm trạng của mình, rất khiêm tốn, biết nhượng bộ đúng lúc, năm đó tôi ở vào tuổi của cậu ấy cũng không một chút giác ngộ như vậy.”
Từ Phi đường hoàng nịnh nọt, "bây giờ trước mặt ông không phải đã gặp phải sư phụ rồi à?"
"Đáng sợ nhất là cậu ta còn trẻ đó." Nụ cười trên mặt ông Trần vẫn vậy, nhưng trong lòng lại suy nghĩ sau xa. Một người trẻ tuổi như vậy, khi giơ tay nhấc chân, có thể kiên nhẫn khi đang ở giữa nơi tận cùng của đáy cốc, biết tiến biết lùi tài năng, quan trọng nhất là cậu ta có thể nắm giữ được năng lực của mình, mặc dù tuổi đang còn trẻ, nhưng không thể khinh thường được. Nhớ đến nghịch tử cũng từng này tuổi đang ở trong nhà, không khỏi nhíu mày thở dài.
Lúc trở về thời gian vẫn còn sớm, hai người không lái xe bước chậm giữa hai hàng cây bạch quả trên đường.
Thời tiết cuối mùa thu, lá cây bạch quả nhẹ nhàng rơi xuống không chút kiêng kỵ phủ kín cả sợi con đường, ánh sáng mặt trời, xuyên qua những cành cây vàng rực chiếu vào trên người hai người, mang theo vàng rực hấp dẫn. buổi sáng ngày chủ nhật, lúc này chắc có lẽ mọi người đang ngủ nướng trong giường, từ đầu đế cuối con đường chỉ có hai người, hiếm có một ngõ nhỏ yên tĩnh trong thành thị huyên náo này.
Một nam một nữ mười ngón tay đan xen nhau, nhàn nhã giẫm lên những lá cây vàng óng ánh, bỗng nhiên Tùy Ức bật cười.
Tiêu Tử Uyên hiếm khi bị cô cười đến ngượng ngùng, dừng lại giúp cô chỉnh lại những sợi tóc bị gió thổi loạn, “Được rồi, đừng cười nữa.”
Tùy Ức hắng giọng ho một tiếng, cố gắng nín cười, "Ừ, không cười nữa."
Tiêu Tử Uyên chợt nhớ đến cái gì đó mở miệng hỏi, "Em tốt nghiệp, dự tính làm gì?”
Tùy Ức kéo Tiêu Tử Uyên tiếp tục đi về phía trước, "Giáo sư Hứa đã nói với em, chỗ thầy còn có thể học lên nữa dành cho em, em ký hợp đồng với bệnh viện, vừa làm việc vừa học thêm."
Tiêu Tử Uyên trả thù lại một mũi tên trúng kẻ địch, quay đầu cười xấu xa cố ý lặp lại một lần nữa "Nữ bác sĩ?"
Tùy Ức hất cằm lên hỏi ngược lại, "Anh có ý kiến gì hả, Tiêu thư ký?"
Tiêu Tử Uyên cúi đầu cười, "Không dám."
Tùy Ức dang vui vẻ nghe thấy Tiêu Tử Uyên hỏi cô, “Khi nào em chuyển đến chỗ anh đi?”
Tùy Ức mặt nóng lên, bắt đầu kiếm cớ, "Chỗ của anh cách trường học quá xa. . . . . ."
Tiêu Tử Uyên vuốt ve tay của cô đề nghị, "Vậy anh dọn qua chỗ của em ở?"
Tiêu Tử Uyên mặc dù thường đến chỗ Tùy Ức, nhưng mỗi lần vừa đến thời gian là cô bắt đầu đuổi người, ngay cả đề nghị ngủ trên ghế sòa cũng không được chấp nhận.
Tùy Ức bỗng nhiên có chút hoảng hốt, cô đến bây giờ vẫn chưa suy nghĩ đến vấn đề này, đột nhiên nhắc đến làm cô không kịp chuẩn bị. cô biết đàn ông có nhu cầu sinh lý là rất bình thường, nếu như cô không đồng ý, Tiêu Tử Uyên có giận hay không?
Lúc Tùy Ức đang cúi đầu khó xử, cảm thấy cánh tay đang dắt cô run run, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiêu Tử Uyên cười đến không thể ức chế, thấy mặt cô mờ mịt vẫn không quên hài hước hỏi một câu, “Em đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Tùy Ức bây giờ mới hiểu được anh là đang thu lãi vì hành động lúc nãy của cô, thẹn quá hóa giận xoay người rời đi, Tiêu Tử Uyên vừa cười vừa đuổi theo.
Gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá vàng rụng hai bên, hai bóng dáng một trước một sau tan biến ở cuối con đường.
Tùy Ức sau khi tốt nghiệp chính thức vào bệnh viện, chuyển khoa đến nội khoa thần kinh vậy mà lại gặp được người cũ.
Ngày đó chủ nhiệm ở trong phòng làm việc cười giới thiệu cho cô các đồng nghiệp trong khoa, vừa nói được một nửa bỗng nhiên gọi một bóng dáng vừa đi qua cửa, “Trần Thốc.” (Tên anh này kỳ kỳ sao ấy).
bóng dáng kia rất nhanh trở lại, đứng ở trước cửa ló đầu vào hỏi, "Thầy, có chuyện gì vậy?"
Chủ nhiệm cười ha hả chỉ vào Tùy Ức, "Đây là cô bé vừa mới chuyển đến khoa chúng ta Tùy Ức, khoa chúng ta luôn dương thịnh âm suy, thầy cố ý dành về, sau này em nhớ chăm sóc đó."
Nói xong vẻ mặt ôn hòa giờ thiệu với Tùy Ức, “Đây là học sinh của thầy, em đi theo các cậu ấy gọi là Đại Sư Huynh là được. Tên nhóc này tay nghề không tồi, em đi theo cậu ấy cố gắng học nhiều.”
Tùy Ức mỉm cười gật đầu.
Trần Thốc gật đầu cười với Tùy Ức, lại vội vã rời đi.( Truyện được edit tại Diễn đàn Lê Quý Đôn)
Tùy Ức lúc này mới thấy rõ người ở cửa, sau đó sửng sốt.
Đây không phải là người đó à? người mà Tam Bảo nhớ mãi không quên? Trần Thốc? Nhân sâm? Nhân sâm và dấm chua không gặp nhau? Cô có nên lập tức báo cho Tam Bảo không đây?
Tùy Ức ở trong khoa vài ngày, đã bắt đầu bộ phục đối với đại sư huynh này, ý nghĩ rõ ràng, kiến thức chuyên ngành vững vàng, tính tình khiêm tốn ham học, rất có phong thái thầy thuốc.
Chỉ là không biết Tam Bảo có thể bắt được hay không.
Trong khoa nội sắp đến mùa thu rất nhiều bệnh nhân đã vào giai đoạn cuối của bệnh ung thư, tình huống có chút đặc biệt, là ca bệnh chưa từng gặp qua, trong viện lại mời những người giỏi nhất đến hội chuẩn, nghe nói chủ nhiệm còn mời cả bạn học ở nước ngoài.
Tùy Ức cho rằng chỉ có các cao thủ là các ông cụ tóc hoa râm luận kiếm Hoa Sơn, không nghĩ đến sẽ gặp Ôn Thiếu Khanh ở đây. Anh ấy và Trần Thốc đứng ở trước cửa phòng họp, cười cười nói nói.
Trong bệnh viện tin tức nhạy bén nhất chính là y tá, muốn biết cái gì tùy tiện tìm một y tá hỏi sẽ có đáp án ngay.
Hai cô y tá ở bên cạnh Tùy Ức líu ríu nói.
"Đó cũng là học sinh của chủ nhiệm, bộ dáng rất đẹp trai đó!"
"Thật sự rất đẹp trai! Nghe thầy thuốc Trương nói, cũng học Đại học X, bác sỹ Tùy cô có biết không?”
Tùy Ức cười, "Biết, xem như là đàn anh, so với tớ lớn hơn vài tuổi."
"Thật à! Còn nữa, nghe nói cha mẹ anh ấy cùng cha mẹ Đại Sư Huynh là đồng nghiêp, bọn họ từ nhỏ đã biết nhau!"
Tùy Ức nghe xong lại cố ý theo dõi, đúng thật giống như là đã biết từ lâu rồi.
Ôn Thiếu Khanh trong lúc lơ đãng vừa quay đầu đã thấy Tùy Ức, xa xa cười gật đầu một cái, hai y tá bên cạnh Tùy Ức bắt đầu kêu lên, nếu như đây không phải là phòng bệnh chắc chắn sẽ hét ầm lên.
Tùy Ức bất đắc dĩ cúi đầu, yên lặng đi ra ngoài, chuẩn bị đi đến khoa Đông Y tìm Tam Bảo để sắp xếp về việc đến xem trai đẹp.
Mấy ngày hôm nay thời tiết không tốt lắm, trước khi tan ca gió bỗng nhiên nổi lên, Tùy Ức nắm chặt cổ áo chạy về.
Tiêu Tử Uyên đi nơi khác công tác, buổi tối lúc gọi điện thoại, Tùy Ức nhắc đến chuyện Ôn Thiếu Khanh đã trở về.
Tiêu Tử Uyên bộ dáng vui vẻ khi người gặp họa, "Lần này Lâm Thần thật sự muốn điên rồi."
Tùy Ức kỳ quái hỏi, "Lâm Thần và Ôn Thiếu Khanh sao vậy?"
"Em không biết à?"
"Em đã rất lâu không gặp Lâm Thần rồi.
Tiêu Tử Uyên nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, "Không có gì, cũng chỉ là thích cùng một người."
Tùy Ức hơi hoang mang, Ôn Thiếu Khanh và Lâm Thần đều đã có người trong lòng?
Cô bỗng nhiên rất hứng thú với cô gái này.
Ngày hôm sau, Tùy Ức mới thức dậy cảm thấy cổ họng không được thoải mái, cả người đau nhức.
Nhớ đến buổi tối còn có ca đêm, yếu ớt thở dài.
Buổi tối lúc trực đêm đầu óc cô hỗn loạn, dựa vào tính nhạy cảm của nghề nghiệp chắc hẳn là đã phát sốt, tìm hai viên thuốc uống vào.
Còn chưa uống xong cốc nước, thì đã có một y tá chạy tới, "Bác sĩ Tùy, giường bệnh 32 bệnh nhân đau đến mức không chịu nổi rồi.”
Tùy Ức nhíu mày, "Tiêm thuốc giảm đau."
Sau một lát y tá lại chạy tới, đi theo phía sau là chồng của bệnh nhân.
"Bác sĩ Tùy, bệnh nhân giường 32 vẫn còn đau.”
Tùy Ức đi cùng y tá đến xem, bước từng bước đi trong hành lang yên tĩnh.
Bệnh nhân giường bệnh số 32 chính là bệnh nhân chưa bao giờ gặp, bệnh nhân vừa mới 32 tuổi, tuần hoàn suy kiệt, luân phiên rối loạn, toàn thân phù thũng, thức ăn ăn không vào, ngay đến cả ngủ cũng là xa xỉ, lúc đau chỉ có thể dựa vào thuốc giảm đau để sống qua ngày.
Khắp khoa bác sĩ nào cũng biết, đây chính là thời kỳ cuối của bệnh rồi, chỉ dựa vào thuốc để duy trì, mạng sống hấp hối. chồng của Bệnh nhân cao lớn anh tuấn, mỗi ngày ở bên cạnh hết lòng chăm sóc cho cô, đối với mọi người cũng khiêm tốn nhã nhặn, đối với người vợ bị bệnh cũng giữ vững tâm tình hòa nhã. Có một cô con gái mới bắt đầu hiểu chuyện, cứ vài ngày đến thăm cô, mắt đỏ hồng hỏi mẹ Nhĩ Đông đau không.
Tùy Ức nghe y tá nói chuyện, người đàn ông này là phó giáo sư trong trường đại học. Tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô hạn, có lẽ do vợ anh ấy nằm viện nên đã từ chức, mỗi ngày chăm sóc trong bệnh viện.
Mỗi người đều biết cô ấy đang tiêu hao sức lực cuối cùng sinh mạng, nhìn thấy cô ấy đau đến mức thần trí không rõ, Tùy Ức mới hiểu loại đau đớn trên sách viết là có bao nhiêu đau.
Đến phòng bệnh, bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh đau đớn rên rỉ. Tùy Ức kiểm tra một chút, thật ra cô cũng không có cách gì, ai cũng không có cách nào cả, chỉ có thể kéo dài. Chờ đến ngày đó xem như hoàn toàn được giải thoát..
Người chồng trẻ vừa lau mồ hôi lạnh cho vợ, vừa hỏi thăm, “Bác sĩ Tùy, có thể châm cứu cho cô ấy một châm được không?”
Tùy Ức chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Người chồng đó đôi mắt đỏ lên, vẫn cố gắng miễn cưỡng cười, “Thật ra thì tôi biết rõ, nhưng nhìn thấy cô ấy đau như vậy. tôi có cảm giác, cô ấy sắp đi rồi, tôi lại không thể làm bất cứ thứ gì cho cô ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy đau đớn, con gái chúng tôi đang ở nhà đợi tôi mang cô ấy về. . . . . ."
Ánh mắt Tùy Ức nóng lên, nhưng cô biết mình là bác sĩ, nhẹ nhàng cười nói, "Anh hãy suy nghĩ thông suốt một chút, bệnh viện đã tìm chuyên gia tới hội chẩn, phương án trị liệu sẽ rất nhanh sẽ có. . . . . ."
Nói đến một nửa Tùy Ức nói cũng không được cười cũng không xong đi ra ngoài, loại an ủi người nhà có bệnh nhân đang đau đớn trước mặt này cô cảm thấy vô lực, mặc dù cô đã hết sức thả lỏng tâm trạng rồi, nhưng vẫn ngột ngạt.
Cuối cùng bệnh nhân dần dần ngủ thiếp đi, Tùy Ức đi ra khỏi phòng bệnh, nhưng vẫn cảm thấy âm thanh rên rỉ đó ngay bên tai.
Sáng sớm hôm sau cô chuẩn bị đổi ca thì nghe thấy tin tức chuyển biến xấu của bệnh nhân giường số 32. Thật ra thì cô đã biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, cô rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng thật sự đến cô vẫn cảm thấy bất ngờ.
Trong phòng bệnh chật ních chuyên gia, Ôn Thiếu Khanh và Trần đám chính bản thân mình vẫn luôn cho là hai ngôi sao sáng về phương diện này, nhìn qua ung dung bình tĩnh. Trên người bệnh nhân cắm đầy ống, chồng bệnh nhân đứng ở ngoài cửa sổ phòng bệnh lẳng lặng nhìn.
Tùy Ức có chút không đành lòng.
Anh ta đột nhiên đẩy cửa đi vào, bình tĩnh nói một tiếng, "Bác sĩ, không chữa nữa."
Một hồi lâu sau lại bổ sung một câu, giọng nói run rẩy, "Đừng giày vò cô ấy nữa."
Sau đó xoay người đi ra ngoài phòng bệnh gọi điện thoại, giọng nói khàn khàn cực độ đè nén bi thương, "Mẹ, cô ấy không ổn rồi, mẹ và cha đến gặp mặt cô ấy lần cuối thôi."
Giọng nói của anh ta khiến Tùy Ức hít thở không thông.
Bệnh viện là một chỗ thần kỳ, sinh mạng kết thúc, một sinh mạng mới ra đời, lại sinh ly tử biệt này mỗi ngày đều diên ra ở bệnh viện, người khác đều nói bác sĩ luôn bĩnh tĩnh máu lạnh, bác sĩ cho dù núi thái sơn đổ sập sắc mặt không thay đổi, mà nhất định phải kiên cường, không kiên cường làm sao chiến thắng được tử thần?
Tùy Ức biết trong lòng bác sĩ không thể có khe hở nào, nhưng cô vẫn giữ lại, hiện tại trong lòng cô phình lên rất đau.
Mấy vị chuyên gia tóc hoa râm nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh, trước măt tử thần, bọn họ cũng chịu bó tay. Bác sĩ và y ta trẻ tuổi đứng tại chỗ, mặc dù đã đối diện quen với trường hợp tử vong như thế này, nhưng vẫn không thể ức chế được vẻ xúc động.
Tùy Ức nhìn thoáng qua, người bình tĩnh trấn định như Ôn Thiếu Khanh ánh mắt rõ ràng cũng đỏ lên.
Cô cũng không còn cách nào đứng ở đó thêm được nữa, che kín áo khoác đi ra từ bệnh viện, về đến nhà liền chui vào trong chăn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tùy Ức ngủ cũng không an ổn, trong mơ đều là cảnh tượng cấp cứu, các dụng cụ chữa bệnh lộn xộn, các lại tên các thuốc xoáy một vòng trong đầu cô, cho đến khi trên trán cô đột nhiên có một cảm giác ấm áp chạm vào, cô lập tức tỉnh dậy.