Về phòng ngủ chẳng có ai, Tùy Ức ngồi bên bàn, siết chặt giấy dự thi trong tay. Cô hơi run rẩy, không ngờ trong lòng cô có nhiều nghi vấn tới vậy.
Ban đầu cô tưởng họ chỉ là quen biết do Lâm Thần mà thôi, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi ba năm, vậy mà bỗng dưng có người chạy tới nói với cô rằng họ đã gặp nhau từ rất lâu, rất lâu về trước rồi. Hơn nữa Tiêu Tử Uyên còn giữ bằng chứng này đến ngày nay? Vì sao anh ấy chưa từng nhắc tới chuyện này? Cuối cùng thì anh đã nhận ra cô từ lúc nào?
Ban đầu chỉ là chuyện gặp gỡ rồi chia tay đơn giản, sao chợt trở nên phức tạp như thế này?
Lúc Tùy Ức đang suy nghĩ rối rắm thì Yêu Nữ mở cửa vào. Mắt cô đỏ hoe, cô đến ngồi bên cạnh Tùy Ức. Tùy Ức nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi hỏi: “Sao vậy?”
Cuối cùng thì nước mắt Yêu Nữ cũng trào ra, cô cắn răng lau nước mắt: “Bà đây nhẫn nhìn từ đầu đến giờ, cuối cùng vẫn không chịu nổi nữa! Tớ đi gặp Kiều Dụ rồi.”
Tùy Ức lặng lẽ kẹp hai tờ giấy dự thi vào quyển sách. Lấy lại giọng rồi hỏi như thường: “Chẳng phải cậu nói cả đời này không muốn gặp lại người con trai đó nữa hay sao?” Yêu Nữ đã nhìn thấy tất cả, cô không đáp mà còn hỏi lại: “Vừa nãy tớ nhìn thấy Lâm Thần rồi. Anh ấy đến tìm cậu về chuyện Tiêu Tử Uyên?”
Tùy Ức ngừng một lát, gật đầu: “Ừ.”
Yêu Nữ im lặng rồi ngẩng đầu nhìn cô: “A Ức, tuy tớ không biết trong lòng cậu nghĩ gì nhưng cậu có từng nghĩ rằng anh ấy sắp tốt nghiệp rồi, hai người xa nhau lần này có thể cả đời sẽ không gặp lại nhau nữa. Đợi tới khi anh ấy quay lại thì cậu cũng đã ra trường, cậu sẽ không ở đây, mà anh ấy cũng sẽ không đến nơi cậu ở.
Đây chính là lý do tại sao tớ đi gặp Kiều Dụ. Hôm nay tớ đã gặp anh ấy, nếu cả đời này không gặp lại người con trai đó được nữa thì tớ cũng không còn gì hối hận cả. Còn cậu thì sao A Ức? Chúng mình biết nhau mấy năm rồi, tính cách cậu không vội vã không nóng nảy mà bình tĩnh ung dung. Người khác đụng tới cậu cậu luôn cười xòa, xưa nay chưa từng so đo bao giờ. Cậu phải có được hạnh phúc. Tiêu Tử Uyên cũng không vội vàng hay nôn nóng, mà thông minh lý trí. Hai người khiến mình cảm thấy cậu nên giữ lấy người khiến cậu được hạnh phúc này.”
Tùy Ức cùng Yêu Nữ nhìn nhau vài giây rồi dần dần cúi đầu xuống.
Nụ cười của Tiêu Tử Uyên, sự ấm áp của Tiêu Tử Uyên, chiếc khăn của Tiêu Tử Uyên, bùa bình an Tiêu Tử Uyên cho cô, Tiêu Tử Uyên nắm tay cô đi qua vườn trường khi chạng vạng gió nhẹ đó, đồ chơi gỗ Tiêu Tử Uyên tặng cô, Tiêu Tử Uyên còn nói với cô rằng chữ cô rất đẹp, cô còn định có dịp sẽ viết một bức tranh chữ tặng anh… Có dịp… Một cụm từ “có dịp” làm cô tưởng rằng họ còn có đủ thời gian, giờ đã không còn dịp nào nữa rồi sao?
Cô bỗng cảm thấy hoang mang, cảm giác này rất lạ lẫm, dường như Tiêu Tử Uyên khiến cuộc sống an nhàn của cô càng ngày càng khó kiểm soát.
Tối đó Tùy Ức mất ngủ, ngày hôm sau bèn xin nghỉ học về quê, hoặc có thể gọi đó là chạy trốn về quê.
Cô ngồi tàu hỏa một đêm, sáng sớm hôm sau, lúc cô về đến nhà thì chắc mẹ đang đi tập thể dục buổi sáng nên không có nhà. Cô ngồi trên sô pha, nhắm mắt lại. Mẹ cô về nhìn thấy thì giật mình: “Ơ, Tùy nha đầu, sao bỗng nhiên lại về?”
Mắt Tùy Ức vẫn chưa mở, ậm ừ hai tiếng biểu lộ mình nghe thấy. Mẹ ngồi bên sờ lên trán cô, mặt đầy quan tâm: “Ốm rồi à?”
Tùy Ức thuận thế nhào vào lòng mẹ, làm nũng như lúc còn nhỏ: “Mẹ, con nhớ mẹ.”
Mẹ cô bật cười, vỗ vỗ lưng: “Đứa nha đầu này sao vậy? Cũng chưa tới lúc nghỉ hè mà. Sao thế? Bị trường đuổi rồi?”
Sự ấm áp trong lòng Tùy Ức biết mất hết, mặt ngẩn ra, tay ôm thắt lưng mẹ một cách cứng nhắc.
Mẹ Tùy Ức cau mày suy nghĩ: “Chắc không phải con chưa cưới đã mang thai đấy chứ? Chắc không đâu. Con học y, chắc là biết cách phòng tránh…” Mẹ vẫn đang phân tích các khả năng, Tùy Ức không chịu nổi, ngắt lời mẹ: “Mẹ, con mẹ không phải là con gái hư hỏng…”
Mẹ nhìn ánh mắt oán trách của cô thì cảm thấy hơi có lỗi, vội cười và đứng dậy đổi đề tài: “Tất nhiên rồi. Muốn ăn gì mẹ đi nấu cho con?” Tùy Ức buồn bã nhắm mắt lại ngủ tiếp: “Tùy ạ.” (cùng chữ “Tùy” trong tên Tùy Ức)
Mẹ cô trêu: “Từ đầu nên đặt cho con cái tên này! Nhìn xem con có nói cũng không nói ra được! Mà nói ra thì ăn luôn cả mình rồi!” Nói xong liền đi vào phòng bếp nghĩ xem nấu gì.
Tùy Ức đột nhiên mở to mắt. Không lâu trước đây, cô cũng từng hỏi Tiêu Tử Uyên câu này. Tiêu Tử Uyên còn nhân tiện trêu cô. Tùy Ức lắc lắc đầu nhằm hất Tiêu Tử Uyên đi. Tùy Ức ơi Tùy Ức, trí nhớ của mày tốt như thế từ khi nào!
Sau đó mẹ lại không hề hỏi rõ vì sao cô bỗng nhiên về. Tùy Ức cũng không chủ động nói ra, hai mẹ con tự hiểu không nhắc tới.
Lúc ăn tối ngày hôm sau, cuối cùng mẹ cô cũng nói: “Mẹ thấy con nghỉ ngơi cũng tạm ổn rồi. Quay về mau đi. Đừng bỏ lỡ tiết học ở trường.” Tùy Ức đặt đũa xuống, ủ rũ kháng nghị: “Mẹ, con không muốn về đó.”
Mẹ cô không hề ngạc nhiên, thêm một muôi canh rồi nói: “Nói lý do ra mẹ xem.”
Tùy Ức suy nghĩ một hồi, ngập ngừng: “Mẹ, nếu có một người rất tốt, rất tốt với mẹ, nhưng kỳ vọng người đó dành cho mẹ mẹ lại không thể làm được. Chuyện người đó muốn và mẹ muốn mâu thuẫn với nhau, vậy thì nên trả lại lòng tốt của anh ta như thế nào?”
Mẹ Tùy Ức nhìn cô nghiêm túc một hồi, cô tưởng mẹ sắp nói câu trả lời cho mình rồi, ai ngờ giây sau đó mẹ cô bật cười: “Có bạn nam thích con à?”
“…”
Tùy Ức cảm thấy mình vừa mới phạm một sai lầm.
Mẹ cô tiếp tục hỏi: “Người bạn trai của người khác lần trước nói?” Tùy Ức cúi đầu húp canh.
“…”
Mẹ thấy cô không có phản ứng thì đau lòng nhắc lại: “Mẹ đã nói rồi, người ta không muốn thì con đừng ép. Bây giờ con thấy đấy, còn khiến bản thân không vui vẻ như thế này…”
Tùy Ức tức điên: “Mẹ! Con nói nghiêm túc!”
Mẹ cô không trêu nữa, nhìn cô chăm chú: “A Ức, con phải biết rằng chuyện như nợ tình người một khi đã nợ thì không thể trả sạch sẽ được.” Tùy Ức ngẩn người, cười cười gật đầu: “Con hiểu.”
Mẹ cô đứng lên, đi vài bước rồi quay đầu lại nói: “A Ức, xưa nay còn không quan tâm người khác muốn gì, chỉ có người này đối với con là khác, có lẽ thứ người này muốn cũng chính là thứ con muốn. Hiện giờ điều con muốn mâu thuẫn với điều trước đây con mong muốn, khó lựa chọn được nên mới buồn rầu.”
Một câu nói khiến người ta bừng tỉnh. Lẽ nào từ trong tiềm thức cô đã muốn ở bên cạnh Tiêu Tử Uyên? Không thể nào!
Cô luôn luôn muốn trở về đây sống bên mẹ cả đời càng sớm càng tốt! Ban đầu cô muốn người mẹ có kinh nghiệm sống phong phú chỉ bảo con đường cho mình, nhưng nay cô càng mờ mịt hơn.
Mẹ Tùy Ức thấy cô chau mày thì vừa lòng mà sai bảo: “Nhớ rửa bát đấy.”
Tối đó Tùy Ức ngồi suy nghĩ ở bàn ăn rất lâu, cuối cùng ra một quyết định ngây thơ.
Mẹ cô ngồi đọc sách dưới ánh đèn một lúc, khi ngẩng đầu lên nhìn con gái thì cô đã vui vẻ đi rửa bát.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tùy Ức liền lật tung phòng đọc lên để tìm đồ. Mẹ cô đứng ở ngoài gõ cửa: “Tùy nha đầu, tìm gì thế?”
Tùy Ức cũng không ngẩng đầu lên: “Thẩm phu nhân, con nhớ ngày trước ông ngoại cho con mấy miếng ngọc làm con dấu mà, đâu rồi?”
Mẹ cô chậc chậc, dồn hết tâm trí trêu con gái mình: “Ôi, cả mấy năm nay còn không làm rồi, mẹ nhớ sau khi con khắc một cái để chôn cùng ông ngoại qua đời thì không làm nó nữa. Lần này là ai có mặt mũi lớn thế, mời được con xuống núi?”
Tùy Ức trừng mắt, trả lời thành thật: “Có một anh khóa trên sắp tốt nghiệp, con muốn tặng anh ấy quà.”
“Ồ, thành tâm thế sao?” Mẹ cô lại cười hỏi: “Anh khóa trên này không đơn giản đâu nhỉ?”
Tùy Ức đành lên tiếng phản đối: “Mẹ…”
“Ừ, bình tĩnh, bình tĩnh. Ngăn dưới cùng của tủ sách bên trái ấy, hộp đồ nghề cũng ở bên trong, khắc đi nhé. Mẹ không làm phiền nữa.”
Mẹ nói xong thì quay người đi. Tùy Ức tìm theo lời mẹ mở ngăn kéo cuối cùng của tủ. Vừa mở hộp đồ nghề ra liền cảm nhận được hương nồng của mực tàu ngày xưa phả lên mặt.
Ngày cô còn rất nhỏ đi theo ông ngoại, nhìn ông dùng những đồ cổ xưa nhất khắc từng nét từng nét lên con dấu, cẩn thận tỉ mỉ. Vừa khắc vừa dạy cô: “A Ức, cháu nhớ này, khắc con dấu quý ở chỗ tĩnh tâm, con dấu khắc ra từ miếng ngọc có sự sống, chỉ có con dấu khắc ra khi tĩnh tâm thì mới có thể khiến người ta cảm nhận được thành ý của con.”
Mấy ngày trời Tùy Ức đều ở bên cửa sổ phòng sách, vừa phơi nắng vừa khắc.
Ba chữ “Tiêu Tử Uyên” này càng ngày càng rõ ràng trên con dấu, cũng ngày càng rõ nét trong tim cô.
Buổi chiều ngày cuối cùng cô cũng đã làm xong trước khi mặt trời xuống núi dưới sự chỉ bảo của mẹ, sau khi thử đóng dấu thì đem cho mẹ xem.
Mẹ cô đeo cặp kính viễn lên nhìn chăm chú vài chỗ, cất lời khen ngợi: “Tay nghề của con gái mẹ đúng là giỏi, sau này không lo không có cơm ăn. Bày một cái quán ở dưới gầm cầu ấy, việc làm ăn nhất định sẽ phất lên. Nhưng mà…”
Tùy Ức tưởng có vấn đề nên hỏi: “Sao thế ạ?”
“Con còn nhớ ngày con còn nhỏ, lúc học chạm trổ thì ông ngoại từng kể chuyện Phó Bảo Thạch của tác phẩm “Bách Hoa thi”* cho con nghe không?”
“Nhớ ạ, ông ấy đã khắc hơn 200 chữ trên đó, rất đẹp ạ.”
“Vì vậy, con có thấy nên noi theo ông không. Nếu chỗ này khắc ba chữ “Tùy Ức tặng” thì sẽ càng đẹp?”
Tùy Ức nhìu mày, không đồng ý: “Không được.”
“Không sao, khắc nhỏ thôi, không nhìn kỹ sẽ không biết.”
“Không được.”
Mẹ Tùy Ức chợt hỏi nghiêm túc: “Không phải là con quên cách khắc rồi chứ?”
Tùy Ức thở dài, càng ngày càng tin Tam Bảo và mẹ mình mới là mẹ con ruột.
Lúc ăn tối, Tùy Ức lại hỏi: “Mẹ, ông ba chắc không đi đâu xa nhà chứ? Con muốn đem chiếc cúc bình an đi cúng.”
Mẹ cô quay đầu lại nhìn một cái: “Đây chẳng phải là cái con luôn mang theo người sao? Ngày trước mẹ luôn nói đem nó đi cúng, con còn không tin, sao bây giờ lại nghĩ ra chuyện này?”
Tùy Ức mở to mắt, không biết trả lời ra sao, liền ấp a ấp úng: “Thật ra… có lẽ cũng có chút tác dụng đúng không ạ?”
Ánh mắt mẹ cô như lóe lên: “Để tặng người ta? Là Tiêu Tử Uyên kia?”
Tùy Ức lập tức im bặt, cúi đầu ăn cơm. Mẹ cô vẫn không buông tha: “Nói cho mẹ nghe đi mà.”
Cô giả vờ không nghe thấy, mẹ đành từ bỏ: “Được rồi, tối nay con rửa bát, sáng sớm mai mẹ đưa con đi.”
Tùy Ức gật đầu ngay tức khắc: “Vâng!” Nói xong mẹ cô liền đi, vừa đi vừa cảm thán: “Ai da, đúng là con gái lớn không thể giữ được.”
Còn mỗi Tùy Ức ngồi bên bàn, cô quay lưng lại với mẹ, nhẩn nha ăn hết canh trong bát. Lúc đặt bát xuống thì thầm tự nhủ: “Mẹ, điều con có thể làm cho anh ấy chỉ là những thứ này thôi. Sau này con sẽ ở bên cạnh báo hiếu mẹ.”