Hai gương mặt này đều là báu vật được thượng đế ban tặng, Tùy Ức nhìn người đàn ông đang đối chọi với Giang Thánh Trác, chỉ là nụ cười của anh ta lười nhác vẻ mặt giống như lưu chuyển một thứ gì đó tối tăm và tà khí không thể tan.
Tùy Ức phát hiện Tiêu Tử Uyên dừng lại, quay đầu hỏi, "Sao vậy?"
Vẻ mặt của Tiêu Tử Uyên rất kỳ quái lẩm bẩm một câu,"Người đàn ông này rất nguy hiểm, anh đang suy nghĩ có nên giới thiệu cho em không."
Thấy Tùy Ức bị anh chọc cười, Tiêu Tử Uyên tiếp tục, "Trần Mộ Bạch, ở nhà họ Trần đứng hàng thứ ba, cho nên bọn anh thường gọi cậu ta là Trần Tam. Nhà họ Trần con cháu nhiều, trong gia đình tranh đấu rất gay gắt, chỉ có vị tam thiếu gia này không có ai dám trêu chọc, mẹ cậu ấy là người phụ nữ bên ngoài của Ông Trần, lúc vào nhà họ Trần vỗn dĩ nên yếu thế, nhưng không ai ngờ cậu ta lại có khả năng làm cho ông Trần cưng chiều một mình cậu ta, mọi người trong nhà họ Trần đều phải nhìn sắc mặt cậu ta để làm việc. Nhưng cái gọi là cực phẩm chính là việc nghiêm trọng trở thành việc không nghiêm trọng. Nhà họ Trần đến đời của cậu ấy đều lấy chữ mộ làm tên đệm, nhưng người bên ngoài chỉ gọi riêng mình cậu ta là “Mộ thiếu”, ngay đến cả anh cả cậu ta cũng chỉ có thể gọi là “Trần đại thiếu gia”
Tùy Ức nhìn Trần Mộ Bạch bộ dáng bất cần đời của anh ta có chút không tin, “Nhìn dáng vẻ của anh ta không giống.”
Tiêu Tử Uyên nở nụ cười, "Đúng rồi, cậu ta luôn luôn như vậy, nếu như không phải hồi nhỏ giận rồi đánh nhau với Giang Thánh Trác. Thì hai hướng trên một con đường, một yêu, một tà.”
Tùy Ức lại nhìn Trần Mộ Bạch một cái, "Đây chính là vô chiêu thắng hữu chiêu trong truyền thuyết?"
Tiêu Tử Uyên cười lắc lắc đầu, "Cậu ta là một người làm việc vô cùng kỳ lạ, có bản lĩnh phi thường, thứ mà người khác không muốn đụng vào cậu ta càng thích.”
Im lặng một lúc sau đó nghĩ đến cái gì đó, "Nếu như sau này có chuyện gì không liên lạc được với anh, thật sự không còn biện pháp nào có thể tìm cậu ta giúp một tay, cậu ta đường ngang ngõ tắt rất nhiều."
Tùy Ức nghe anh nói xong nhíu mày, Tiêu Tử Uyên lập tức đổi lại: "Là anh nói ngộ nhỡ!”
Tùy Ức ở trong bệnh viện rất lâu nên rất kiêng kị từ này, hơi không vui trừng mắt nhìn Tiêu Tử Uyên một cái.
Tiêu Tử Uyên lập tức cười sửa lại lời nói, "Không có ngộ nhỡ, là anh nói bậy . Chúng ta ăn gì thôi."
Tùy Ức nhìn cua bát kiện* nhíu mày, được chế tạo từ bạc, tinh tế khéo léo, cầm lên nhìn sau đó nở nụ cười.
Tiêu Tử Uyên hỏi, "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
"Từ sau thời nhà Thanh bắt đầu, ở vùng Giang Nam lưu hành việc đem cua bát kiện làm đồ cưới, năm đó bà ngoại em lấy chồng đã mang đến một bộ, sau này khi mẹ em cười bà đã giao lại cho mẹ, mẹ em vẫn luôn giữ gìn…”
Tùy Ức nói đến một nửa chợt dừng lại, Tiêu Tử Uyên cười đến có thâm ý khác, "Sao lại không nói tiếp?”
Tùy Ức không biết nói thêm gì nữa, cắn cắn môi, "Hết rồi."
Tiêu Tử Uyên lại cười hỏi lại, "Vậy chờ đến lúc em lấy chồng có phải sẽ giao lại cho em không? Lần sau nhớ mang cho anh xem một chút.”
Tùy Ức nhỏ giọng kháng nghị, “Ý em không phải như vậy!”
Tiêu Tử Uyên không nhìn cô mà tự nhiên nói, "Em sốt ruột rồi xem ra nên đăng lên báo rồi.”
Lương Uyển Thu nhìn hai người ôn nhu tự nhiên nhìn nhau cười, bỗng nhiên nói ra, "Cách ăn này chắc cô Tùy chưa từng ăn? Có phải không biết cách sử dụng những đồ dùng này như thế nào không? Có muốn tôi dạy cô một chút không?”
Nói thân mật, mặt mỉm cười, nhưng lại là thủ đoạn mềm dẻo giết người.
Mọi người vẻ mặt mong chờ xem cuộc vui, nhưng lại không thấy Tiêu Tử Uyên tỏ thái độ gì, một câu cũng không nói, chỉ nhàn nhã ở bên cạnh uống trà, cũng không thèm nhìn Lương Uyển Thu một cái.
Tùy Ức cười cười không nói gì, cầm cái búa lên gõ gõ nhẹ nhàng dọc theo lưng cua vỏ, mọi người im lặng nhìn.
Mấy phút sau, thịt cua xuất hiện ở trên đĩa thức ăn, mà bên cạnh cái đĩa chỉ còn lại một cái vỏ cua đã bị lấy hết thịt một cách hoàn chỉnh.
Giang Thánh Trác không nhịn được lên tiếng than thở, "Xinh xắn!"
Tiêu Tử Uyên đưa một miếng khăn ướt đặt trong Tay Tùy Ức, vẻ mặt nhẹ nhàng nói, "Nhanh ăn đi!"
Lúc mọi người đang cầm cua lên chuẩn bị bắt tay vào lấy thịt thì, Tùy Ức bỗng nhiên nói, “Thật ra thì, mỡ cua là bộ phận sinh dục của cua đực, còn gạch là buồng trứng của cua cái, mọi người nói xem tại sao con người lại cảm thấy ăn bộ phận sinh dục của động vật rất ngon?”
Khóe miệng còn mỉm cười nhẹ nhàng.
Mọi người đang cầm dụng cụ lên nhất thời không có hứng thú để hành động nữa, mặt khác không biết vì sao lại nhìn về phía Tùy Ức.
Tùy Ức khoát khoát tay bật cười, "Đùa mọi người thôi, thật ra thì gạch cua là bộ phận tuyến tuỵ. . . . . ."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm lúc đang chuẩn bị tiếp tục, Tùy Ức lại nói, "Nhưng mỡ cua thật sự là tuyến sinh dục."
Mọi người vẻ mặt u oán nhìn Tùy Ức.
Tiêu Tử Uyên ngồi ở một bên cười đến bả vai run lên, "Đã nói mọi người đừng đụng đến cô ấy, mọi người lại không nghe.’
Nói xong quay đầu vướt mái tóc dài của Tùy Ức, ánh mắt đầy cưng chiều: “Ngoan, đừng bắt nạt bọn họ, bọn họ không phải là đối thủ của em, mau ăn đi, nguội sẽ không ngon nữa.”
Bên cạnh có người kêu rên với Tiêu Tử Uyên, "Chẳng trách vì sao cậu coi trọng cô ấy, đúng thật là giống cậu như đúc, ép người khác đến điểm cuối cùng, rồi giết người không thấy máu!”
Tùy Ức cuối cùng cũng vừa lòng, mọi người vui vẻ cười nói cũng nhau thưởng thức mĩ vị, ngồi ở đối diện Tùy Ức Trần Mộ Bạch không khỏi ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Mà lương Uyển Thu nhìn Tùy Ức với một ánh mắt tức giận không còn che giấu nữa.
Lương Lệ Thu dưới bàn đá em gái một cái, hai anh em trước sau ra khỏi bàn, đứng trong góc nhỏ của hành lang nhỏ giọng tranh cãi nhau chuyện gì đó.
"Em rột cuộc là muốn làm cái gì? Gây sự nhiều lần rồi đó, không nói đến chuyện cô ấy là bạn gái của Tiêu Tử Uyên, mà hôm nay Giang Thánh Trác làm chủ nên thu lại một chút chứ?”
Lương Uyển Thu vẻ mặt không phục, "Cô ta so với em có gì tốt hơn chứ? ! Không phải là con gái của Tùy Cảnh Nghiêu hay sao, lại là con vợ trước nữa chứ, có gì đặc biệt hơn người!”
Lương Lệ Thu vẻ mặt không đồng ý, "Em chỉ biết những chuyện này thôi à?! em cũng không biết động não suy nghĩ cho kỹ, Tiêu Tử Uyên là ai, ánh mắt của cậu ta cao như vậy, một cô gái bình thường có thể lọt vào mắt cậu ta được à, em xem với khí chất của cô ấy lúc nãy, làm sao lại có thể chưa trải qua sự đời. bỏ qua thân phận cô ấy là con gái của Tùy Cảnh Nghiêu không nhắc đến, ông ngoại của cô ấy là Thẩm Nhân Tĩnh chính là bậc thầy chân chính của nên giáo dục, dòng dõi thư hương, sự thanh cao của cô ấy là được rèn luyện từ nhỏ, chúng ta ở trước mặt cô ấy trêu đùa những thứ này, ở trong mắt cô ấy cũng chỉ là học đòi văn vẻ mà thôi, như vậy không phải là tự rước lấy nhục à?”
Lương Uyển Thu vẻ mặt kinh ngạc, "Thẩm Nhân Tĩnh là ông ngoại cô ta? Sao không thấy cô ta. . . . . ."
Lương Lệ Thu hừ lạnh, "Người ta khiêm tốn không muốn nói ra mà thôi, em tưởng người ta là quả hồng mềm mặc cho em nắn bóp à?"
"Cho dù là vậy thì thế nào? Em vẫn không tin chuyện quỷ quái này!"
Lương Uyển Thu đã sớm bị ghen tỵ làm mờ mắt rồi, nói xong xoay người trở về phòng.
Lương Lệ Thu ở sau lưng gọi cô, "Em quay lại đây cho anh!"
Lương Uyển Thu lại cũng không quay đầu lại mà bước vào phòng.
Sau khi Một nhóm người nâng ly lên cạn chén không khí trong phòng bắt đầu tăng lên, mấy người đàn ông vừa uống rượu vừa bàn về chuyện thời sự kinh tế, Tiêu Tử Uyên ngồi ở đó vẫn luôn lắng nghe, không nói nhiều, thỉnh thoảng lại trả lời một hai câu, nhưng mà có thể nhìn ra được mọi người rất coi trọng lời anh nói.
Tùy Ức đối với nội dung nói chuyện của mọi người không có hứng thú, vô cùng buồn chán ngồi bên cạnh, không biết từ khi nào có mấy cô gái đã đến ngồi bên cạnh cô nhiệt tình lấy lòng, thỉnh thoảng cùng Tùy Ức nói chuyện.
Tùy Ức nhớ hình như họ nói đến chuyện có một ngôi sao gần đây mới nổi, Tùy Ức nghe thấy nhóm bát quái của mấy cô gái nhìn qua mấy lần, là bạn gái của mấy thiếu gia ở trong này, nhìn thoáng qua so với cô ít tuổi hơn, nhưng được dạy dỗ rất tốt. Ứng xử khôn khéo, biết nhìn mặt người khác để nói chuyện, Tùy Ức thẹn vì bản thân không bằng.
Tùy Ức vẫn luôn khách sáo ứng phó một cách qua loa, mấy người các cô ấy cũng không bị ảnh hưởng, cũng không thấy tẻ nhạt.
Tiêu Tử Uyên thỉnh thoảng nhìn phía bên này, thấy Tùy Ức nhàm chán hình như bắt đầu không ngồi yên được nữa, nhưng lại ngại mấy cô gái kia không dễ chịu.
Có thể Tùy Ức thật sự là quá nhàm chán, đang lắng nghe đột nhiên quay đầu nghiêm túc đánh giá mấy cô gái nhỏ kia, dường như đang tìm kiếm cái gì đó. Sau một lúc lâu ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên sau khi nhìn thấy trong mắt cô toát ra một chút nghịch ngợm vui vẻ, cười gật đầu, sau đó lại quay đầu tiếp tục bàn bạc.
Tùy Ức thấy anh ngầm cho phép vui vẻ cười lên.
Trong lúc này Tam Bảo lại nhắn tin đến, Tùy Ức trả lời xong tiện tay đặt trên bàn, một cô gái trong đó bỗng nhiên đưa tay ra cầm lấy, đọc qua nội dung trong điện thoại vừa nói, “Có ảnh cô và bộ trưởng Tiêu hay không, tôi nhìn một chút nhé.”
Chưa được sự cho phép đã động vào điện thoại của người khác, hành vi như thế này nói như thế nào cũng không lễ phép, mấy cô gái lập tức tập trung đến, Tiêu Tử Uyên liếc mắt nhìn, khóe môi cong lên, có ý tiếp tay làm việc ác, Tùy Ức cũng không ngăn cản, trong lòng cười khẽ một tiếng.
Cô gái mở đếm album ảnh tấm thứ nhất không thấy rõ, chỉ vào trên màn hình có một vật thể gì đó giống với đậu hủ hỏi, "Đây là cái gì vậy?"
Tùy Ức khẽ mỉm cười, tâm trạng rất tốt phun ra hai chữ, "Não người."
Mấy cô gái đó nghĩ là Tùy Ức đang nói đùa, quay đầu tiếp tục xem, thế nhưng càng xem càng cảm thấy giống, cuối cùng tất cả đều dựng tóc gáy lên, quay đầu nhìn Tùy Ức.
Tùy Ức cười giải thích, "Lần đầu tiên quan sát giải phẫu sọ người, lưu lại làm kỷ niệm." Sau đó lại có lòng tốt nhắc nhở, "Cô sợ có thể mở tấm tiếp theo để xem!"
Cô gái tay bắt đầu run rẩy trượt đến trang tiếp theo, liền nhìn thấy một đầu khô lâu, cả người như chấn động, Tùy Ức lại tiếp tục giải thích, "Một người bạn chụp X quang, muốn tôi nhìn xem có sao không. Lúc đó tôi ở bên ngoài, cậu ấy đành phải gửi qua di động, tôi xem xong mà quên xóa mất. Cô không thích có thể xem tấm tiếp theo.”
Trang tiếp theo thấy một thi thể máu đầm đìa, các bộ phận trên cơ thể không trọn vẹn, màu xương trắng ở trong máu thịt mơ hồ như ẩn như hiện, cô gái không chút suy nghĩ đem điện thoại di động ném ra ngoài, vừa đúng nằm bên chân Tiêu Tử Uyên.
Tiêu Tử Uyên nhặt lên liếc mắt nhìn, sau đó bình tĩnh đưa cho Tùy Ức. Tùy Ức cũng nhìn qua rồi đem cất vào túi, trong đôi mắt khen ngợi, với sự sợ hãi của mấy cô gái đó giải thích, "Đây là lúc lên lớp học thầy chiếu hình ảnh giải phẫu, một vị giáo sư có kinh nghiệm đã tự mình giảng bài, vết cắt thật sự rất đẹp, nên không nhịn được chụp hình.”
Sau khi nói xong lại đưa điện thoại ra cho mọi người lần lượt xem, “Mọi người xem đi có phải rất đẹp không?”
Mấy cô gái kia tập tức tránh né hết.
Tùy Ức lúc này mới cất điện thoại di động, cười nói một câu, “Còn muốn nhìn nữa không?”
"Không nhìn không nhìn!"
Mấy cô gái đó thề sẽ không bao giờ tùy tiện động vào bất cứ thứ gì của Tùy Ức nữa.
Trần Mộ Bạch ngồi ở trong góc lẳng lặng nhìn, nhìn một lát vậy mà lắc đầu bật cười.